Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngài Lâm, tôi không đùa, tôi nào dám đùa anh chứ, mười ba nghìn tỷ, nhiều hơn một phần tôi cũng không lấy!” Ông già cười gượng nói.

Nghe đến đây, Lâm Thiên và Lưu Thân ngơ ngác nhìn nhau.

Trong lòng hai người đều đang nghĩ, quá vớ vẩn rồi, trên đời này còn có chuyện như thế này hay sao? Cho ba mươi nghìn tỷ cũng không nhận, chỉ muốn mười ba nghìn tỷ?

“Bác à, bác có thể nói cho tôi biết tại sao không?” Lâm Thiên nhịn không được hỏi.

Thái độ của ông già biến đổi, cùng với sự thay đổi giá cả, khiến cho Lâm Thiên cảm thấy bất thường, thậm chí Lâm Thiên còn nghĩ, có lẽ trong chuyện này không có bẫy đâu nhỉ?

Dù sao một lợi ích lớn như thế này, Lâm Thiên cũng khó có thể tin được.

“Ngài Lâm, bản thân cậu chẳng lẽ không rõ sao? Cậu đã dùng đến mối quan hệ lớn mạnh như thế này rồi, cậu còn giả bộ mơ hồ!” Ông già bất lực nói.

“Dùng mối quan hệ?” Lâm Thiên càng biểu hiện ngờ vực hơn, đây đều là chuyện gì với chuyện gì cơ chứ.

Nghe giọng của ông ta giống như mình đã dùng mối quan hệ lớn mạnh ép buộc ông ta bán cổ phần cho mình vậy. Nhưng Lâm Thiên ở Hà Nội làm gì có quan hệ lớn mạnh nào?

“Ngài Lâm, cậu đừng vờ mơ hồ nữa, nếu cậu sớm nói ra cậu có quan hệ với gia tộc Phùng, thì tôi đã sớm bán cổ phần cho cậu rồi, nào dám nâng giá nữa chứ.” Ông già nói.


Trong lòng của ông già hiểu rõ, dựa vào sự lớn mạnh của gia tộc Phùng, cho dù muốn ông ta miễn phí giao cổ phần cho Lâm Thiên, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý, dù sao ông ta ở Hà Nội chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường.

Mà gia tộc Phùng là một trong tám thế gia lớn rung chuyển trời đất ở Hà Nội, nếu gia tộc Phùng muốn diệt một nhân vật nhỏ như ông ta thì cứ đơn giản như nghiền nát một con kiến vậy.

“Gia tộc Phùng?” Lâm Thiên vừa nghe đến tên này, cả người đều đơ ra.

Lâm Thiên căn bản không biết cái gì gia tộc Phùng cả, càng không nhắc đến có quan hệ gì với gia tộc Phùng.

Trong lòng Lâm Thiên nghĩ: ‘Chẳng lẽ ông ta cho rằng mình có quan hệ gì với gia tộc Phùng? Cho nên mới quyết định bán cổ phần với giá thấp cho mình?’

Mặc dù Lâm Thiên không thể làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Lâm Thiên vẫn tiếp tục nói:

“Nếu bác đã nói như thế này, vậy bây giờ chúng ta hãy kí bản thỏa thuận nhượng cổ phần đi.”


Lâm Thiên cũng không để ý nhiều như vậy nữa, chỉ cần ông già này đồng ý kí tên trên bản thỏa thuận vậy thì sẽ có hiệu lực, Lâm Thiên cũng không còn sợ ông ta chơi trò gì nữa.

Hơn nữa Lâm Thiên nhìn ánh mắt của ông già, ông ta giống như rất kiêng dè mình?

Lúc này, Lưu Thân đang ngồi bên cạnh nhanh chóng lấy ra một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, điền số tiền vào.

“Bác, bản thỏa thuận tôi đã sắp xếp từ lâu, bác kí tên bên trên là được rồi.” Lưu Thân nói xong liền đưa bản thỏa thuận cho ông.

Sau đó, Lâm Thiên và Lưu Thân đều có chút căng thẳng nhìn ông già, trong lòng hai người đều rõ, mặc kệ vừa nãy ông già nói như thế nào, cũng chỉ là đồng ý bằng miệng, chỉ khi ông ta kí bản thỏa thuận thì mới chính thức có hiệu lực.

Sau khi ông già cầm bản thỏa thuận và bút lên, đem bút để ở chỗ kí tên lại có chút do dự, trong chốc lát không đặt bút xuống.

Rõ ràng ông ta vẫn còn chút đau lòng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Làm sao vậy? Còn vấn đề gì nữa sao?” Lâm Thiên nhìn ông ta.
“Không…… không vấn đề gì!”

Ông già cười gượng một tiếng, sau đó căng da đầu, kí tên trên bản thỏa thuận.

Mặc dù trong lòng ông ta rất không cam tâm, nhưng nghĩ đến gia tộc Phùng, ngay lập tức ông ta không còn nóng nảy nữa, tất cả sự không cam tâm đều hóa hư vô, chỉ có thể ngoan ngoãn kí tên chấp thuận.

Dù sao ông ta kí tên bán đi, vẫn còn có thể lấy mười ba nghìn tỷ, đủ để ông ta an hưởng tuổi già, nếu ông ta không bán, rất có thể ngày mai ông ta sẽ phơi xác nơi hoang vu.

“Cậu Lâm, ký xong rồi!” Ông già đem bản thỏa thuận đã ký đưa cho Lâm Thiên.

Khi Lâm Thiên nhìn thấy bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã ký xong, tảng đá trong lòng cũng hoàn toàn rơi xuống.

Chỉ cần bản thỏa thuận đã được kí, vậy thì Lâm Thiên cũng không còn cần sợ ông ta sẽ giở trò gì nữa.
Lúc này, quản gia mang trà đã pha xong đến.

“Ngài Lâm, đây là loại trà cao cấp mà tôi cất giấu kĩ, Ngài Lâm dùng thử xem.” Ông già cười nói.

“Tôi còn việc phải làm, trà thì không cần dùng nữa đâu, còn về khoản tiền mười ba nghìn tỷ, tôi sẽ thông báo ngân hàng chuyển cho ông, trong vòng mười hai tiếng sẽ đến tài khoản của ông.” Lâm Thiên nói.

Đối với Lâm Thiên mà nói, lấy ba mươi lăm nghìn tỷthì vô cùng đau đớn, nhưng lấy mười ba nghìn tỷ thì lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hơn nữa bỏ tiền ra mua cổ phần, cũng tính là một phần tài sản riêng của bản thân mình.

“Cũng đúng, Ngài Lâm là người bận rộn. Vậy thì tôi không giữ Ngài Lâm lại nữa.” Ông già đứng dậy tiễn Lâm Thiên và Lưu Thân.

……

Sau khi hai người Lâm Thiên đi ra khỏi biệt thự.

“Phù……, cổ phần cuối cùng cũng đến tay rồi.” Lâm Thiên thở dài một hơi, đồng thời khóe miệng còn hiện ra nụ cười.
Vốn dĩ Lâm Thiên tốn ba mươi nghìn tỷ cũng mua không được cổ phần, bây giờ lại chỉ cần tốn mười ba nghìn tỷ là thành công mua được, tất nhiên Lâm Thiên vô cùng vui mừng.

Điều khiến cho Lâm Thiên càng vui mừng hơn đó là sau khi mua được cổ phần trong tay ông ta, cộng thêm cổ phần trước đó Lưu Thân mua được ở cổ đông thứ ba và số cổ phần lẻ tẻ đã trắng trợn mua trên thị trường chứng khoán. Tổng số cổ phần đã vượt qua cả chủ tịch của tập đoàn Thành Đô.

Đổi cách nói khác, tiếp theo đây Lâm Thiên sẽ trở thành người kiểm soát thực tế của tập đoàn Thành Đô!

“Anh Lâm, tôi thật không ngờ đến, thì ra anh còn mối quan hệ ghê gớm như vậy ở Hà Nội, thế mà lại trực tiếp ép ông già đó thỏa hiệp, bán cổ phần cho chúng ta với giá mười ba nghìn tỷ.” Lưu Thân kích động nói.
Lưu Thân cười tiếp tục nói: “Anh Lâm có mối quan hệ ghê gớm như này, nên sớm tiết lộ ra mới phải.”

“Lưu Thân, tôi nói tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, cậu tin không?” Lâm Thiên cười khổ buông xuôi tay.

“Anh Lâm, anh đừng giấu diếm nữa, tôi cũng không phải người ngoài, nhìn thái độ ban nãy ông ta cung kính anh như thế, đủ để nói rõ người Anh Lâm tìm chắc chắn rất ghê gớm, ông già chỉ có thể bán với giá gốc cho anh, bằng không với lão cáo già như ông ta, tuyệt đối không thể nào bán cổ phần cho chúng ta với giá mười ba nghìn tỷ.” Lưu Thân nói.



