• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị nhốt ở ngoài cửa một đêm, Vệ phu nhân liền ngã bệnh.

Tử thủ ở trước cửa Vệ gia, hoàn toàn không có ý định muốn trở về Đổng gia, buổi tối bị gió lạnh thổi cảm lạnh.

Giang Lâm cảm thấy người này quá mức cứng đầu, sau khi tiễn đi đại phu, Giang Lâm một mình đi xem Vệ phu nhân, thấy bà ta đã suy yếu đến độ hữu khí vô lực, Giang Lâm hỏi, “Đổng cô nãi nãi đây là muốn tiếp tục thủ ở Vệ gia tranh thủ cơ hội vì Đổng gia các người sao?”

“Tai tinh.” Vệ phu nhân suy yếu phun ra hai chữ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Lâm.

Giang Lâm ngữ khí trào phúng, “Không so được với Đổng cô nãi nãi, ít nhất ta không ăn cây táo rào cây sung, ngài nói có đúng không?”

Vệ phu nhân thở hổn hển, “Tai tinh, cút khỏi Vệ gia đi, ta sẽ không để ngươi thực hiện được mưu đồ, không để ngươi hủy hoại Vệ gia.”

“Thứ đầu óc này của bà thật khiến người khác không dám khen tặng, cho nên đến bây giờ mà bà vẫn còn cảm thấy là ta sai, chứ không phải vì bản thân bà muốn giúp nhà mẹ đẻ nên mới hủy hoại Vệ gia. Đổng cô nãi nãi, bà thấy sau khi Vệ Vân Chiêu trở về nghe được lời này của bà, y có thể sẽ sai người đuổi bà ra ngoài lần nữa hay không?”

Giang Lâm cười khẽ, “Tư vị qua đêm ở ngoài cửa lớn có dễ chịu không? Mà lúc này những người Đổng gia mà bà một lòng hướng về đang ở đâu rồi?”

“Đại khái là đang hưởng thụ giường rộng gối êm như hoa mỹ quyến, mắng người nào đó là phế vật vô dụng đi.”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Giang Lâm hỏi, Đổng cô nãi nãi, bà biết phế vật vô dụng nào đó là ai không?

Vệ phu nhân nằm ở trên giường càng thêm vô lực, cũng không còn sức để trừng Giang Lâm nữa, chuyện hôm qua diễn ra rõ ràng ở trước mắt, bà ta không nhanh như vậy liền quên, cũng không thể quên được.

Đại ca nói mình là phế vật vô dụng, ngay cả nhi tử của mình mà cũng không quản được, bọn họ vứt bỏ mình vô tình rời đi, mặc cho mình có kêu thế nào cũng chưa từng quay đầu lại liếc nhìn lấy một cái. Bà ta cũng vừa mới biết được người nhà mẹ đẻ lại coi mình như vậy.

Vệ phu nhân đột nhiên si ngốc nở nụ cười, vừa cười vừa rơi nước mắt, “Ta là phế vật vô dụng, cái gì cũng không làm tốt, nhi tử ly tâm với ta, người nhà mẹ đẻ không cần ta, ta tồn tại còn ý nghĩa gì nữa.” Vệ phu nhân duỗi tay đấm giường.

Giang Lâm nói tiếp, “Ta cũng cảm thấy thật không có ý nghĩa, nhưng hết thảy những điều này không phải là do bà hao hết tâm tư đổi lấy hay sao?”

“Hiện tại bà còn dám đến gặp Vân Kỳ không, còn dám đối mặt với đệ ấy không?” Giang Lâm hỏi hết sức nhẹ nhàng, nhưng lời này lại hoàn toàn đánh tan Vệ phu nhân, bà ta cất tiếng khóc rống, tê tâm liệt phế.

Giang Lâm vẫn không sinh ra một chút lòng thương hại nào, hắn nói, “Cơ hội cuối cùng, Đổng gia và Vệ gia, bà chọn cái nào?”

Vệ phu nhân chỉ lo khóc, không đáp.

Giang Lâm liền gọi người tiến vào, trực tiếp túm Vệ phu nhân xuống giường, cùng với nha hoàn ma ma mà bà ta mang theo từ Đổng gia sang đây, đuổi tất cả ra ngoài.

Tôn ma ma không nói một lời, chỉ có Bạch Thuật vẫn luôn cầu xin phu nhân thanh tỉnh một chút, vì Đổng gia không đáng.

Thấy mình sắp sửa bị kéo tới cổng lớn, Vệ phu nhân rốt cuộc cũng có phản ứng, bà ta tránh khỏi tay của nha hoàn, hét lên với Giang Lâm, “Vệ gia, ta chọn Vệ gia! Mặc kệ các ngươi bảo ta đi làm chứng hay là nói cái gì ta cũng nguyện ý, ta không đi, đừng đuổi ta đi.”

Giang Lâm phất tay bảo người đưa Vệ phu nhân về, “Vậy hãy nhớ kỹ lời bà đã nói hôm nay, bằng không liền không chỉ đuổi ra khỏi Vệ gia đơn giản như vậy đâu, bà sẽ giống như Tiểu Chu thị, vĩnh viễn không còn quan hệ gì với Vệ gia nữa.”


Chân Vệ phu nhân thoáng chốc liền mềm nhũn, suýt nữa đã té ngã trên mặt đất.

Giang Lâm an bài người tới trông giữ viện phủ của Vệ phu nhân, không có lệnh của hắn, toàn bộ người trong viện đều không được phép tùy ý ra vào, nếu có ai dám không nghe, trực tiếp bán đi.

Thu phục xong Vệ phu nhân, Giang Lâm lại một mình gặp Tôn ma ma, Tôn ma ma thì lại bình tĩnh hơn Vệ phu nhân rất nhiều, Giang Lâm mở miệng, “Là vì không có nỗi lo về sau hay là không sợ hãi?”

“Nhưng Đổng gia đến cả nữ nhi thân sinh của mình cũng có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ, huống chi là mấy người hạ nhân, bà thật sự xác định bọn họ sẽ buông tha cho các ngươi sao?”

Giang Lâm khi nói chuyện luôn luôn tru tâm, ánh mắt của Tôn ma ma rõ ràng đã xảy ra biến hóa, có điều chỉ trong một cái chớp mắt đã khôi phục lại trạng thái gợn sóng bất kinh, bà ta nói: “Thiếu phu nhân chỉ muốn nói những chuyện này với lão nô sao, nếu như nói xong rồi, vậy lão nô liền trở về làm việc.”

Giang Lâm vẫy vẫy tay ý bảo bà ta lui xuống, “Đi đi, đợi ta cho người tìm được thi cốt của nhi tử bà, ta sẽ lập tức đưa tới cho bà, dù gì bà cũng hầu hạ ở Vệ gia nhiều năm như vậy, coi như ban thưởng.”

Tôn ma ma nhấc chân định đi, nhưng nửa ngày cũng chưa đi được một bước, bà ta giương miệng muốn nói chuyện, nhưng cũng không thể phát ra âm thanh.

Lúc Giang Lâm xoay người sắp sửa rời đi, Tôn ma ma lại quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất, “Cầu thiếu phu nhân cứu mạng!”

Giang Lâm vẫn đi ra ngoài, không hề dừng lại.

Tôn ma ma tiếp tục dập đầu, “Lão nô nói, lão nô sẽ nói hết, chỉ cầu thiếu phu nhân có thể cứu con ta một mạng.”

Lời nói phát ra từ trong cổ họng, tựa như đã rơi vào đường cùng.

“Đại phu nhân nói, đợi Đổng gia làm xong chuyện, sẽ lập tức diệt trừ hoàn toàn phu nhân và tiểu công tử, sợ phu nhân không hiểu chuyện, ra ngoài nói bậy làm chuyện bị lộ tẩy.”

Từ trước đến nay, người có thể giữ bí mật tốt nhất trên đời này chỉ có người chết, Đổng gia cũng nghĩ như thế.

Nhưng mà Đổng gia không chỉ muốn có vậy, “Lão gia tử phân phó, thu mua hạ nhân trong phủ, hạ vật kia vào trong dược của đại công tử.”

Bàn tay Tôn ma ma run rẩy móc từ trong lòng ngực ra một thứ, là một loại bột trắng được bọc trong giấy.

“Vì sao?” Giang Lâm hỏi, vì sao Đổng gia còn muốn diệt trừ cả Vệ Vân Chiêu.

“Hoàng hậu nương nương đang tuyển phi cho Thái tử điện hạ, Đổng gia có nữ.” Dựa theo địa vị của Đổng gia thì không đủ tư cách làm Thái tử phi, nhưng trắc phi hoặc là lương thiếp thì lại có thể suy nghĩ một chút. Tương lai Thái tử đăng cơ, liền có thể trở thành nương nương ở trong cung.

“Lão gia tử biết Hoàng hậu nương nương không ưa đại công tử, cũng biết chuyện Thái tử điện hạ cố ý diệt trừ đại công tử.” Cho nên muốn tự mình an bài người giết ngoại tôn nhi, bán cho Đông cung chút chỗ tốt.

Ở trong mắt của rất nhiều người, Vệ gia, hoặc nói đúng hơn là Vệ Vân Chiêu, chỉ là một quân cờ mà thôi.

Giang Lâm xoay người, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, “Còn nữa không?”

“Không… Không có, lão gia tử nói nữ quyến không đáng sợ hãi, đừng quá đuổi tận giết tuyệt.”

“A.” Giang Lâm cười, “Đổng lão gia tử thật là nhân từ, nếu đã như thế, vậy liền để lại cho Đổng gia bọn họ một cô nương vậy.”

Nghe thấy lời này của Giang Lâm, sau lưng Tôn ma ma liền phát lạnh, theo bản năng mà run rẩy một cái, “Thiếu… Thiếu phu nhân, lão nô chỉ biết có bao nhiêu, cầu thiếu phu nhân cứu nhi tử của lão nô một mạng.”

Giang Lâm nói: “Vậy bà nhớ phải cố mà sống sót, nếu không nhi tử của bà cứu ra lại không còn mẫu thân, chỉ sợ cũng khó sống.”

Giang Lâm nói xong, bước nhanh rời đi.

Hắn trở về Chiêu Vân Uyển, dạy Vệ Vân Kỳ nhận biết mặt chữ, đồng thời chờ Vệ Vân Chiêu trở về.

Sáng nay khi mở cửa, vị Noãn Tâm cô nương kia lại tới, có điều vẫn không được cho vào, Vệ Vân Chiêu bảo Noãn Tâm dẫn mình đi gặp chủ tử của nàng ta.

Đối phương phỏng chừng là cũng có ý này, Noãn Tâm chỉ do dự một cái chớp mắt liền dẫn Vệ Vân Chiêu đi, bởi vì phải đi tra chuyện ở sòng bạc nên hai người Tuân Thất và Thường An vẫn chưa trở về, cho nên Hoài Cửu liền nhận nhiệm vụ đi theo Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm ở lại trong phủ mời người đến bắt mạch bốc thuốc cho Vệ phu nhân.

Vệ Vân Chiêu được Noãn Tâm đưa tới một tửu lầu, Noãn Tâm nói chủ tử của nàng ta đang ở trên lầu, y trực tiếp đi vào là được.

Buổi sáng tửu lầu cũng không mở cửa đãi khách, chưởng quầy tự mình dẫn đường, dẫn người tới hậu viện ở phía sau tửu lầu.

Hoài Cửu đẩy xe lăn ở phía sau, nói, “Còn rất săn sóc.” Hắn không cần phải cố sức nâng công tử lên lầu.

Mà Vệ Vân Chiêu hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện lần trước Giang Lâm nhấc cả người lẫn xe bước lên cầu thang, y nghĩ, có lẽ không phải là săn sóc, đối phương chỉ là không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia lần nữa mà thôi.

Trong phòng hương trà lượn lờ, cho thấy chủ nhân đã đợi ở nơi này từ sớm.

Vẫn là hắc y cùng với chiếc mặt nạ kia, Vệ Vân Chiêu chắp tay hành lễ, “Tham kiến Nhị hoàng tử.”

Một ly trà được đặt ở trước mặt Vệ Vân Chiêu, đối phương có chút bất đắc dĩ mà than nhẹ một tiếng, “Vệ đại nhân thông minh như thế, đã nhìn thấu sao còn phải vạch trần, xem ta là lão bản sòng bạc không phải tốt hơn sao?”

Ánh mắt của Vệ Vân Chiêu dừng trên khối ngọc bội treo bên hông Nhị hoàng tử, nói: “Nếu đã không cần phải vạch trần, vậy vì sao Nhị hoàng tử lại để gã sai vặt nhà ta nhìn thấy khối ngọc bội này?”

Nhị hoàng tử khẽ lắc đầu, “Trò chuyện cùng người thông minh rất nhẹ nhàng, nhưng quá mức thông minh thì cũng không tốt, Vệ đại nhân tựa hồ như đến hôm nay còn chưa hiểu rõ đạo lý này.”

Vệ Vân Chiêu hiểu ý Nhị hoàng tử, bởi vì quá mức thông minh, quá biết đánh giặc, cho nên Vệ gia mới đi đến nông nỗi hiện giờ.

“Nhị hoàng tử quá khen, Vân Chiêu không dám nhận.”

Y sửa thành dò hỏi, “Không biết Nhị hoàng tử hôm nay mời Vân Chiêu tới là vì chuyện gì?”    

“Hửm?” Nhị hoàng tử nâng chung trà ngửi mùi hương, “Không phải Vệ đại nhân ngươi tới gặp bổn điện sao?”

“A, cũng coi như là bổn điện tìm ngươi đi, bổn điện chỉ muốn hỏi một chút, phần ân tình Vệ đại nhân thiếu bổn điện lần trước, ngươi định khi nào mới trả đây?”

Vệ Vân Chiêu: “Xem ra Nhị hoàng tử đã biết được chút gì đó, nếu đã như thế, vậy Vân Chiêu liền mở miệng hỏi mượn Nhị hoàng tử vài người để dùng, nếu không Vân Chiêu sợ là sẽ không giữ được phần ân tình này.”

Nhị hoàng tử tựa hồ như cảm thấy vô cùng hứng thú, “Vệ Vân Chiêu, ngươi nói cho bổn điện, sao lại là lúa Tuyên Thành, lại có ưu thế gì đáng giá để bổn điện mạo hiểm hỗ trợ ngươi?”

Nhị hoàng tử biết nhiều hơn so với tưởng tượng của Vệ Vân Chiêu, ngay cả tên lúa Tuyên Thành cũng đã biết, Vệ Vân Chiêu không giải thích, chỉ đáp, “Bởi vì Thái tử điện hạ cũng muốn, hay nói đúng hơn là muốn hủy, như vậy, điện hạ còn cảm thấy mạo hiểm nữa không?”

Nhị hoàng tử cười vang, “Vệ Vân Chiêu ơi là Vệ Vân Chiêu, ngươi quả thật là một người thú vị, không ra khỏi cửa mà cũng có thể tính toán rõ ràng như vậy, bổn điện đột nhiên lại hiểu ra vì sao có người lại phải diệt trừ ngươi cho sảng khoái rồi.”

Vệ Vân Chiêu nói: “Điện hạ, buổi tối hôm lúa này vừa được gieo hạt, ở thôn trang ngoại thành của ta đã chết rất nhiều người, đều là sát thủ do tiểu thư Giang Cẩm Nguyệt của An Dương Hầu phủ phái đi cướp hạt giống, mọi người cũng đều biết đến việc Giang tiểu thư muốn làm Thái tử phi. Ta đoán mục đích nàng ta cướp hạt giống chính là để hiến cho Thái tử, sau đó Thái tử lại hiến cho Hoàng thượng, một vật lợi quốc lợi dân như vậy, sau khi Hoàng thượng biết được thì sẽ thế nào, Nhị hoàng tử hẳn cũng hiểu rõ hơn ta.”

“Nhưng nàng ta đã chậm một bước, hạt giống đã bị gieo trồng, cướp đoạt không thành công, không thể trở thành lợi thế của bên mình, vậy chỉ còn cách hủy diệt, cho nên Thái tử đã biết đến việc này. Thái tử muốn lập công, nhưng lại sợ ta dùng hạt giống này để nhân cơ hội xoay người, vì vậy nên vừa muốn hủy cũng vừa muốn giữ lại. Nhị hoàng tử, việc này cũng không khó đoán không phải sao?”

Đúng là không khó, việc khó nhất chính là tìm được lúa Tuyên Thành, lại mang thứ này vượt biển ngàn dặm xa xôi trở về.

Người của Vệ gia quá có tâm, nếu không thể biến thứ này thành lợi thế, vậy diệt trừ chính là lựa chọn tốt nhất.

Trong mắt Nhị hoàng tử chợt lóe lên hàn quang rồi biến mất.

Có điều cũng không cần sốt ruột, dù sao Thái tử vẫn còn ở.

“Ngươi muốn bao nhiêu người?” Nhị hoàng tử không hề thử, trực tiếp nói chuyện hợp tác.

“Mười người là được rồi, thủ đến khi điện hạ thuận lợi dâng lên lúa Tuyên Thành mới thôi, cũng mong điện hạ lo lắng nhiều hơn.”

Nhị hoàng tử đứng dậy, cây quạt vỗ vỗ chân Vệ Vân Chiêu, “Vệ Vân Chiêu, ngươi trợ bổn điện, bổn điện tất sẽ không để ngươi gặp bất lợi.”

“Vậy Vân Chiêu liền đa tạ điện hạ.” Vệ Vân Chiêu chắp tay.

Ra khỏi tửu lầu, Vệ Vân Chiêu vẫn chưa lập tức hồi phủ, mà lại bảo Hoài Cửu đẩy mình đi tìm mấy sạp hàng bán đồ ăn vặt, mỗi sạp đều mua chút thức ăn, đến khi trên tay đã xách đầy thức ăn mới bảo Hoài Cửu đẩy mình trở về.

“Công tử, đây là trở về lấy lòng người phải không, trước kia như thế nào lại không thấy ngài có tâm như vậy.” Hoài Cửu tấm tắc bảo lạ.

Vệ Vân Chiêu nói: “Trước kia ta chưa thành thân.”

Hoài Cửu hiểu rõ ý của y, hiện giờ đã thành thân, tất nhiên là phải dụng tâm một chút, nhất thời liền có chút nỗi lòng phức tạp.

Hắn lại nói: “Khó trách trước kia công tử cự tuyệt nhiều cô nương gia có ý gả như vậy, hóa ra là vì có đoạn tụ chi phích.”

Bản thân có phải là đoạn tụ chi phích hay không thì Vệ Vân Chiêu cũng không rõ ràng lắm, y chưa bao giờ động tâm với bất kỳ ai, chỉ có Giang Lâm là không giống như vậy, y nghĩ, cứ như vậy mà trải qua cả đời cũng khá tốt.

Vệ Vân Chiêu vẫn có chút sầu, y luôn cảm thấy Giang Lâm chỉ mơ ước thân thể của mình, giống như cũng không có ý gì đối với y, cũng không biết là tốt hay là không tốt nữa.

Điểm duy nhất có thể tự mình an ủi chính là, tốt xấu vẫn còn cơ bụng cho hắn mơ ước, thời gian dài nói không chừng Giang Lâm cũng có thể coi trọng mình.

Vệ công tử có chút hèn mọn.

Y cảnh cáo Hoài Cửu, “Không được nói bậy ở trước mặt thiếu phu nhân!”

Hoài Cửu có chút có lệ mà đáp lời, “Dạ~”

Hắn nghĩ thầm, thiếu phu nhân nào phải tên ngốc, khẳng định là có thể nhìn ra, còn cần hắn phải nói sao.

Trở về Vệ gia, Vệ Vân Chiêu liền bày một đống thức ăn vừa mua ở trước mặt Giang Lâm, “Nếm thử xem, lúc trước khi hồi kinh ta đã từng ăn qua, hương vị cũng không tệ lắm.”

Đệ đệ nhân tiện cũng được phân cho một ít, tiểu hài nhi tự mình cầm lấy một khối điểm tâm ngoan ngoãn ăn, hoàn toàn không ngại các ca ca.

Từ sau khi xuyên qua Giang Lâm thật đúng là chưa từng ăn qua đồ ăn vặt ở bên ngoài, hắn còn cảm thấy rất mới lạ, ăn tới món nào cũng cho đánh giá.

Cuối cùng tổng kết, “Ngươi vậy mà cũng rất biết cách ăn uống đấy, hương vị đều không tồi.”

Vệ Vân Chiêu cười nhạt, “Thích chứ?”

Giang Lâm gật đầu, “Thích, lần tới ngươi dẫn ta cùng đi, mua nhiều một chút, hiện tại chúng ta không thiếu tiền.”

Ý cười trên mặt lại tăng thêm vài phần, Vệ Vân Chiêu nói, “Được.”

Ăn no dễ nói chuyện chính sự, Giang Lâm mắng người của Đổng gia một trận ở trước mặt Vệ Vân Chiêu, “Ta thật là mỗi ngày đều được mở mang kiến thức, thật sự quá xem nhẹ nhân tâm, vì cái gọi là tiền đồ của gia tộc mà ngay cả mạng của nữ nhi, mạng của ngoại tôn nhi cũng từ bỏ, để lại một đứa ngoại tôn nữ rồi còn muốn tỏ ra nhân từ, không đuổi tận giết tuyệt, ha hả.”

“Năm đó cha ngươi như thế nào lại lẩn quẩn trong lòng như vậy, đi cưới nữ nhi của loại gia tộc này.”

Vệ Vân Chiêu giải thích: “Lệnh của cha mẹ lời của bà mối, tổ phụ và phụ thân hàng năm ở bên ngoài, hôn sự là do tổ mẫu định ra, năm đó mẫu thân cũng là một tiểu thư khuê các tri thư đạt lý, trông cũng là lương xứng.”

Nếu cha y còn ở, Vệ gia chưa từng xuống dốc, hiện giờ cũng vẫn là lương xứng.

Nói trắng ra chính là nhanh tay lẹ mắt, Vệ gia xuống dốc, không thể mang đến lợi ích cho Đổng gia nữa, phương thức lợi dụng cũng liền biến thành lấy mạng ngoại tôn nhi để lấy lòng chủ tử mới.

“Cho nên, Đổng gia bên kia ngươi định làm như thế nào?”

Vệ Vân Chiêu bình tĩnh nhìn vào mắt Giang Lâm, đột nhiên bắt lấy tay hắn, “Việc này còn phải nhờ phu nhân giúp một chút.”

Giang Lâm giật giật tay, “Ngươi sao cứ hễ động một cái liền chiếm tiện nghi của ta vậy.”

“Không thể nắm sao, vừa rồi phu nhân còn khen thức ăn ta mua hương vị ăn ngon.” Mặt Vệ Vân Chiêu lộ ra vẻ ủy khuất.

Giang Lâm phản bác, “Ăn ké chột dạ, bắt người rõ ràng là nương tay, ngươi không thể lấy thức ăn để nói chuyện này được.”

Ngón tay Vệ Vân Chiêu điểm nhẹ lên môi Giang Lâm, y đè thấp giọng nói, “Cho nên phu nhân đây là đang nhắc nhở ta nên trực tiếp hôn chứ không cần phải nắm tay đúng không?”

Cố ý dùng chất giọng trầm thấp để dụ hoặc người khác tất nhiên là rất dễ nghe, người nghe ngứa tai, tâm cũng có chút ngứa, Giang Lâm cảm thấy, rõ ràng Vệ Vân Chiêu mới là người có tiềm chất làm hồ ly tinh.

Hắn hung ba ba tát bay tay của Vệ Vân Chiêu, “Ta là người mà ngươi muốn hôn là có thể hôn sao? Vệ Vân Chiêu ngươi nhớ cho kỹ, ngươi mới là người mà ta muốn sờ là có thể sờ, ta là chủ nợ của ngươi, còn những chuyện khác, chờ ngươi trả nợ xong rồi nói sau.”

Hắn lắc lắc ngón tay, “Hiện tại ngươi, thành thật chút cho ta!”

Vệ Vân Chiêu sủng nịch gật đầu nói được, thái độ cực kỳ phối hợp.

Nháo xong, hai người lại nói tới chính sự, Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu nhờ mình hỗ trợ cái gì.

“Nhờ phu nhân hỗ trợ viết thoại bản, lần này không lặng lẽ bán sách nữa, chúng ta tự mình bỏ vốn in ấn, đặt bán ở các tiệm sách.”

Không chỉ nhóm các thiếu gia tiểu thư khuê các thích đọc thoại bản, mà các bá tánh Thịnh Kinh cũng rất ham thích, hơn nữa ở Thịnh Kinh nhiều người biết chữ, Giang Lâm viết thoại bản thông tục dễ hiểu, tin rằng chỉ cần xem hết một quyển là có thể biết người được viết bên trong là ai.

Cũng không cần thêm thắt tình tiết gì, chỉ bằng loại hành vi đến cả nữ nhi ngoại tôn cũng nhẫn tâm hãm hại, thanh danh của Đổng gia sẽ hoàn toàn xấu đi, Đổng đại lão gia không có hy vọng thăng quan, Thanh Hà quận vương cũng không thể giúp ông ta giữ được chức quan hiện tại, Vệ Vân Chiêu muốn Đổng gia phải hoàn toàn rời khỏi Thịnh Kinh.

Thịnh Kinh trước nay đều là dễ đi khó về, đối với loại người chú trọng dòng dõi như Đổng gia mà nói, điều này không thể nghi ngờ chính là còn khó tiếp thu hơn cả việc lấy mạng ai đó trong số bọn họ.

Vệ Vân Chiêu nói: “Bọn họ càng muốn thứ gì, ta liền hủy thứ đó, chuyện của Đổng gia ta sẽ chậm rãi tính sổ.”

Giang Lâm: “Vệ Vân Chiêu, bọn họ khẳng định sẽ hối hận đến chết vì đã không trực tiếp lấy mạng ngươi.”

“Ừ, ta đáng giá.” Bàn về khả năng tính kế, Vệ Vân Chiêu cũng không khiêm tốn.

Giang Lâm nhéo mặt y, “Da mặt còn rất dày kia đấy, có thể đóng thành giày đi?”

Vệ Vân Chiêu cũng không ngăn cản Giang Lâm động tay động chân với mình, ngược lại còn nói cho hắn tình huống lúc đến gặp Nhị hoàng tử sáng nay.

“Đến nay chúng ta vẫn chưa biết Giang Cẩm Nguyệt làm thế nào mà biết được lúa Tuyên Thành, còn có thể kịp thời chạy tới tìm hạt giống như vậy, có chút cổ quái.”

Giang Lâm thì lại biết chuyện Giang Cẩm Nguyệt có hệ thống bàn tay vàng, tin tức hẳn là do hệ thống nhắc nhở, có điều hắn tạm thời chưa thể nói chuyện này cho Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm nghĩ một chút, lại nói, “Ngươi còn người nào biết võ công có thể dùng được không, tốt nhất là một cô nương biết y thuật, hiện giờ Giang Cẩm Nguyệt cần nhất là một người như vậy, chúng ta an bài người đến bên cạnh nàng ta, hẳn là có thể dò ra một vài manh mối.”

Có thể theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta là tốt nhất, như vậy cũng không đến mức quá bị động, mỗi lần đều chỉ có thể chờ Giang Cẩm Nguyệt làm ra chuyện gì đó rồi mới đi thu thập nàng ta.

Vệ Vân Chiêu động ngón tay suy nghĩ một lát, “Qua một chút thời gian nữa đi, ta triệu hồi người trở về, khi sơn cùng thủy tận mới có thể dễ dàng lợi dụng sơ hở mà tiến vào.”

“Ngươi cũng có không ít thuộc hạ nha.” Giang Lâm khá tò mò, “Cho nên lúc trước ngươi như thế nào lại rơi xuống nông nỗi thiếu chút nữa đã không thể tỉnh lại như vậy.”

Sắc mặt của Vệ Vân Chiêu dần dần trầm xuống, tựa như đang tức giận, làm cho Giang Lâm có chút ngốc lăng, nhỏ giọng cẩn thận hỏi, “Không thể nói sao? Không nói cũng không sao, ngươi đừng nóng giận là được.”

“Không phải là giận ngươi.” Vệ Vân Chiêu giải thích, “Hiện tại có một số việc còn khó mà nói được, đợi một thời gian nữa, chờ ta điều tra xong mọi chuyện lại nói cho ngươi biết.”

Giang Lâm chần chừ, “Chuyện… có liên quan đến phụ thân của ngươi sao?”

Vệ Túc ra đi quá nhanh, cũng quá đột ngột, bao gồm cả việc Vệ Vân Chiêu bị thương trúng độc, tựa như đều bị tác giả sơ lược, chôn giấu quá nhiều bí ẩn nghi hoặc.

“Ừ.” Vệ Vân Chiêu lại bắt lấy tay Giang Lâm, nắm chặt trong tay, Giang Lâm có chút đau, có điều lúc này lại không hề nói là Vệ Vân Chiêu chiếm tiện nghi của mình.

“Chờ ta một chút.” Vệ Vân Chiêu nói.

“Được.” Giang Lâm đáp.

Lúa Tuyên Thành đã có Nhị hoàng tử phái người tới thủ, bọn họ tạm thời có thể không cần phải phân tâm đi quản, hiện tại vẫn nên thanh toán xong bút trướng của Thanh Hà quận vương phủ và Đổng gia trước đã.

……

Buổi chiều, Thanh Hà quận vương tự mình tới cửa, mang theo hậu lễ, nói là tới bồi tội.

Hoàng thượng cấm đại phu đến Thanh Hà quận vương phủ, ông ta tạm thời cũng không có mặt mũi để vào cung cầu Hoàng thượng khai ân, cho nên Vệ gia liền trở thành điểm đột phá.

Hơn nữa, cho dù Tưởng Nhu không bị hủy dung, ông ta vẫn muốn tới Vệ gia xin lỗi.

Vị này tới, Vệ Vân Chiêu tất nhiên là phải gặp, dù sao thân phận bày ở nơi đó, hơn nữa vị Quận vương này cũng không phải là một người hồ đồ.

Hai bên gặp mặt đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó Thanh Hà liền nói thẳng ý làm sáng tỏ đồ đến, “Tiểu nữ vô tri không hiểu chuyện, lại làm ra chút chuyện hồ đồ, hôm nay tới cửa là để cầu Vệ đại nhân thông cảm.”

Trước tiên Thanh Hà quận vương lấy ra một cái bình sứ nhỏ, “Đây là giải dược cho Vệ phu nhân, uống vào là có thể khỏe lại. Còn cổ trùng trên người tiểu công tử, ta nghe nói là đã lấy ra, đây là tiểu nữ có lỗi, Quận vương phủ nguyện bồi thường cho tiểu công tử.”

Thanh Hà quận vương sai hạ nhân nâng lễ vật mà ông ta chuẩn bị đến, nói là một nửa cho Vệ phu nhân, một nửa cho Vệ Vân Kỳ.

Thanh Hà quận vương còn nói: “Vệ tiểu công tử cũng sắp sửa đến tuổi nhập học đi, không biết Vệ đại nhân đã tìm được lão sư cho tiểu công tử hay chưa, nếu không có, Vệ đại nhân không ngại thì có thể đưa tiểu công tử đến tộc học của Tưởng gia đọc sách, tộc học của Tưởng gia ta cũng có vài phần danh khí ở Thịnh Kinh, Vệ đại nhân hẳn cũng đã nghe qua.”

Các thế gia thịnh hành tộc học, cũng bồi dưỡng ra vô số con cháu thế gia có tài năng lẫn tài đức, quan viên trong triều cũng có nhiều người xuất thân từ tộc học.

Tộc học của Tưởng gia đã tồn tại nhiều năm, là một trong những tộc học nổi danh nhất Thịnh Kinh, trước kia tộc học chủ yếu chỉ dạy con cháu trong gia tộc, sau này Tưởng gia nay không bằng xưa, tộc học này cũng bắt đầu tiếp nhận người ngoài, nhưng cũng không phải ai cũng có thể vào được. Thanh Hà quận vương chủ động đưa ra đề nghị cho Vệ Vân Kỳ đi đọc sách ở tộc học của Tưởng gia, kỳ thật chính là một sự dụ hoặc rất lớn.

Nhưng Vệ Vân Chiêu cũng không yên tâm, y nói thẳng, “Hảo ý của Quận vương Vân Chiêu tâm lĩnh, nhưng Vân Chiêu không tin được Tưởng tiểu thư, tiểu đệ đã từng bị hạ cổ trùng, ta sẽ không để đệ ấy mạo hiểm lần thứ hai.”

Đưa người tới dưới mí mắt của Tưởng Nhu mặc cho đối phương nhào nặn, dụ hoặc lớn cách mấy cũng không có khả năng chấp nhận.

Việc này là Quận vương phủ đuối lý, Thanh Hà quận vương cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể bảo đảm với Vệ Vân Chiêu ông ta sẽ cho người bảo vệ tốt Vệ Vân Kỳ, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào có cơ hội xuống tay với cậu, cũng nói: “Vệ đại nhân, lệnh đệ tuy còn nhỏ, nhưng dù gì cũng là nam nhi, cũng không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng được, đây là ý chí mà một nam nhi nên có.”

Giang Lâm ở phía sau Vệ Vân Chiêu tiếp lời, “Sợ rắn cũng tốt hơn là đưa mình tới ổ rắn, sợ rắn không mất mặt, nhưng chủ động toi mạng mới là thật sự ngu xuẩn.”

Thanh Hà quận vương bị làm cho nghẹn họng, sắc mặt có chút khó coi.

Giang Lâm thấy ông ta không nói lời nào, lại nói tiếp: “Quận vương chỉ nói suông, vậy không biết người phạm sai lầm này phải xử trí như thế nào đây.” Giang Lâm lấy ống trúc ra, “Cùng với cổ trùng Quận vương phủ tặng cho chúng ta, phải nên xử trí ra sao đây?”

Thanh Hà quận vương nghĩ đến gương mặt đầy vết cào kia của Tưởng Nhu, không có đại phu đến xem, chỉ sợ dù có tốt lên thì cũng sẽ để lại sẹo, bị hủy dung đối với một nữ tử mà nói chính là một đả kích dữ dội, Thanh Hà quận vương rất muốn hỏi trừng phạt này còn chưa đủ hay sao, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Một là vì không biết cả người Tưởng Nhu bị ngứa có thật sự là việc làm của Giang Lâm hay không, Thanh Hà quận vương đã hỏi qua nha hoàn, hôm qua không gặp bất kỳ kẻ nào làm gì Tưởng Nhu, Giang Lâm thì lại càng chưa từng chạm qua Tưởng Nhu.


Thứ hai là, Tưởng Nhu lấy mạng của Vệ Vân Kỳ để uy hiếp Vệ gia, hủy dung so với mạng người, cái nào nặng cái nào nhẹ, Thanh Hà quận vương biết rõ.


Còn cổ trùng, Thanh Hà quận vương đưa ra đề nghị bảo Giang Lâm giao cổ trùng cho mình, ông ta sẽ tự mình xử trí, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.


Giang Lâm cầm ống trúc đi đến trước mặt Thanh Hà quận vương, “Quận vương, để ta giúp ngài nghĩ biện pháp trừng phạt vậy, mẫu cổ của cổ trùng này nằm ở trên người của nha hoàn bên cạnh Tưởng tiểu thư, người này trung thành và tận tâm với Tưởng tiểu thư, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì dại dột, vậy không bằng hạ thứ này ở trên người của Tưởng tiểu thư, ngài thấy thế nào?”


Giang Lâm nói, “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn để nàng ta biết trong thân thể của mình có một con sâu, thể hội một chút cảm thụ của một hài đồng năm tuổi mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK