Thư sinh ẩu đả đánh nhau ở thanh lâu, còn chết tận hai người, việc này đã nghiêm trọng đến mức khiến vị đại Doãn phủ Thịnh Kinh là Doãn Ký phải tự mình ra mặt.
Mà sau khi bắt giữ toàn bộ những người có liên quan, Doãn Ký lại vào cung một chuyến.
Doãn Ký vào cung bẩm báo với Trường Đức đế, ở thanh lâu xảy ra chuyện sáng hôm nay có một hoa khôi, tướng mạo cực kỳ giống với vị mỹ nhân đã qua đời ở Phương Nguyệt điện kia, nhưng điểm không trùng khớp chính là hai cánh tay đều hoàn toàn lành lặng. Thế nhưng hai gã thư sinh bị đánh chết ở thanh lâu lại bị gãy tay, Doãn Ký miêu tả lại thủ đoạn bẻ tay của kẻ thủ ác.
Giống hệt như cách thức mà Trường Đức đế đã dùng để đánh gãy tay Giang Cẩm Nguyệt ngày hôm đó.
Trường Đức đế giật mình trong lòng, ông ta chắc chắn rằng sau khi mình vừa tỉnh lại liền nhận được tin tức Giang Cẩm Nguyệt đã bị Hoàng hậu xử tử.
Hoàng hậu trước tiên là sai người rót rượu độc, tiếp theo lại ban lụa trắng treo lên, cộng thêm một trận hỏa hoạn bất thình lình xảy ra, Giang Cẩm Nguyệt tuyệt đối không có khả năng còn sống.
“Hỏa hoạn…” Trường Đức đế rất nhanh liền nghĩ đến một điểm không đúng, chỉ sợ chính trận hỏa hoạn này đã gây nên biến cố.
“Lúc này người đang ở đâu?” Trường Đức đế hỏi Doãn Ký.
Doãn Ký nói: “Tất cả tai họa đoạt người đánh nhau này đều có liên quan đến hoa khôi kia, thần liền nhốt cô ta vào đại lao nha phủ, Hoàng thượng có muốn thẩm vấn hoa khôi này không ạ?”
Trường Đức đế nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm, “Trẫm thật muốn nhìn xem rốt cuộc là người phương nào mà lại có thể ra vào hoàng cung của trẫm tự nhiên như vậy, đến cả phi tử của trẫm cũng dám động vào.”
“Dạ.” Doãn Ký chắp tay, “Vậy thần liền đi làm ngay.”
Doãn Ký lui ra, Trường Đức đế cũng bởi vậy mà nỗi lòng nhiễu loạn.
Trong vòng một năm nay ông ta bị bệnh hai lần, một lần là trúng độc, lần thứ hai cho đến bây giờ vẫn chưa biết nguyên nhân, làm thân thể ông ta kém đi rất nhiều.
Ông ta đã từng hoài nghi rất nhiều người, tất cả hậu cung cung phi ông ta đều phái ám vệ đi tra xét, kết quả những người này đều có tâm ngo ngoe rục rịch nhưng lại chưa từng thật sự lớn mật làm ra chuyện gì, mà các triều thần thì cũng không khác mấy, làm cho Trường Đức đế càng thêm muốn biết rốt cuộc kẻ nào lại có thể liên tiếp trêu chọc mình như vậy.
Đúng vậy, Trường Đức đế cho rằng hai lần đổ bệnh này của mình chính là trêu chọc, bởi vì ở góc nhìn của ông ta, đối phương có thể thần không biết quỷ không hay mà xuống tay, vậy kẻ này tuyệt đối cũng có năng lực trực tiếp giết mình, nhưng đối phương lại không hạ tử thủ, đây không phải trêu chọc thì là cái gì?
Qua một hồi lâu, Trường Đức đế gọi Càn Vĩnh Phúc, phân phó: “Ngươi thay trẫm đến đại lao nha phủ một chuyến, nhìn xem hoa khôi kia có phải là Nguyệt Nô hay không.”
“Dạ, nô tài liền đi ngay, Hoàng thượng, nếu là Nguyệt mỹ nhân, vậy có cần phải mang người về không ạ?”
Từ sau khi ngã bệnh tỉnh lại, Trường Đức đế chưa từng chiêu bất cứ một vị cung phi nào, cũng không tìm người thay thế để phát tiết lửa giận, Càn Vĩnh Phúc vừa nhắc tới việc mang người về, ngược lại liền làm cho ông ta sinh ra một chút nhớ mong.
“Không vội, trước tiên nhận người, nếu thật sự là nàng, phi tử của trẫm ngoại trừ hồi cung thì còn có thể đi đâu?”
“Dạ.” Càn Vĩnh Phúc đáp lời, cung kính lui ra.
Việc Doãn Ký tiến cung bẩm báo với Trường Đức đế rất nhanh liền truyền tới tai Hoàng hậu, Hoàng hậu vừa nghe Giang Cẩm Nguyệt còn sống, lập tức kinh hãi, “Con tiện nhân kia còn sống?”
Không đợi người trả lời, Hoàng hậu liền tự mình phủ nhận, “Không thể nào, bổn cung tận mắt nhìn thấy nó uống độc dược, đó là chất kịch độc, miễn uống vào là nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, tuyệt đối không còn đường sống.”
Thu Tịch nói: “Nương nương, tin tức này xác thật là do bên kia truyền tới, có điều nô tỳ cảm thấy hẳn chỉ là người giống người, Giang Cẩm Nguyệt kia là một người câm, tay còn bị gãy, nào có thể làm hoa khôi.”
Hoàng hậu đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, “Thu Tịch, ngươi nói lúc trước Phương Nguyệt điện bị hỏa hoạn trùng hợp đến như vậy, liệu có khả năng tiện nhân Giang Cẩm Nguyệt kia thật sự chưa chết hay không?”
Thu Tịch cũng không biết, chỉ nghi hoặc mà hỏi, “Nhưng trong cung có người nào sẽ cứu nàng ta chứ?” Giang Cẩm Nguyệt này hoàn toàn không kết giao được với ai ở trong cung.
“Đúng vậy, sẽ là ai?” Hoàng hậu nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó đột nhiên nhìn về phía Thu Tịch, “Mau, đi mời Thái tử đến đây, bổn cung có chuyện muốn nói với nó.”
Sau chuyện Nhị hoàng tử tạo phản, Thái tử đương nhiên đã được gỡ bỏ lệnh cấm túc, Hoàng hậu cũng lấy lại quyền chưởng quản hậu cung, cuộc sống của hai mẫu tử lại trở nên dễ chịu, giống như khi vây cánh của Nhị hoàng tử độc chiếm triều đình, quả thật là hết sức hài lòng.
Hiện giờ mong đợi lớn nhất của hai mẫu tử chính là Trường Đức đế có thể mau chóng chết sớm một chút, để Thái tử lập tức đăng cơ.
Hoàng hậu lại nổi tâm tư muốn tuyển phi cho Thái tử, trải qua chuyện lần trước, nàng ta cũng bắt đầu học khôn, tính toán chỉ tuyển một Thái tử phi, còn các hậu phi khác thì chờ sau khi Thái tử đăng cơ rồi tuyển cũng không muộn, lúc đó Thái tử muốn dạng nữ nhân gì mà chẳng được.
Hơn nữa, hai đứa nha đầu kia của Vệ gia cũng đã trưởng thành, chỉ cần Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm vừa chết, hai tiểu cô nương không có ai che chở, bước vào một nơi ăn thịt người tựa như hậu cung, nàng ta căn bản không cần phải làm gì cũng sẽ tự động có người xử lý bọn nó thôi.
Không sai, dù đến tận bây giờ nhưng Hoàng hậu vẫn còn chưa từ bỏ ý định hủy hoại hai tỷ muội Vệ Vân Gia và Vệ Vân Uyển, tuy rằng Giang Cẩm Nguyệt được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, nhưng chủ ý ác độc này của nàng ta lại khiến cho Hoàng hậu vừa lòng.
“Tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu gọi nhi thần tới có việc sao?”
Thái tử vào cửa, câu vấn an đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng hậu, Hoàng hậu bảo Thái tử ngồi xuống, biểu tình nghiêm túc, “Hoàng nhi, mẫu hậu hỏi con, con có từng cứu ả tiện nhân Giang Cẩm Nguyệt kia hay không?”
Thái tử cực kỳ không vui, “Sao mẫu hậu lại đột nhiên nhắc tới nàng ta, đen đủi.” Trên mặt Thái tử lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Hoàng hậu nói lại chuyện mình nghe được bên phía Trường Đức đế cho Thái tử nghe, Thái tử nghe xong liền nhíu chặt hai mày, “Nữ nhân này quả thật là một tai họa, đến như vậy rồi mà vẫn chưa chết, lúc trước mẫu hậu hẳn phải nên trực tiếp chém đầu nàng ta mới phải, vậy là xong hết mọi chuyện.”
Hoàng hậu cũng hối hận, lúc trước mình hẳn phải nên ban cho Giang Cẩm Nguyệt một cây chủy thủ, khiến cho nó chết thật triệt để, có như vậy thì hiện giờ nó cũng sẽ không xuất hiện tác oai tác quái.
Chỉ là thái độ này của Thái tử lại làm cho Hoàng hậu có chút ngoài ý muốn, nàng ta nhớ rõ là Thái tử thích Giang Cẩm Nguyệt, Hoàng hậu liền hỏi ra nghi hoặc của mình.
Thái tử khinh thường mà hừ một tiếng, “Mẫu hậu, nữ nhân này chính là một ngôi sao chổi, mới đầu nhi thần quả thật cũng cảm thấy nàng ta không tồi, nhưng sau này lại phát hiện chỉ cần dính một chút liên hệ đến nàng ta là mọi việc của nhi thần liền không được suôn sẻ, nhi thần hoàn toàn không muốn có bất cứ liên quan gì với ngôi sao chổi này nữa.”
Thái tử cân nhắc ý tứ của Hoàng hậu, “Mẫu hậu, ngài sẽ không cho rằng nhi thần đã âm thầm cứu nàng ta đấy chứ?”
Hoàng hậu nói: “Mẫu hậu đúng là đã nghĩ như thế, nhưng vừa nghe hoàng nhi nói vậy, mẫu hậu liền yên tâm rồi.”
“Nhưng nếu không phải con, vậy thì có thể là ai chứ?” Hoàng hậu khó hiểu.
“Quản kẻ đó là ai, dù gì cũng bắt được người rồi, với năng lực của Doãn Ký, còn sợ không thẩm tra ra được hay sao. Mẫu hậu, chúng ta vẫn nên bớt dính dáng đến chuyện của ngôi sao chổi này đi thôi, miễn lại gặp xui xẻo.”
Hoàng hậu cũng không muốn dính dáng, nhưng nếu hoa khôi kia thật sự là Giang Cẩm Nguyệt, đối phương nhất định sẽ muốn tìm nàng ta báo thù.
“Không được, không thể ngồi chờ chết được, bổn cung phải cho người đi điều tra thân phận của hoa khôi kia, nếu như đúng là Giang Cẩm Nguyệt, người này tuyệt đối không thể giữ lại.”
Thái tử hoàn toàn không để bụng đến sống chết của Giang Cẩm Nguyệt, liền để Hoàng hậu tùy ý, chỉ nhắc nhở nàng ta hành sự cẩn thận, đừng để phụ hoàng phát hiện.
Nói xong Thái tử liền rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước lại quay trở về, chỉ chỉ phía sau Trường Ninh cung, “Mẫu hậu, gần đây hắn còn thành thật không?”
Từ sau lần Nhị hoàng tử tạo phản, Hoàng hậu và Việt Hằng đã xé rách mặt, tất nhiên là không thể tiếp tục diễn màn mẫu từ tử hiếu như trước, Việt Hằng không tới vấn an nàng ta, nàng ta cũng sẽ không chủ động đi gặp Việt Hằng, thật sự xa lạ.
“Nhắc tới thứ tiện chủng đó làm gì, có bổn cung ở đây, nó có thể nhấc lên sóng gió gì, con yên tâm, bổn cung sẽ không để nó uy hiếp đến con. Nếu thực sự có ngày kia, vậy đó chính là ngày chết của nó.”
Thái tử đã biết rõ chuyện năm đó, rõ ràng giữa hắn và lão lục có một mối huyết thù không đội trời chung, nếu lão lục biết được chân tướng, hắn nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình với mình và mẫu hậu, Thái tử cũng bắt đầu ôm cảnh giác đối với người đệ đệ này.
“Dạ, nhi thần biết rồi, có điều mẫu hậu vẫn nên phái thêm nhiều người đến giám sát hắn chặt chẽ một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu để phụ hoàng hoặc những triều thần biết được chuyện năm đó, mẫu tử chúng ta liền……”
Hoàng hậu là người hiểu rõ hậu quả hơn ai hết, nàng ta nói, “Bổn cung sẽ phái người giám sát nó.”
Thái tử vừa đi, Hoàng hậu liền sai Thu Tịch an bài người đi điều tra về hoa khôi kia, tiếp theo lại lấy danh nghĩa hầu hạ mà nhét thêm mười mấy người vừa lanh trí vừa trung thành qua chỗ của Việt Hằng.
Khi biết Hoàng hậu lại an bài mười mấy người tới hầu hạ mình, Việt Hằng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nói với đại cung nữ bên người, “Càng tới nhiều người, càng chứng minh rằng nàng ta đang sợ hãi, đây là chuyện tốt.”. Truyện Tiên Hiệp
Ánh mắt Việt Hằng nhìn ra ngoài cửa, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần bọn họ tặng đại lễ có thể khiến bổn điện vừa lòng là được.”
……
Không biết tin tức là do ai lan truyền, rất nhanh chóng dân chúng khắp kinh thành đều biết chuyện thanh lâu mới mở kia có người chết, trong lâu còn có một cô hoa khôi trông giống hệt như vị sủng phi của Hoàng thượng, bá tánh nghị luận sôi nổi.
Trước đó Giang Lâm đã sai Thường An đến thanh lâu theo dõi tình huống, vừa hồi phủ liền nghe Thường An bẩm báo nguyên nhân những thư sinh kia đánh nhau chính là vì tranh đoạt một hoa khôi.
Cũng không phải là ai ra giá cao thì được, mà là thi xem thơ của ai có thể lọt vào tai của hoa khôi, một đám người suốt ngày lưu luyến thanh lâu, bị một cô hoa khôi làm cho mê mẩn đến độ không thèm đi thư viện thì có thể có bao nhiêu trình độ học vấn, thơ làm ra đến cả rắm chó cũng không kêu, tất nhiên là không thể lọt vào mắt xanh của hoa khôi.
Sau đó liền bắt đầu có người gian lận, tốn bạc nhờ người khác viết thơ cho mình, hành vi này tất nhiên là khiến cho đám người không có tiền thuê người viết hộ bất mãn, đầu tiên là cãi nhau, cuối cùng tính nóng nổi lên, bắt đầu động quyền cước.
Chỉ là không ai ngờ tới việc sẽ đánh chết người, đã vậy còn làm lớn chuyện này.
Tuy đã dự đoán được thanh lâu này sớm muộn cũng phải xảy ra chuyện, nhưng Giang Lâm cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy, trong lúc nhất thời hắn thật có chút nghĩ không ra, rốt cuộc đối phương đang nhằm vào Hoàng hậu hay Trường Đức đế, hoặc cũng có thể là cả hai người.
Còn phá hỏng chuyện tốt hiếu kính phụ thân và kế mẫu của hắn, xảy ra chuyện như vậy, cô nương mới mua từ trong lâu kia khẳng định là không tặng được nữa.
Lúc này Giang Lâm không cảm thấy mình mang vận rủi nữa, hắn cảm thấy mình và thanh lâu phạm hướng, thanh lâu khắc hắn!
Một lúc sau Vệ Vân Chiêu trở về, câu đầu tiên mà Giang Lâm nói với y chính là, “Đời này ta sẽ không bao giờ đi thanh lâu nữa!”
Vệ Vân Chiêu cũng đã nghe nói tới chuyện sáng nay, y trấn an Giang Lâm, “Được, vậy thì không đi.”
Nhưng đề tài vẫn không thể tách khỏi hai chữ thanh lâu, hai người không đoán ra được rốt cuộc người phía sau đang hạ nước cờ gì, mục đích là gì.
Ngay khi nỗi băn khoăn trong lòng hai người càng ngày càng nhiều thêm, cảm thấy làm thế nào cũng không thể hóa giải được thì Vệ gia lại xuất hiện một vị khách nhân—— Lục hoàng tử Việt Hằng.
Việt Hằng ngồi ở đối diện hai người, cười khẽ một tiếng mà nhìn hai người Giang Lâm, “Có phải rất ngoài ý muốn hay không?”
Giang Lâm gật đầu, quả thật là cực kỳ ngoài ý muốn.
Vệ Vân Chiêu hỏi, “Không biết hôm nay Lục hoàng tử đến tìm hai phu phu chúng ta là vì chuyện gì?”
Việt Hằng khụ hai tiếng, “Xem ra bổn điện không được hoan nghênh lắm thì phải, như vậy không được, bổn điện tới là để bàn chuyện lớn với các ngươi.”
Lục hoàng tử hạ giọng, “Vệ Vân Chiêu, ngươi hãy giúp bổn điện một tay, giúp bổn điện có thể tạo phản thành công.”
Vị này lời ra kinh người, thành công khiến cho Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm cùng thay đổi sắc mặt.
Nhưng bản thân Việt Hằng lại giống như không cảm thấy gì, tiếp tục nói, “Yên tâm, chờ sự thành, bổn điện sẽ đòi lại sự trong sạch cho những ai thật sự trong sạch trên khắp thiên hạ này, bổn điện cũng sẽ lấy lại cho những người vô tội bị uổng mạng một phần công đạo.”
Giang Lâm nhìn thấy từ trong mắt Việt Hằng một nỗi hận ý, thậm chí là âm lãnh.
Việt Hằng không hề yêu cầu một câu trả lời khẳng định, giống như là chỉ tới báo cho bọn họ một tiếng mình muốn làm gì, sau đó bảo Vệ Vân Chiêu tự mình lựa chọn có muốn đứng về phe của hắn hay không.
Tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc đi thậm chí còn không phải đi bằng cổng lớn.
Sự xuất hiện của hắn càng khiến cho Giang Lâm thêm phần nghi hoặc, “Vì sao hắn lại đột nhiên tới nói những chuyện này với chúng ta?”
Vệ Vân Chiêu suy nghĩ một lát, nói: “Là cảnh cáo, bảo chúng ta đừng nên xen vào chuyện của hắn, hoặc nói đúng hơn là đừng nên phá hỏng kế hoạch của hắn.”
Giang Lâm nổi giận đứng bật dậy, “Cảnh cáo cảnh cáo, đám người này ngoại trừ cảnh cáo ra thì còn biết làm cái gì, tất cả đều có bệnh đúng không!”
“Với lại ai mà ham nhúng tay vào chuyện của bọn họ chứ, bớt gây chút phiền toái cho chúng ta, ta liền gọi bọn họ là tổ tông.”
“Còn giúp hắn tạo phản nữa chứ, giúp cái rắm, ai mà biết được có phải cùng một dạng tính tình với phụ thân hắn không, ăn cháo đá bát, dùng xong thì vứt, không phải thứ tốt lành!”
Giang Lâm tức giận, chống nạnh đi qua đi lại trong phòng mắng người, mắng mệt rồi thì uống một ngụm nước được Vệ Vân Chiêu rót cho, sau đó lại mắng tiếp, đến khi thật sự mệt mỏi mới ngồi xuống nghỉ ngơi thở dốc.
Nhưng trong lòng vẫn còn cực kỳ tức giận.
Vệ Vân Chiêu kéo người qua ngồi trên đùi mình, thơm thơm hắn, “Được rồi không giận nữa, những chuyện này, tất cả mọi chuyện, đều sẽ có ngày kết thúc thôi.”
“Nhưng quá trình này nghẹn khuất quá đi mất.” Giang Lâm bất mãn.
“Nhưng chúng ta phải nhịn, cũng chỉ có thể chịu đựng.” Vệ Vân Chiêu ôm chặt hắn, “Vất vả cho ngươi rồi.”
“Việc này không liên quan đến chuyện của ngươi, thôi được rồi, chính là vì ngươi nên ta mới nghẹn khuất như vậy, cho nên ngươi phải bồi thường cho ta.” Giang Lâm vùi đầu vào hõm cổ của Vệ Vân Chiêu, âm thanh rầu rĩ.
Vệ Vân Chiêu nói, “Được, cảm ơn phu nhân đã nguyện ý bồi ta chịu nhiều tức giận như vậy.”
Giang Lâm nghĩ thầm, như vậy không đủ để cảm tạ ta đâu, nếu dựa theo cách làm của hắn, không có vướng bận, ai dám chọc giận hắn, hắn liền có thể đánh đến mức cha mẹ người đó cũng không nhận ra, ngay cả lão sắc quỷ cẩu hoàng đế kia cũng không ngoại lệ.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu ôm nhau trong chốc lát, hắn cảm thấy không được, vẫn không thể nuốt trôi cơn giận này, “Đêm nay ta muốn ra ngoài một chuyến, ai làm ta không cao hứng, ta liền tính sổ lên đầu người đó.”
Vệ Vân Chiêu chọc chọc gương mặt tức giận của hắn, đáp ứng, “Ừ, nhớ phải cẩn thận, đừng để người khác nghi ngờ.”
“Được.” Chỉ cần không ai biết hắn có Thần khí gian lận là không gian thì sẽ không có người nào hoài nghi đến hắn.
Cũng bởi vì Giang Lâm tức giận, cho nên đêm nay sẽ có người phải lãnh đủ.
Giang Lâm đến An Dương Bá phủ một chuyến, vào phòng của Triệu Thu Như, phụ thân Bá gia kia của hắn không có ở đây, có thể là đến ngủ ở phòng của tiểu thiếp. Triệu Thu Như cũng không thể ngủ yên, luôn miệng lẩm bẩm kêu tên Giang Cẩm Nguyệt, thật là một người mẫu thân tốt. Giang Lâm liền tiến đến bên tai nàng ta, nói, “Giang Cẩm Nguyệt đã chết rồi, Giang Cẩm Nguyệt đã chết rồi, làm quá nhiều chuyện xấu nên bị đốt thành tro.”
Có lẽ là nghe được lời này, trên trán Triệu Thu Như bắt đầu túa mồ hôi, càng thêm bất an, Giang Lâm tiếp tục nói, “Cô cũng sẽ đi xuống bồi nàng ta, cô làm chuyện xấu mà không ghê tay, kiếp sau đầu thai chỉ có thể làm súc sinh, súc sinh.”
“Không, sẽ không, ta không có làm chuyện xấu……” Triệu Thu Như sợ hãi ngồi dậy, gọi nha hoàn thủ ở bên ngoài tiến vào.
Triệu Thu Như không nói với nha hoàn mình đã mơ thấy cái gì, chỉ uống một ngụm nước liền tống cổ nha hoàn ra ngoài.
Nhưng nàng ta lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không ngủ được, gọi tên Giang Cẩm Nguyệt, đồng thời mắng Giang Lâm, còn bảo Giang Cẩm Nguyệt hãy chờ mình, nàng ta nhất định sẽ diệt trừ Giang Lâm, báo thù cho nữ nhi.
Giang Lâm lạnh nhạt “Ờ” một tiếng, một lần nữa lặp lại câu nói trước đó, trong phòng không có người nào khác, nhưng giọng nói vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai, lúc này Triệu Thu Như đã thật sự bị dọa, ngồi dậy hoảng hốt nhìn xung quanh, liên tục hỏi ai đó ai đó.
Khi nha hoàn đẩy cửa tiến vào thì giọng nói liền biến mất, Triệu Thu Như bị dọa đến mức co rúc thành một cục, lần này không dám bảo nha hoàn lui ra nữa.
Giang Lâm cũng không sốt ruột rời đi, đợi một hồi lâu, thấy nha hoàn đã mơ màng sắp ngủ, Giang Lâm dời mắt đến chiếc gương đồng ở trong phòng, mỉm cười.
Sau khi dùng mực đỏ viết xong mấy chữ to, Giang Lâm thổi tắt ngọn nến, Triệu Thu Như thấy đèn tắt, lập tức kêu to tên nha hoàn, nha hoàn không mang mồi lửa theo người phải đi nơi khác lấy, Triệu Thu Như thúc giục nàng đi mau lên, nhưng khi nha hoàn vừa chạy ra ngoài thì ngọn nến trong phòng lại sáng, chiếu rõ mặt gương, trên đó hiện ra tám chữ bằng máu chảy đầm đìa—— làm nhiều chuyện xấu, đừng mơ sống tốt!
Triệu Thu Như hoảng sợ kêu la thảm thiết, chấn động đến độ khiến Giang Lâm phải bịt tai, hắn lại một lần nữa viết bốn chữ khác lên mặt gương, đồng thời nói, “Giang Triệu thị, đây chính là kết cục của ngươi.”
Tận mắt nhìn thấy hàng chữ bằng máu xuất hiện, lại nghe thấy trong phòng vang lên tiếng ‘quỷ’, Triệu Thu Như liền sống sờ sờ bị dọa cho ngất xỉu.
Nha hoàn nghe thấy tiếng thét lập tức chạy về xem xét, nhưng lúc này Giang Lâm đã nhanh chóng xử lý xong vết máu, không để lại một chút dấu vết nào.
Đêm nay hắn rất bận, ngoại trừ An Dương Bá phủ, còn phải đến hoàng cung và đại lao nha phủ một chuyến, hoàng cung không có gì đặc biệt, chỉ là đi thả vài món đồ lên giường Lục hoàng tử Việt Hằng, bọn người này thích chơi cảnh cáo, vậy hắn cũng thích thả chút sâu kiến gián linh tinh, vài thứ nho nhỏ, không đáng xem là thành ý.
Mà bên phía đại lao nha phủ thì lại khá thú vị, khuya khoắt, đêm đen gió lạnh, chính là thời cơ rất tốt để giết người.
Giang Lâm làm người tàng hình đứng xem toàn bộ quá trình, hoa khôi võ công cao cường, xuống tay tàn nhẫn, một trăm phần trăm không phải Giang Cẩm Nguyệt.
Đợi đến khi Giang Lâm rời khỏi đại lao, đám người tới giết hoa khôi đều đã nằm đất, mà vị hoa khôi kia thì lại an tĩnh ngồi trong góc tường ngủ, giống như không hề hay biết gì, cũng chưa từng phát sinh chuyện gì.
Giang Lâm cảm thấy đây là một đêm cực kỳ xuất sắc.
Lúc hắn hồi phủ, lại phát hiện Vệ Vân Chiêu vẫn chưa ngủ, vẫn còn đang đợi hắn.
Giang Lâm cởi áo ngoài bò lên giường, cọ cọ bên người y, “Lo lắng cho ta sao?”
Vệ Vân Chiêu nắm lấy tay Giang Lâm sưởi ấm cho hắn, “Bên ngoài lạnh lắm phải không.”
Giang Lâm ở trong không gian không có cảm giác gì, hắn lắc đầu, hỏi Vệ Vân Chiêu, “Ngủ trước hay là nghe ta kể đêm nay đã nhìn thấy gì trước?”
“Ngủ.” Vệ Vân Chiêu sửa tướng ôm người vào trong ngực, “Ngày mai lại nói.”
Chỉ cần Giang Lâm bình an trở về, có một số việc y cũng không mấy tò mò.
“Thôi vậy, đúng lúc ta cũng mệt rồi.” Giang Lâm thò lại gần hôn Vệ Vân Chiêu một cái, sau đó nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
……
Ngày hôm sau, Giang Lâm thức dậy có chút muộn, Vệ Vân Chiêu đã ăn sáng xong trước đến Binh bộ, nhưng hắn vẫn còn hai tên huynh đệ tốt tới ăn sáng chung.
Chu Thành Vọng thấy bộ dáng chưa tỉnh ngủ của Giang Lâm, hảo tâm mà nhắc nhở hắn, “Ngươi và Vệ Vân Chiêu buổi tối kiềm chế chút đi, đừng ỷ còn trẻ tuổi mà làm thân thể phế luôn, bằng không không quá mấy năm các ngươi liền biến thành hòa thượng, vậy thì thảm lắm.”
Chu Thành Vọng vừa bĩu môi nói vừa lắc đầu, cuộc sống như vậy nghĩ tới đã thấy khó chịu rồi.
Đỗ Ngọc Linh cũng khuyên nhủ, “Lâm Nhi, Vệ Vân Chiêu dù sao cũng là xuất thân võ tướng, thân thể cường tráng hơn ngươi, ngươi không chịu nổi thì cứ việc nói thẳng đừng có cố chống, đừng tự làm khó mình.”
Giang Lâm: “……” Thật đúng là huynh đệ tốt, đến cả loại chuyện này cũng bắt đầu nhọc lòng thay hắn.
Giang Lâm uống một ngụm cháo, cực kỳ bất mãn, “Ở trong mắt các ngươi ta kém cỏi tới như vậy sao?” Còn nói cái gì mà làm thân thể phế luôn, không chịu nổi nữa chứ.
“Còn nữa, hai đại xử nam các ngươi hoa cúc còn nguyên, có mặt mũi gì mà nói ta?”
Nữ tử Đại Việt mười sáu mười bảy tuổi đã thành thân, nam tử muộn lắm thì cũng chỉ trễ hơn vài tuổi, hai người Chu Thành Vọng Đỗ Ngọc Linh đều đã sắp cập quan, nhưng lại chưa thành thân.
Mà những hộ gia đình thật sự giàu có cũng không ưa chuộng việc chính thê chưa vào cửa đã nhét một đống người vào phòng của nhi tử, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ không cưới được cô nương tốt. Tuy rằng vẫn có người ôm chút suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Hai người bị Giang Lâm đâm ngược một đao, yên lặng thay đổi đề tài nói chuyện chính sự.
Hai người bọn hắn tới chủ yếu là để đưa tin tốt cho Giang Lâm, “Ngươi biết tối hôm qua An Dương Bá phủ có quỷ hiện hồn không?”
Giang Lâm nghĩ thầm, con “quỷ” kia chính là hắn mà, sao có thể không biết chứ, nhưng trên mặt lại không để lộ một chút gì, lắc đầu, “Không biết, sao lại có quỷ vậy?”
Chu Thành Vọng hắc hắc cười hai tiếng, “Kế mẫu kia của ngươi nói nửa đêm có người nói chuyện ở trong phòng, còn dùng máu viết chữ lên gương đồng nguyền rủa nàng ta, nghe nói còn bị dọa ngất xỉu, hơn nửa đêm phải đi mời đại phu.”
Đỗ Ngọc Linh bổ sung, “Cả Giang Trấn nữa, nghe nói tối hôm qua cũng gặp quỷ, còn bị quỷ trói lại bằng dây thừng, hạ nhân thủ ở bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy một chút động tĩnh gì, càng không nhìn thấy bất kỳ ai ra vào, Giang Trấn đang yên đang lành nằm ngủ ở trên giường, kết quả buổi sáng ngày hôm sau hạ nhân phải lăn hắn từ dưới gầm giường ra.”
Ánh mắt của Giang Lâm đánh giá qua lại hai người, “Các ngươi nói thật cho ta, có phải các ngươi cài người ở An Dương Bá phủ hay không, ngay cả loại chuyện như Giang Trấn thức dậy dưới gầm giường mà cũng biết.”
“Chuyện của kế mẫu ngươi là do hạ nhân trong phủ truyền ra, còn Giang Trấn, chính tên cóc ghẻ kia đã tự mình kể ở trong thư.” Xưng hô của Đỗ Ngọc Linh đối với Giang Trấn lại thay đổi.
Nhắc tới Giang Trấn, hắn vẫn còn rất tức giận, “Tên cóc ghẻ không biết xấu hổ kia dám viết ra loại chuyện mất mặt này ở trong thư rồi sai người đưa cho tiểu muội của ta, trong thư còn nói là hắn bị dọa, có chút sợ hãi, muốn gặp tiểu muội ta, nói chỉ cần nhìn thấy muội ấy là sẽ không sợ nữa. Ta phi, cái thứ gì!”
Tỏ ra yếu thế, cho thấy bản thân cần được nữ tử âu yếm an ủi, không chỉ có thể khiến cho đối phương chú ý, mà còn làm cho nàng đau lòng mềm lòng, một khi đã mềm lòng thì chuyện hắn được một tấc lại muốn tiến một thước chỉ là sớm hay muộn.
Giang Lâm cũng phải thừa nhận, Giang Trấn cực kỳ có tiềm chất ở phương diện làm tra nam này, có thể nói không hổ là thân nhi tử cùng một khuôn đúc ra của An Dương Bá.
Giang Lâm hỏi Đỗ Ngọc Linh, “Vậy muội muội của ngươi có đi không?”
Đỗ Ngọc Linh nói, “Bọn ta sao có thể để muội ấy một mình đi gặp Giang Trấn được, ta liền nói với muội ấy một đống chuyện Giang Trấn không quan tâm đến mẫu thân mình vừa mới bị quỷ dọa, mà ngược lại còn đi gặp mặt muội, đây chính là bất hiếu, nếu hắn là một người nhi tử hiếu thuận thì khẳng định sẽ không nói ra những lời này, lẽ ra trong khoảng thời gian này hắn phải phụng dưỡng mẫu thân đang sinh bệnh, không có thời gian viết thư cho muội mới đúng.”
“Tiểu muội của ta nghĩ lại cảm thấy có lý, tuy vẫn còn nhớ thương Giang Trấn, nhưng cũng không nói là sẽ đi gặp hắn.”
Giang Lâm yên tâm, “Dù sao cũng đừng cho bọn họ cơ hội đơn độc gặp nhau, hơn nữa kế tiếp có thể bảo muội muội ngươi đề thêm yêu cầu cho Giang Trấn, lăn lộn hắn một trận, hắn không căng được bao lâu nữa đâu.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, đúng rồi, kế mẫu của ngươi nửa đêm gặp quỷ, ngươi có phải về nhà thăm không?”
Giang Lâm cân nhắc một lát, cười, “Đi chứ, đương nhiên là phải đi, không chỉ đi mà còn phải tặng lễ cho nàng ta nữa, hai ngươi giúp ta một việc đi.”
Giang Lâm bảo hai người cúi sát vào một chút, thì thầm nói một hồi, đợi Giang Lâm nói xong, hai người Chu Đỗ liền nhìn hắn bằng một ánh mắt sùng bái, “Yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ giúp ngươi được như ý nguyện có thêm tiểu nương.”
“Cái gì mà tiểu nương, rõ ràng là nhi tử hiếu thuận hiếu kính phụ thân một vị nữ quyến xinh đẹp như hoa mà thôi, đây đều là một mảnh hiếu tâm của người làm nhi tử ta đây.”
Hai người Chu Thành Vọng phụ họa, “Đúng đúng đúng, đều là hiếu tâm của nhi tử ngoan nhà ngươi.”
Nhi tử ngoan Giang Lâm rất nhanh liền chuẩn bị xong lễ vật, ngồi xe ngựa chạy đến An Dương Bá phủ một chuyến, An Dương Bá vẫn chưa trở về, hắn đầu tiên là quang minh chính đại chọc tức Triệu Thu Như một trận, sau đó lại thay Đỗ Ngọc Linh chuyển cáo một câu cóc ghẻ vĩnh viễn đừng mơ tới việc ăn thịt thiên nga, khiến cho Giang Trấn tức giận đến độ suýt nữa đã nhào lên đánh người.
Sau đó nữa, Giang Lâm mặt dày ở lại An Dương Bá phủ cọ cơm, mãi đến khi An Dương Bá trở về thì hắn mới đi.
Lúc trở về An Dương Bá dẫn theo một mỹ nhân nhu nhược đáng thương quần áo tả tơi nhưng rất đẹp, Giang Lâm dạo một vòng vây quanh hai người, tươi cười nói lời chúc phúc, “Bá gia lão thụ nở hoa, càng già càng dẻo dai, chuyện tốt chuyện tốt.”
Hắn cũng không thèm nghe An Dương Bá giải thích, chúc mừng xong liền rời đi, nhưng Giang Lâm tin rằng, chỉ cần vị cô nương kia gia nhập vào đại gia đình An Dương Bá phủ này, người một nhà bọn họ sẽ ‘hạnh phúc’ ở bên nhau trải qua ngày lành.