Lâm Thiên không khỏi gật đầu.

Lâm Thiên cũng cảm thấy chuyện này hình như có người đang âm thầm giúp mình, nếu không ông già đó không thể bán cho mình cổ phần với giá mười ba nghìn tỷ được, điều này không hợp lý!
Chỉ là Lâm Thiên không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đang giúp mình?

“Anh Lâm, tối qua anh bị bắt, chắc chắn cũng là bọn họ cứu Anh Lâm ra ngoài phải không?” Lưu Thân cười nói.

“Tối hôm qua……” Lâm Thiên không khỏi lẩm bẩm một câu.

Vốn dĩ Lâm Thiên vẫn không liên hệ chuyện tối qua với chuyện này, nhưng bây giờ nghe Lưu Thân nhắc như thế.

Nghe Lưu Thân nhắc như thế, quả thực Lâm Thiên cảm thấy chính là như vậy.

Cả hai lần này, Lâm Thiên đều cảm thấy có người đang ở sau lưng giúp mình, hơn nữa người giúp mình có lẽ có một nguồn lực nhất định ở Hà Nội.

Nói không chừng hai lần giúp mình là cùng một người?

“Rốt cuộc là ai nhỉ? Gia tộc Phùng? Gia tộc Phùng này lại là chuyện gì nữa?” Lâm Thiên tự lẩm bẩm.

Vừa nãy Lâm Thiên nghe ông già nhắc đến tên ‘gia tộc Phùng’ này.
Nhưng Lâm Thiên tự hỏi, trước ngày hôm nay, bản thân anh chưa từng nghe qua tên ‘gia tộc Phùng’ này, càng không thể có quan hệ gì với người của gia tộc Phùng!

“Anh Lâm, nghe ý của ông già kia vừa nãy nói, mối quan hệ mà anh tìm có lẽ là gia tộc Phùng.” Lưu Thân nói.

Dừng một chút, Lưu Thân tiếp tục nói:

“Anh Lâm, theo như tôi biết thì gia tộc Phùng này là một trong tám đại thế gia của Hà Nội, tình hình bên trong của gia tộc vô cùng hùng mạnh, về lịch sử có thể bắt nguồn từ hơn hai trăm năm trước. Vào hơn hai trăm năm trước đã xuất đầu lộ diện ở phía bắc Hoa Trung, không ngờ anh lại có quan hệ với gia tộc lớn như vậy.”

“Lưu Thân, nói thật, tôi thực sự không quen biết gia tộc Phùng cái gì cả, nếu không sao tôi lại đợi đến bây giờ mới dùng quan hệ chứ?” Lâm Thiên bất lực nói.
“Anh Lâm anh quả thực không có quan hệ gì với gia tộc Phùng ư? Vậy…… vậy chuyện này là như thế nào? Có phải anh đã tình cờ kết duyên với người nào đó trong gia tộc Phùng hay không?” Lưu Thân nói.

“Chắc là không có đâu nhỉ? Hơn nữa người này đã giúp tôi đến như vậy, tại sao lại không xuất hiện nhỉ?” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.

Lâm Thiên thực sự rất muốn biết, rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp mình, tại sao người này lại giúp mình?

Bây giờ Lâm Thiên chỉ có thể suy đoán rằng người giúp mình có thể là một người nào đó trong gia tộc Phùng.


Nhưng Lâm Thiên lại không nhớ ra được mình có tiếp xúc với người nào của gia tộc Phùng. Bản thân mình trước kia còn không nghe qua gia tộc Phùng nữa.


“Thôi kệ, chuyện này tạm gác qua một bên đã, chúng ta làm chuyện chính, đi thôi Lưu Thân, chúng ta đến công thương giải quyết thay đổi sở hữu cổ phần.” Lâm Thiên nói.

Người giúp mình không xuất hiện, Lâm Thiên cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể tạm gác chuyện này sang một bên, tiếp tục làm việc của mình.


Bây giờ Lâm Thiên đã nắm đủ số cổ phần, chỉ cần làm xong thủ tục thay đổi cổ phần thì có thể tổ chức lại hội đồng quản trị, kiểm soát tập đoàn Thành Đô.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK