Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Ân trầm ngâm một lát, sau đó mỉm cười nói:

"Tôi có thể đồng ý làm bạn bè với anh, nhưng chuyện gia nhập tập đoàn Tỉnh Xuyên thì xin lỗi tôi không thể đồng ý. Như hôm nay tôi đã nói với anh ở công ty, vì một số lý do cá nhân cho nên tôi không thể đồng ý."

"Được rồi, là tôi đường đột." Lâm Thiên bất đắc dĩ cười.

Lâm Thiên cũng biết bản thân mình quá nôn nóng.

Chủ yếu là anh quá mức sốt ruột. Có một số việc không thể chỉ vì lợi ích trước mắt mà nôn nóng, trước tiên anh hẳn phải tìm hiểu rõ ràng lý do cá nhân của Chu Ân là gì rồi mới đưa ra lời mời.

"Lâm Thiên, tuy rằng tôi từ chối anh, nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với anh. Mặc dù tôi từ chối lời mời của anh, nhưng tôi cũng tuyệt đối không đồng ý với lời mời của Lê Văn Hải, hai người không ai thành công, một ván này coi như bất phân thắng bại." Chu Ân nói.

"Tôi hiểu." Lâm Thiên gật đầu.

Nếu Chu Ân đã nói như vậy, Lâm Thiên cũng không cần sợ một ván này thua Lê Văn Hải.

Nhưng nói thật, Lâm Thiên vẫn hy vọng mình có thể đánh bại Lê Văn Hải, giành chiến thắng trong ván cờ này.

Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên sau khi anh đến tổng bộ tập đoàn.

Nếu anh vừa vào công ty đã giành được chiến thắng, có thể sẽ khiến các quản lý cấp cao trong tập đoàn biết được thực lực của anh, cũng có thể chèn ép sự kiêu ngạo của đối thủ. Hai điều này đều rất quan trọng.

"Chu Ân, tôi có thể mạo muội hỏi cô một vấn đề nữa được không? Nếu cô cảm thấy không muốn nói thì có thể không trả lời." Lâm Thiên nói.


"Không sao, anh hỏi đi." Chu Ân nhìn về phía Lâm Thiên.

"Có thể nói cho tôi biết lý do cá nhân kia của cô là gì được không?" Lâm Thiên hỏi.

Tuy rằng lời này vẫn có chút đường đột, nhưng Lâm Thiên biết nếu muốn giải quyết chuyện này thì phải tìm hiểu rõ ràng lý do cá nhân của Chu Ân trước đã.

Sau khi Lâm Thiên nói xong còn có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Chu Ân, nói thật, Lâm Thiên sợ Chu Ân sẽ từ chối anh.

Chu Ân che miệng cười, sau đó nói:

"Được rồi, tôi nói cho anh cũng không sao, để anh hết hy vọng. Là như thế này, gần đây một người bạn tốt của tôi ở trường Kinh doanh Harvard quay về Kim Đô gây dựng sự nghiệp, cô ấy bảo tôi đến công ty của cô ấy giúp đỡ."

Chu Ân tiếp tục nói: "Mười ngày sau, hợp đồng với công ty hiện tại của tôi sẽ hết hạn, tới lúc đó tôi sẽ đến công ty của cô ấy, cùng cô ấy gây dựng sự nghiệp. Con người tôi rất trọng chữ ‘tín’, nếu tôi đã đồng ý với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không thất hứa."

"Thì ra là thế." Lâm Thiên gật đầu.


Tuy rằng Lâm Thiên còn muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng xét thấy vừa rồi anh đã hỏi nhiều như vậy, nếu tiếp tục hỏi sẽ gây tác dụng ngược khiến Chu Ân thấy phản cảm, vậy thì mất nhiều hơn được, cho nên Lâm Thiên không hỏi nữa.

Vì thế Lâm Thiên lựa chọn nói chuyện phiếm với Chu Ân, hỏi một chút những sở thích ngày thường của cô ta.

Tuy nhiên khi nhận được câu trả lời, Lâm Thiên lại rất ngạc nhiên. Hóa ra sở thích thường ngày của Chu Ân là kinh doanh buôn bán, ngoài việc này ra, cô ta không có thú tiêu khiển hay sở thích nào khác.

Cũng đúng, dù sao cô ta cũng có thể vào ngôi trường hàng đầu như trường Kinh doanh Harvard, đương nhiên cô ta phải đặt tất cả tâm tư và suy nghĩ vào học tập mới có thể được nhận vào trường Kinh doanh Harvard.
Không lâu sau, xe chạy đến nhà của Chu Ân.

Nơi Chu Ân ở là một khu chung cư xa hoa.

Sau khi lái xe chạy đến cửa khu chung cư, Chu Ân không để Lâm Thiên tiễn nữa, cô ta đổi chỗ đến vị trí lái, tự mình lái xe tiến vào gầm để xe của khu chung cư.

Nhìn thấy xe của Chu Ân khuất bóng, Lâm Thiên cười thở dài một hơi.



"Anh Thiên, cuộc trò chuyện thế nào rồi? Cô ta có đồng ý gia nhập tập đoàn Tỉnh Xuyên không?" Thạch Hàn bước nhanh tới.

"Không, cô ấy nói cô ấy đã đồng ý với bạn của mình là sẽ cùng người bạn ấy gây dựng sự nghiệp, cô ấy không thể thất hứa với người bạn ấy của mình." Lâm Thiên bất đắc dĩ giang hai tay.

"Vậy... Vậy phải làm gì bây giờ?" Thạch Hàn lo lắng nói.
"Nói tóm lại, hôm nay cũng có chút thu hoạch, ít nhất thái độ của cô ấy đối với tôi đã thay đổi, hơn nữa cô ấy cũng nói cho tôi biết nguyên nhân, chuyện này chỉ có thể từ từ nghĩ cách thôi." Lâm Thiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại gọi điện thoại cho Độc Nha, bảo anh ta không cần điều tra tư liệu chi tiết về Chu Ân nữa, mà chuyển sang điều tra tất cả bạn bè của Chu Ân ở Kim Đô, đặc biệt là người bạn cũ cùng học ở trường Kinh doanh Harvard.

Chu Ân không nhận lời mời của Lâm Thiên là bởi vì cô ta đã đồng ý sẽ đến công ty của người bạn cũ cùng học trường Kinh doanh Harvard với cô ta hồi xưa, hai người hứa hẹn cùng nhau gây dựng sự nghiệp.

Lâm Thiên biết rằng nếu muốn để Chu Ân thay đổi quyết định của mình, bọn họ phải nghĩ biện pháp từ người bạn tốt nghiệp trường Kinh doanh Harvard đó của Chu Ân.
Độc Nha nói rằng anh ta sẽ điều tra rõ ràng trong khoảng hai ngày.

...

Bên kia.

Bệnh viện nhân ái Kim Đô.

Đây là một bệnh viện tư nhân cao cấp có tiếng tăm lừng lẫy ở Kim Đô. Ở đây chẳng những có dịch vụ khám chữa bệnh cao mà còn có môi trường, hoàn cảnh và phục vụ đều cực kỳ tốt, đương nhiên mức thu phí cũng khá đắt đỏ, có thể nói là mở ra để dành cho những kẻ có tiền.

Bên trong một phòng bệnh.

"Văn Hải, cháu trai tôi, cháu thế nào rồi?" Lê Hằng vội vàng đi vào phòng bệnh.

"Chú Hằng, vết thương của cháu không quan trọng, quan trọng là thằng khốn Lâm Thiên kia đã đưa Chu Ân đi rồi! Nói không chừng... Nói không chừng Chu Ân nể tình ân cứu mạng của Lâm Thiên, chấp nhận lời mời tới tập đoàn Tỉnh Xuyên của Lâm Thiên!"

Hiện tại Lê Văn Hải sốt ruột không khác gì con kiến bò trên chảo nóng.
"Chết tiệt! Đến lúc này, chúng ta chỉ có thể chờ tin tức ngày mai. Nếu tên đó thật sự thành công, ngày mai tất nhiên sẽ mở họp tuyên bố." Sắc mặt của Lê Hằng cũng rất khó xem.

Tuy rằng hai người bọn họ sốt ruột, nhưng chuyện đã đến nước này cũng không còn cách nào khác để giải quyết.

...

Ngày hôm sau, buổi sáng.

Lâm Thiên gọi điện thoại cho chị họ Lâm Mộc Thanh, báo cho cô ấy biết tin mình đã đến Kim Đô, hỏi Lâm Mộc Thanh lúc nào có thời gian gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Trong số những người thân ở nhà họ Lâm, chỉ có Lâm Thanh là có quan hệ tốt với Lâm Thiên. Mà Lâm Mộc Thanh lại gây dựng sự nghiệp ở Kim Đô.

Nếu Lâm Thiên đã tới Kim Đô, đương nhiên phải đến gặp Lâm Mộc Thanh.

Vốn dĩ khi đến Kim Đô, Lâm Thiên đã muốn liên lạc với Lâm Mộc Thanh, nhưng bị dính phải chuyện thi đấu, cùng với việc mời chào Chu Ân, cho nên Lâm Thiên không thời gian.
Đương nhiên Lâm Mộc Thanh rất vui khi nghe được tin Lâm Thiên đến Kim Đô, bởi vì trong tay còn có vài công việc phải làm, vì thế cô ấy hẹn Lâm Thiên gặp mặt vào buổi chiều sau khi tan tầm.

Lâm Thiên nói buổi chiều sau khi tan tầm sẽ lái xe đến công ty đón Lâm Mộc Thanh.

Sau khi liên lạc với Lâm Mộc Thanh, Lâm Thiên mở cửa xe Phaeton, đi đến công ty trách nhiệm hữu hạn Internet Vân Du, chỗ mà Chu Ân đang làm việc.

Trong đại sảnh.



"Chào cô, phiền cô thông tri đến tổng giám đốc Chu, tôi có việc cần tìm cô ấy." Lâm Thiên nói với nhân viên nữ ở quầy lễ tân.

Ngày hôm qua Lâm Thiên đã tới, cho nên nhân viên nữ ở quầy lễ tân cũng nhận ra Lâm Thiên.
"Vâng ngài Lâm, phiền ngài chờ một lát."

Sau khi nói xong, nhân viên nữ ở quầy lễ tân bắt đầu gọi điện thoại.

Không lâu sau, nhân viên nữ ở quầy lễ tân đã liên hệ xong.

"Ngài Lâm, tổng giám đốc Chu bảo tôi dẫn ngài lên." Nhân viên nữ ở quầy lễ tân nói.

"Không cần, tôi tự mình đi lên là được." Lâm Thiên khoát tay.

Ngày hôm qua Lâm Thiên đã đến đây, tất nhiên anh biết văn phòng của Chu Ân ở đâu.

Đi thang máy lên trên, Lâm Vân nhanh chóng đến văn phòng của Chu Ân.

Trong văn phòng.

Chu Ân đang đọc báo cáo tài chính của công ty thì Lâm Thiên đẩy cửa đi vào văn phòng.

Chu Ân để báo cáo tài chính xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thiên: "Lâm Thiên, chẳng lẽ anh còn muốn thuyết phục tôi gia nhập tập đoàn Tỉnh Xuyên sao? Ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà."

Lâm Thiên cười: "Chu Ân, cô hiểu lầm tôi rồi. Hôm nay tôi đến không phải để nói chuyện công vụ, tôi đến là để dẫn cô ra ngoài chơi."
"Dẫn tôi ra ngoài chơi?" Chu Ân ngẩn ra.

"Đúng vậy, không phải ngày hôm qua cô nói mỗi ngày cô đều phải làm việc, ngày thường không hay đi chơi hoặc tham gia các hoạt động giải trí sao, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi chơi một vòng."Lâm Thiên cười nói.

"Đi chơi? Lâm Thiên, anh đừng nói đùa nữa, tôi còn rất nhiều việc phải làm." Chu Ân khoát tay.

"Công ty này đã sớm đi theo con đường phát triển đúng đắn, hiện giờ hẳn là đã ổn định. Tôi chắc chắn gần đây cô không có việc gì quan trọng trong tay, những vấn đề bình thường có thể giao cho giám đốc điều hành bên dưới, chậm trễ một ngày cũng không có gì đáng ngại." Lâm Thiên nói.

Hiện tại Lâm Thiên đã có vài kiến thức về quản lý công ty, cũng coi như là có chút hiểu biết.

"Tuy rằng chậm một ngày cũng không thành vấn đề, nhưng tôi thật sự không có hứng thú đi chơi, xin lỗi anh." Chu Ân lắc đầu uyển chuyển từ chối.
"Nhớ rõ ngày hôm qua cô còn nói nợ tôi một cái ân tình, hôm nay theo tôi đi chơi một ngày coi như trả xong cái ân tình này, thế nào?" Lâm Thiên mỉm cười nói.

"Đi chơi với anh một ngày mà được tính là trả cái ân tình sao?" Chu Ân có chút ngạc nhiên.

Hầu hết mọi người đều yêu cầu người nợ ân tình phải giúp một việc gì đó quan trọng, trả ân tình bằng cách này quả thật rất hiếm.

"Đúng." Lâm Thiên cười gật đầu.

"Vậy... được rồi."


Chu Ân nghĩ một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý đi chơi, ai bảo cô ta nợ Lâm Thiên một cái ân tình.


Vì thế, Chu Ân gọi điện thoại cho phó tổng giám đốc của công ty, dặn dò về những công việc trong tay mình, sau đó đi theo Lâm Thiên ra khỏi văn phòng.


"Lâm Thiên, anh tính dẫn tôi đi đâu chơi? Tôi nói trước, tôi sẽ không đến những nơi không đứng đắn, ví dụ như quán bar hay những chỗ giống vậy." Chu Ân nói.

Lâm Thiên cười: "Hẳn là khu vui chơi không phải nơi không đứng đắn nhỉ? Đương nhiên, nếu cô có đề xuất tốt hơn, cô cũng có thể nói ra!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK