“Thái tử?” Trường Đức đế buông bút trong tay, khẽ nhíu mày, “Nó bị cấm túc ở Đông cung, có thể có chuyện quan trọng gì mà phải tìm trẫm?”
Sau khi bị cấm túc, biểu hiện của Thái tử cũng làm cho Trường Đức đế hài lòng, mấy lão sư mà ông ta an bài cho Thái tử đều khen hắn học tập nghiêm túc, bản thân Thái tử cũng không sinh ra tâm tư gì không nên có, Trường Đức đế còn nghĩ, nếu như nó sớm được như thế thì cũng đã không xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy.
Càn Vĩnh Phúc thử nói, “Có lẽ là nhớ mong bệ hạ, muốn gặp ngài.”
Trong số rất nhiều hoàng tử, chỉ có một mình Thái tử là được Trường Đức đế đối đãi khác biệt, Thái tử là trữ quân do ông ta lập nên, cũng là hài tử mà ông ta phí nhiều tâm tư dạy dỗ nhất, thiên sủng và yêu thích của Trường Đức đế đối với Thái tử không phải là điều mà các hoàng tử khác có thể so bì, hiện giờ nghe Càn Vĩnh Phúc nói như vậy, Trường Đức đế quả thật cũng không khỏi động tâm.
Ông ta đứng dậy, “Nếu đã như thế, vậy trẫm liền đi xem rốt cuộc nó có chuyện gì muốn nói với trẫm.”
Đông cung.
Thái tử đang cầm một phong thư đi tới đi lui ở trong sân, để gặp Trường Đức đế, hắn thậm chí còn không tới khóa học hôm nay, trực tiếp mời các vị lão sư về trước.
Thái tử cảm thấy cao hứng vì có thể mượn phong thư này làm cớ để gặp mặt phụ hoàng, có thể làm phụ hoàng nhớ tới đứa nhi tử vẫn còn đang bị cấm túc ở Đông cung này. Nhưng lại lo lắng về nội dung của phong thư, nếu đúng như những gì được viết trên đó, lão nhị e là sắp sửa tạo phản.
Đi một hồi lâu mới thấy cung nhân tới báo, “Điện hạ, Hoàng thượng tới.”
Đúng lúc ngoài cửa cũng vang lên giọng của Càn Vĩnh Phúc hô to Hoàng thượng giá lâm, Thái tử vội bước nhanh tới cửa, vén vạt áo lên quỳ xuống, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an.”
Trường Đức đế từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Thái tử, phát hiện hắn có chút gầy đi, có điều lại trông có thần hơn so với trước kia, xem ra mấy ngày nay bị cấm túc thật sự đã khổ công không ít.
Trường Đức đế giơ tay, “Đứng lên đi.”
Sau khi được đón tiếp vào trong phòng, đợi cung nữ dâng trà lên, Trường Đức đế mới hỏi Thái tử, “Nghe nói ngươi có chuyện quan trọng muốn gặp trẫm?”
Vẻ mặt của Thái tử nghiêm lại, lấy phong thư ra từ trong ống tay áo đưa cho Càn Vĩnh Phúc, Càn Vĩnh Phúc trình lên cho Trường Đức đế.
Trường Đức đế mở thư ra xem, càng đọc sắc mặt lại càng âm trầm, cuối cùng vỗ thật mạnh xuống bàn, tức giận mắng một tiếng, “Làm càn!”
Thái tử sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống, Trường Đức đế chất vấn hắn, “Ngươi cho người đi tra ra việc này?”
Thái tử vội nói: “Phụ hoàng, đây không phải là việc làm của nhi thần, có người đã đưa phong thư này đến Đông cung, cung nhân nhặt được đưa đến tay nhi thần, nhi thần đọc xong liền cảm thấy sự tình không ổn, cho nên mới cho người báo với phụ hoàng, mời phụ hoàng đến đây.”
“Ý ngươi là phong thư này tự dưng xuất hiện ở Đông cung?” Ánh mắt Trường Đức đế sắc bén, tràn ngập vẻ hoài nghi.
Thái tử: “Vâng, những lời nhi thần vừa nói đều là sự thật, nhi thần cũng đã tra vấn toàn bộ người bên trong Đông cung, không một ai biết phong thư này đến từ đâu.”
“Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết nội dung trên đây là thật hay giả, nếu là giả thì còn tốt, nhưng nếu là thật……” Sắc mặt của Thái tử liền trắng đi vài phần, “Vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Thái tử chắp tay, “Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng mau chóng tra rõ việc này, để phòng ngừa vạn nhất.”
Trường Đức đế nhìn Thái tử một cái, ánh mắt đen tối không rõ, “Nếu là giả thì sao?”
Thái tử đáp, “Vậy nghĩa là có người đang cố ý châm ngòi muốn nhi thần và nhị ca đối chọi gay gắt, càng phải bắt được kẻ sau màn để trừng trị, nhi thần cũng sẽ đi xin lỗi nhị ca.”
Qua nửa ngày, Trường Đức đế mới mở miệng, “Tra!”
“Đa tạ phụ hoàng.” Thái tử dập đầu.
Không hề có cái gọi là nhớ mong phụ hoàng mà chỉ có cáo trạng ca ca tạo phản, hoàn toàn không giống với trong suy nghĩ của Trường Đức đế khi tới đây, cho nên đến lúc rời đi Trường Đức đế cũng chưa từng cho Thái tử sắc mặt tốt.
Vừa trở về, Trường Đức đế liền phát xuống một đạo mật lệnh, phong tỏa Đặng châu, không cho phép bất luận một ai rời khỏi thành Đặng châu.
Ngoại trừ việc này ra còn cho người tra xem mấy ngày gần đây Đông cung từng tiếp xúc với người nào, tìm ra người đưa phong thư kia vào cung.
Hạ lệnh xong, Trường Đức đế đau đầu mà đỡ trán, “Không một đứa nào làm trẫm bớt lo.”
Càn Vĩnh Phúc tiến lên ấn đầu xoa bóp giúp Trường Đức đế thả lỏng, “Bệ hạ, có cần phải gọi Nguyệt Nô tới không ạ?”
Hoàng thượng không cao hứng, chỉ cần tra tấn Nguyệt Nô một chốc là có thể nguôi giận.
Mà nhắc tới nàng ta vào lúc này, Trường Đức đế lại càng không cao hứng, “Trẫm nhớ người nàng ta tâm duyệt chính là Thái tử, đi, cho người giám sát chặt chẽ Phương Nguyệt điện, nàng ta cũng không phải là người biết an phận.”
“Dạ.” Càn Vĩnh Phúc vội đáp lời, trong lòng thầm hô một tiếng đáng tiếc, nếu vị mỹ nhân này thật sự vẫn còn liên hệ với Thái tử, sợ là cũng chỉ có thể nhận mệnh hương tiêu ngọc vẫn(*).
(*Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh. Nguồn: leosansutu.wordpress.com)
Mà ngoại trừ việc Thái tử nhận được phong thư không biết xuất phát từ đâu này, Nhị hoàng tử cũng nhiều lần được nhắc đến ở trên triều.
Đầu tiên là Doãn Ký bẩm báo án mỏ đá, nói mấy trăm người kia không một ai là bị sét đánh chết, tất cả đều bị hạ độc trước sau đó sống sờ sờ bị nổ chết, vừa nghe lời này, cả triều liền không khỏi kinh ngạc cảm thán, thậm chí là không dám tin.
Doãn Ký vẫn chưa nói xong, “Thần còn tra được, số người chết ở mỏ đá không chỉ dừng lại ở con số hai trăm theo sở báo trước đó, thần phát hiện ra dấu vết đốt xác ở khu vực gần mỏ đá, căn cứ theo phỏng đoán của Đại Lý Tự và các ngỗ tác, ước chừng có hơn một trăm thi thể đã bị thiêu rụi.”
Nói cách khác, số lượng thật sự phải là hơn 300, thậm chí là 400 người chết.
Trường Đức đế lập tức điểm tên Hình bộ Thượng thư, lần trước việc này được giao cho Hình Bộ tra xét, vậy mà cuối cùng lại cho ra kết quả như vậy.
Hình bộ Thượng thư nơm nớp lo sợ mà bước ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra, “Thần… thần có tội.”
“Có tội? Ngươi đúng là có tội, trẫm thấy ngươi chính là biết rõ mà còn cố phạm!” Trường Đức đế giận dữ.
Toàn bộ văn võ bá quan đều sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống cầu ông ta bớt giận.
Trường Đức đế lạnh lùng nhìn quét qua chúng thần, “Bớt giận, các ngươi bảo trẫm phải bớt giận như thế nào, mấy trăm mạng người, liền bị các ngươi dùng một câu bị sét đánh cho có lệ mà bỏ qua, các ngươi bảo trẫm phải làm thế nào để giao đãi với bá tánh thiên hạ, bá tánh thiên hạ sẽ nhìn trẫm như thế nào đây!”
Chúng đại thần liền đồng loạt hô, “Thần có tội.”
“Có tội có tội, các ngươi đương nhiên là có tội, một đám giá áo túi cơm lãnh bổng lộc của triều đình để ngồi không!”
Trường Đức đế mắng một trận không ngớt, quả thật đã bị nghẹn một bụng lửa giận.
Nhưng mà bên phía Đại Lý Tự vẫn còn chuyện muốn bẩm báo, Doãn Ký nói: “Bệ hạ, Đại Lý Tự tra được, toàn bộ những người bị nổ chết không phải là lao phạm bị lưu đày hay là người được thuê mướn, mà chính là những người bị mất tích.”
Doãn Ký trình lên một phần tấu chương, “Thần đã tra ra trong vòng hai năm nay Thịnh Kinh đã có tới hơn hai ngàn nam đinh bị mất tích, những người này đều đã từng nghiện đánh cược dẫn đến cửa nát nhà tan, mất hết nhà cửa lẫn người thân, cuối cùng vô cớ mất tích chẳng biết đi đâu.”
“Mà mỏ đá ở ngoại thành Thịnh Kinh này cũng không thuộc quản lý của triều đình mà lại thuộc quyền sở hữu của tư nhân, chủ nhân của mỏ đá này cũng chính là lão bản của một sòng bạc đang rất nổi danh ở Thịnh Kinh.”
Doãn Ký không nói ra kẻ này là ai, mà lại viết trên tấu chương, Đại Lý Tự thiện về tra án, giỏi nhất là điều tra những vụ án lớn và án khó, cũng có một ít con đường bí mật để thu thập manh mối, muốn tra ra người đứng phía sau sòng bạc là Nhị hoàng tử cũng không phải là việc gì khó. Huống chi hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu còn không ngừng cung cấp tin tức cho hắn, Doãn Ký đã có thể nắm bắt được gần như hoàn chỉnh đầu đuôi sự kiện.
Vả lại Doãn Ký đã chọn đúng thời điểm để trình lên tấu chương, Trường Đức đế mới vừa xem xong phong thư nói Nhị hoàng tử truân tư binh mưu đồ tạo phản kia ở Đông cung, vừa quay đầu liền nghe bên này nói rõ tư binh là từ đâu mà đến, vốn chỉ tin năm phần thì hiện giờ đã tin tám phần.
Trường Đức đế xem tấu chương xong liền nói hai tiếng tốt lắm, ra lệnh cho Doãn Ký, “Điều tra rõ ràng việc này cho trẫm, trẫm thật muốn nhìn xem kẻ nào dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này ngay dưới mí mắt của trẫm.”
Khi nói lời này, tầm mắt của Trường Đức đế dừng ở trên người của Nhị hoàng tử, ánh mắt sắc bén đâm thẳng về phía Nhị hoàng tử, khiến hắn càng thêm chột dạ.
Sau khi bãi triều, Trường Đức đế không giữ Nhị hoàng tử lại để nói chuyện giống như lần trước, Nhị hoàng tử cũng không rời cung, mà lại đến hậu cung gặp mẫu phi của mình là Tô quý phi.
Tô quý phi có diện mạo minh diễm, mặc dù đã qua tuổi 40 nhưng phong vận vẫn không hề phai nhạt, có thể gọi một tiếng mỹ nhân khuynh thành.
Nghe Nhị hoàng tử nói xong chuyện ở trên triều, ánh mắt của Tô quý phi dần lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Nhị hoàng tử, chậm rãi phun ra hai chữ, “Ngu xuẩn!”
Nhị hoàng tử không dám phản bác, chỉ nói: “Xin mẫu phi hãy nghĩ cách giúp nhi thần, nếu Doãn Ký cứ tiếp tục điều tra như vậy thì chuyện ở Đặng châu sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó, nhi thần, mẫu phi và cả Tứ đệ liền xong đời.”
Tô quý phi: “Chỉ một Đại Lý Tự thiếu khanh mà đã bức ngươi ra nông nỗi này, còn làm cái gì hoàng đế, thật là uổng phí tâm tư của bổn cung.”
Có điều ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng lại không thể thật sự mặc kệ, Tô quý phi hỏi Nhị hoàng tử, “Lần trước không phải ngươi đã đề qua với Doãn gia, để khuê nữ của Doãn Ký làm hoàng tử phi của lão tứ hay sao, Doãn gia nói thế nào?”
Nhị hoàng tử cho người ám chỉ với những người khác của Doãn gia chứ không trực tiếp đề cập với Doãn Ký, những người khác quả thật cũng có tâm tư này, nhưng hai cha con Doãn Ký thì lại không chịu đáp ứng, việc này cũng không thể quyết định được.
“Doãn gia không đồng ý.” Nhị hoàng tử nói.
Tô quý phi hít sâu một hơi, lại muốn mắng Nhị hoàng tử vô dụng, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, sợ càng mắng càng ngốc.
“Được rồi, Doãn gia thì cứ để bổn cung nghĩ cách, bản thân ngươi hãy lo thu thập sạch sẽ cục diện rối rắm ở bên ngoài đi, đừng tiếp tục đưa nhược điểm cho người ta.”
“Đạ tạ mẫu phi, nhi thần cáo lui.”
Sau khi Nhị hoàng tử lui ra ngoài, một nam tử trẻ tuổi khác liền bước ra từ phía sau bức rèm, lúc này cũng đã sắp vào đông mà trên tay vẫn còn phe phẩy cây quạt giấy, đi đến trước mặt Tô quý phi, “Mẫu phi đây là muốn nhi thần ra tay sao?”
Người này chính là người nhi tử còn lại của Tô quý phi, Tứ hoàng tử.
Tô quý phi nhìn cây quạt trong tay hắn, cảm thấy đứa nhi tử này cũng không thông minh hơn bao nhiêu, “Mau cho người đi theo dõi Doãn gia, đặc biệt là nữ nhi của Doãn Ký, xem khi nào thì ra cửa, ra cửa để làm gì, phải điều tra toàn bộ cho bổn cung.”
Sau đó chỉ vào đứa nhi tử ngu xuẩn ở trước mặt mình, “Trở về cất cây quạt rách nát kia của ngươi đi, luyện thêm chút võ công, dù có chơi giàn hoa thì cũng phải chơi đẹp cho bổn cung, đã nhớ chưa?”
Khóe miệng Tứ hoàng tử gợi lên, lộ ra một nụ cười phong lưu tà mị, “Nhi thần đã hiểu, phải đi anh hùng cứu mỹ nhân, còn phải khiến mỹ nhân vừa gặp đã thương đối với nhi thần.”
“Trở về đi.” Tô quý phi vẫy vẫy tay đuổi người.
Tứ hoàng tử phe phẩy cây quạt mà lui ra ngoài, hoàn toàn không giống với bộ dạng sứt đầu mẻ trán của Nhị hoàng tử, tâm tình của hắn cũng không tệ lắm.
Không tệ đến độ làm cho tùy tùng đi theo phía sau không khỏi hỏi vì sao.
Tứ hoàng tử ý vị không rõ mà cười cười, “Bổn điện sắp sửa cưới được mỹ nhân, chẳng lẽ lại không nên cao hứng sao?”
Tùy tùng lại cảm thấy đây không phải là nguyên nhân, nhưng Tứ hoàng tử chỉ cười mà không nói.
Từ trước đến nay, tình thân giữa huyết thống hoàng gia vốn dĩ đã bạc nhược, kể cả có là cùng một mẹ đẻ ra thì cũng chẳng có gì khác biệt.
……
Vệ gia, Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm đang nhìn Dương quản sự vận chuyển lúa từ thôn trang đến.
Lúa Tuyên Thành chỉ cần hai tháng là có thể thu hoạch, mà một loại khác thì lại mất thêm chút thời gian, có điều sản lượng lại cao hơn gấp khoảng hai lần lúa Tuyên Thành, người ở thôn trang nhìn thấy sản lượng này đều vô cùng cao hứng.
Thu hoạch phơi khô xong, Dương quản sự liền lập tức cho người đưa tới Vệ gia.
Nhóm tượng hộ tận tâm, chăm sóc bón phân đầy đủ, chỉ với hai mẫu ruộng mà đã có thể thu được hơn hai trăm cân lúa Tuyên Thành cùng với hơn bốn trăm cân lúa không biết tên, ngay cả Giang Lâm cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Giang Lâm bảo hạ nhân lấy chút thóc đi giã thành gạo, muốn nếm thử mùi vị, đồng thời hỏi Vệ Vân Chiêu, “Ngươi định xử lý như thế nào?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Ta muốn đưa loại lúa này đến biên quan, biên quan vừa khô hạn lại giá rét, là nơi thích hợp nhất để gieo trồng lúa Tuyên Thành.”
Giang Lâm lấy từ trong không gian ra hạt giống lúa sản lượng ngàn cân, “Vậy còn cái này thì sao, ngươi có định bẩm báo không?”
“Báo.” Vệ Vân Chiêu nói, “Ta cũng nên dịch chuyển vị trí rồi.”
Y làm chức quan Truân điền tư Lang trung chính là vì muốn trồng ra lúa Tuyên Thành, sau đó lại bẩm báo cho Trường Đức đế mở rộng ra ngoài, hiện giờ đã thu hoạch được lúa Tuyên Thành, Trường Đức đế cũng phái người đi lấy thêm nhiều hạt giống trở về, những việc mà y muốn làm cũng đã hoàn thành.
“Ngươi muốn đến đâu?” Giang Lâm hỏi.
“Binh Bộ.” Y nói, “Bọn họ hẳn là rất nhanh nữa sẽ phải dùng đến ta.”
Nếu chuyện Nhị hoàng tử truân tư binh ở Đặng châu bị bại lộ, chưa chắc hắn sẽ không chó cùng rứt giậu mà trực tiếp dẫn binh tạo phản, mà lúc này lại cần phải có người chỉ huy nghênh chiến đánh lui địch, Vệ Vân Chiêu chính là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Trong số những tướng lãnh còn lưu lại ở Thịnh Kinh, không một người nào có khả năng am hiểu việc đánh giặc hơn y.
Giang Lâm ngồi trên bao thóc, bình tĩnh mà nhìn Vệ Vân Chiêu, “Ngươi lại hạ một nước cờ rất lớn.”
Vệ Vân Chiêu cũng không phủ nhận, “Đúng vậy.” Cho nên phải càng thêm cẩn thận, mưu tính từng bước một.
“Phu nhân cảm thấy ta quá nặng tâm cơ, không thích?”
Vệ Vân Chiêu vô cùng để ý đến cái nhìn của Giang Lâm đối với mình, ánh mắt khi nhìn hắn chợt hiện lên một chút khát cầu.
Giang Lâm đứng dậy, vươn tay nhéo nhéo mặt Vệ Vân Chiêu, “Vậy ngươi sẽ dùng những tâm cơ mưu kế đó ở trên người của ta sao?”
“Đương nhiên là không.” Vệ Vân Chiêu trả lời gần như lập tức, vô cùng khẳng định.
Giang Lâm cười, “Vậy không phải là được rồi sao.”
Hắn duỗi tay ôm lấy cổ Vệ Vân Chiêu, ngồi xuống trên đùi y, đây là thói quen vừa được hình thành gần đây của hai người, cảm giác thân cận hơn rất nhiều so với trước đây.
“Nếu ngươi dùng ở trên người của ta, vậy cả đời này ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy ta nữa.”
“Ta tin.” Vệ Vân Chiêu nói, còn đề ra một điều kiện, “Phu nhân, ta muốn hôn ngươi.”
Giang Lâm cúi đầu, nghĩ thầm, mấy ngày gần đây còn thiếu hôn hít sao, cứ hôn là được, thế nào cũng phải nói ra.
Hắn chủ động hơn Vệ Vân Chiêu, trực tiếp lấp kín môi y, hai người vui sướng truy đuổi nhau trong khoảng đất trời nho nhỏ của riêng mình, môi lưỡi giao triền, thẳng đến khi—— không thở nổi nữa mới thôi.
Giang Lâm tựa đầu vào vai Vệ Vân Chiêu, chia sẻ cảm thụ với y, “Thoải mái thì thoải mái thật đấy, nhưng mỗi lần qua đi đều thiếu oxy.”
Vệ Vân Chiêu nâng mặt Giang Lâm lên, “Vậy luyện nhiều thêm một chút, hôn nhiều là quen thôi.”
Giang Lâm cảm thấy rất có lý.
“Vậy nếu không thì thử lại đi?”
Vệ Vân Chiêu tất nhiên là không có khả năng sẽ nói từ chối.
Vì thế, hai người trên danh nghĩa là kiểm kê lúa liền ở trong phòng mà luyện tập hôn môi, cuối cùng đến khi Dương quản sự ở bên ngoài không đợi được nữa, mới gõ cửa gọi hai người ra ngoài.
Sau khi Dương quản sự vào cửa liền phát hiện miệng của đại công tử và thiếu phu nhân đều đỏ rực, ngay cả vành tai cũng phiếm hồng, giống như vừa ở trong phòng làm chuyện không thể nói ra nào đó.
Nhưng ông vẫn cực kỳ thức thời mà không nói ra suy nghĩ trong lòng.
Vệ Vân Chiêu nói rõ từng cách an bài hai loại lúa, Giang Lâm lại lặng lẽ lấy ra chỗ lúa Tuyên Thành đã được cất trong không gian từ lần trước, để Dương quản sự đưa tất cả đến biên quan, nơi đó có các tướng sĩ đã từng kề vai chiến đấu với các tướng quân của Vệ gia, bọn họ sẽ bảo hộ các bá tánh và những cánh đồng bát ngát vô biên.
Sau khi Dương quản sự chở lương thực đi, Giang Lâm nói với Vệ Vân Chiêu, “Về sau ngươi hãy dẫn ta đến biên quan nhìn xem đi.”
Vệ Vân Chiêu nắm chặt tay hắn, “Được.”
……
Ngày hôm sau lâm triều, Công bộ Thượng thư bẩm tấu một chuyện, có liên quan đến Vệ Vân Chiêu.
Các đại thần đã rất lâu rồi không nghe qua cái tên này ở trên triều.
Việc mà Công bộ Thượng thư nói tới chính là trồng được loại lúa cho ra gần ngàn cân sản lượng ở thôn trang của Vệ gia, sau đó trình lên một quyển nông thư, cũng do Vệ Vân Chiêu biên soạn.
Không chỉ có hạt giống lúa mà còn có cả phương pháp trồng trọt, ví dụ như gia tăng sản lượng, làm thế nào để đa dụng một mẫu đất trồng và vô số các loại phương pháp khác. Khi quyển nông thư này được trình lên, Công bộ Thượng thư cũng đã sớm xem qua, đọc xong mới cảm thấy kinh ngạc, một võ tướng như Vệ Vân Chiêu vậy mà lại am hiểu việc đồng áng đến như vậy, nếu bảo y làm nông quan sớm một chút thì bá tánh Đại Việt liền có thể thật sự không thiếu lương thực để ăn rồi.
Trường Đức đế lật lật nông thư, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng nhìn thấy phía trên đề tên của Vệ Vân Chiêu, ông ta liền khó mà cao hứng nổi.
Vệ gia này thật không khác gì một đám cỏ dại, không nhổ tận gốc liền vĩnh viễn không thể tiêu diệt, đến cả việc đồng áng mà cũng có thể tìm được cơ hội để xoay người.
Trường Đức đế lại nhìn đến hạt giống sản lượng ngàn cân được viết trên tấu chương của Công bộ Thượng thư, cảm thấy Vệ Vân Chiêu này thực sự không biết điều, lúc trước thì nói là toàn bộ hạt giống đã bị hủy hoại, nhưng hiện tại lại nói là trồng được, rõ ràng là đang muốn cướp đi tiếng tốt, để các bá tánh tán dương mình một tiếng trước vị hoàng đế là ông ta.
Trường Đức đế ném tấu chương và nông thư qua một bên, “Việc này trẫm đã biết rồi, Vệ khanh gia có công, trẫm sẽ triệu hắn tiến cung nói về chuyện mở rộng tuyên truyền nông thư này.”
Càn Vĩnh Phúc rất có ánh mắt mà hỏi những người khác có còn chuyện gì khác muốn bẩm tấu hay không, không có thì liền bãi triều.
Những triều thần này ai mà không phải là nhân tinh, tất nhiên là có thể đoán được Trường Đức đế đang suy nghĩ cái gì, tất cả đều rất thức thời mà không mở miệng.
Trường Đức đế lạnh mặt bãi triều, vừa trở về tẩm cung liền sai người đưa Giang Cẩm Nguyệt đến đây.
Trường Đức đế phát tiết cơn giận xong, nắm lấy cằm Giang Cẩm Nguyệt, “Trẫm nhớ lúc trước trẫm muốn ban ngươi cho Vệ Vân Chiêu, sau đó ngươi lại khuyến khích Thái tử bịa ra một cái cớ, làm người ca ca kia của ngươi gả thay. Hiện giờ Vệ Vân Chiêu không chỉ không chết, mà trẫm thậm chí còn phải thăng quan cho hắn, có hối hận không?”
Giang Cẩm Nguyệt quả thật rất bất ngờ, vẻ khiếp sợ hiện rõ ở trên mặt.
Bàn tay nắm cằm Giang Cẩm Nguyệt của Trường Đức đế tăng thêm vài phần lực đạo, “Nếu lúc trước ngươi không nổi lòng tham muốn làm con dâu của trẫm thì hiện giờ ngươi cũng không đến mức phải chịu khổ như vậy, có lẽ chính người ca ca bị ngươi đưa đi gả thay kia đã thay thế ngươi.”
Câu nói này rõ ràng đã kích phát nỗi hận ý của Giang Cẩm Nguyệt, đó cũng là ý niệm chôn giấu ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng của nàng ta.
Lúc trước khi mẫu thân làm Giang Lâm hòa ly với Vệ Vân Chiêu, để Vệ Vân Chiêu cưới mình thì mẫu thân cũng đã ôm tâm tư muốn để Giang Lâm thay mình tiến cung.
Nhưng Vệ Vân Chiêu lại không đáp ứng.
Giang Cẩm Nguyệt khinh thường Vệ Vân Chiêu chỉ là một kẻ tàn phế, cũng bất mãn vì một kẻ tàn phế như Vệ Vân Chiêu vậy mà lại chướng mắt mình, hiện giờ khi nghe Trường Đức đế nhắc lại việc này, trong lòng Giang Cẩm Nguyệt liền lập tức dâng lên vô hạn hận ý, nàng ta hận không thể khiến Giang Lâm phải thừa nhận gấp trăm gấp ngàn lần những khổ sở mà mình phải chịu đựng ở trong cung.
Phản ứng của Giang Cẩm Nguyệt đã chọc cười Trường Đức đế, “Thật đáng tiếc, hết thảy đều đã muộn, ngươi không thể trở thành con dâu của trẫm, ngược lại còn biến thành nữ nhân của trẫm.”
Trường Đức đế buông Giang Cẩm Nguyệt ra, “Yên tâm, trong lòng trẫm có hảo cảm với ngươi, chờ trẫm qua trăm tuổi cũng sẽ mang ngươi theo, để ngươi chôn cùng trẫm.”
Hận ý trong mắt Giang Cẩm Nguyệt nháy mắt liền chuyển thành hoàng sợ, nhưng nàng ta lại không dám lắc đầu xin tha nói không muốn.
Vào đêm đầu tiên khi vừa bị đưa vào cung, Giang Cẩm Nguyệt vừa khóc vừa kêu đừng, nhưng nàng ta kêu bao nhiêu lần thì Trường Đức đế sẽ dùng roi tẩm nước muối mà quất nàng ta bấy nhiêu lần, nàng ta kêu càng lớn tiếng thì Trường Đức đế lại càng cao hứng.
Cũng chính từ lúc đó nàng ta mới hiểu được, nơi này không phải là Bá phủ, không một ai sẽ dung túng cho mình, cũng sẽ không có bất kỳ ai đau lòng cho mình.
Sau đó Giang Cẩm Nguyệt liền học được cách vờ như ngoan ngoãn, bất kể ý nghĩ trong lòng là gì thì đều chỉ có thể biểu hiện ra ở trên mặt hoặc là thông qua ánh mắt, bởi vì Trường Đức đế thích nhìn bộ dáng nàng ta sợ hãi nhưng lại không dám mở miệng, nhờ vậy nàng ta liền có thể bớt ăn chút khổ.
Trường Đức đế đích xác cũng rất vừa lòng đối với phản ứng của Giang Cẩm Nguyệt, hỏi nàng ta, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Có phải là muốn người ca ca kia tiến cung bồi ngươi hay không?”
Hận ý đối với Giang Lâm khiến nàng ta gật đầu không chút do dự, “Bệ hạ, ca ca của thần thiếp nam sinh nữ tướng, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả thần thiếp, hơn nữa Vệ Vân Chiêu còn rất để ý đến hắn.”
Không bàn tới diện mạo, chỉ bằng một điểm Vệ Vân Chiêu để ý đến Giang Lâm này cũng đã đủ để kích phát khoái cảm tàn sát bừa bãi trong lòng của Trường Đức đế, nếu đoạt lấy người của Vệ Vân Chiêu rồi ngày ngày làm nhục, Vệ Vân Chiêu dù biết nhưng vẫn không thể không nhẫn nhịn, đừng nói Trường Đức đế nghĩ như thế nào, mà chính Giang Cẩm Nguyệt cũng cảm thấy trên đời này không còn việc nào vui sướng hơn thế.
Trường Đức đế quả thực cũng có phần tâm động, ông ta đã gặp qua Giang Lâm, tuy không phải là nam sinh nữ tướng giống như lời của Giang Cẩm Nguyệt, nhưng lớn lên đích xác rất đẹp, Trường Đức đế không chuộng nam tử, nhưng nếu là người của Vệ Vân Chiêu thì lại khác.
Nếu bắt được Giang Lâm tiến cung cầm tù, còn để Vệ Vân Chiêu biết được người hắn thích phải ở trong cung chịu nhục, Trường Đức đế nhắm mắt lại, tưởng tượng đến phản ứng phẫn nộ nhưng lại bất lực không thể làm gì của Vệ Vân Chiêu, trực tiếp cười to thành tiếng.
Nhưng mà thanh danh sẽ không dễ nghe, Trường Đức đế nghĩ.
“Bệ hạ, nếu như làm Giang Lâm giả chết thì sao, nói với mọi người là Giang Lâm đã chết, sau đó lặng lẽ mang hắn vào cung, chỉ thả tin tức cho một mình Vệ Vân Chiêu, như vậy người khác sẽ không biết, tất nhiên cũng sẽ không nói Hoàng thượng không đúng.”
Nghe được chủ ý của Giang Cẩm Nguyệt, Trường Đức đế mới phản ứng lại mình đã nói ra thành tiếng ý nghĩ trong lòng.
Trường Đức đế rất vừa lòng đối với chủ ý này của Giang Cẩm Nguyệt, ngồi xuống sờ sờ mặt nàng ta, “Hôm nay Nguyệt Nô biểu hiện rất tốt, vậy trẫm liền ban thưởng cho ngươi một loại phương pháp chơi mới đi.”
Từ sau khi Trường Đức đế có loại sở thích làm nhục Giang Cẩm Nguyệt này, một ít lão thái giám lớn tuổi ở trong cung liền có thêm một việc khác để làm, đó chinh là chuyên làm hình cụ tra tấn người, phải làm người cảm thấy đau, nhưng lại không thể bị thương quá nặng, càng không thể làm chết người, những người này ở trong cung nhiều năm, kiến thức qua không biết bao nhiêu việc xấu xa, là người thích hợp nhất để làm hình cụ.
Hình cụ làm xong đều được dùng ở trên người của Giang Cẩm Nguyệt, loại phương pháp chơi mới mà Trường Đức đế vừa nói chính là cây roi đính gai, một roi quất xuống Giang Cẩm Nguyệt liền kêu thảm thiết, Trường Đức đế hoàn toàn không bận tâm đến nàng ta, mỗi một roi đều ra tay rất nặng.
Đến khi Giang Cẩm Nguyệt được nâng ra khỏi tẩm cung của Trường Đức đế, nàng ta đã nghe thấy một câu giữa lúc mơ màng, “Chủ ý rất hay, nhưng trẫm không thích nữ nhân tâm địa rắn rết.”
Đợi trở về tĩnh dưỡng một phen, Giang Cẩm Nguyệt mới phản ứng lại ý của Trường Đức đế là gì, nhưng vậy thì lại thế nào, chỉ cần Trường Đức đế có thể bắt Giang Lâm vào cung tra tấn hắn giống như đã làm với mình, có thích hay không thì cũng chẳng quan trọng, trước nay nàng ta vốn đã không hiếm lạ gì sự yêu thích của Trường Đức đế.
Giang Cẩm Nguyệt cảm thấy đây là một chuyện tốt, liền gọi Tiểu Bát mà mình tín nhiệm nhất tới, chia sẻ chuyện này cho nàng nghe.
Tiểu Bát ngoài mặt thì phụ họa nói chúc mừng mỹ nhân, nhưng trong lòng lại hận không thể lập tức cầm đao chém chết cẩu hoàng đế và nữ tiện nhân Giang Cẩm Nguyệt này, các ngươi là thứ gì mà cũng dám nhớ thương thiếu phu nhân của bọn ta, thiếu phu nhân mà biết được, hai cái đầu của đám cẩu đồ vật này sẽ liền bị hái xuống làm quả bóng!
Giang Cẩm Nguyệt hưng phấn lẫn đắc ý mà nói ra hành động của mình, hoàn toàn không hay biết suy nghĩ trong lòng của Tiểu Bát, lại càng không biết Tiểu Bát đang tính toán làm gì.
Có điều lại cảm thấy hôm nay bôi thuốc có chút đau hơn những lần trước, mỗi lần Giang Cẩm Nguyệt hỏi Tiểu Bát, Tiểu Bát đều chỉ nói là roi mới gây ra vết thương quá nặng, đau là bình thường, Giang Cẩm Nguyệt cũng chỉ có thể vừa tru vừa nhịn.
……
Tiểu Bát đưa tin rất nhanh, không mất bao lâu Giang Lâm liền biết được mưu tính của Trường Đức đế và Giang Cẩm Nguyệt, bị làm cho ghê tởm đến không chịu được.
Hắn tức giận vỗ bàn, “Còn tưởng rằng nàng ta vào cung rồi thì sẽ an phận hơn một chút.” Giang Lâm quay đầu nói với Vệ Vân Chiêu, “Ta vào cung một chuyến.”
Có không gian, Giang Lâm muốn vào cung cũng không phải việc gì khó, Vệ Vân Chiêu đoán được trên người hắn có ẩn giấu bí mật, hiện giờ hai người đã thân cận hơn trước, Giang Lâm cũng có chút bất an, sợ mình sẽ bị phát hiện.
Vệ Vân Chiêu không phản đối, chỉ hỏi Giang Lâm, “Có thể mang ta theo cùng không?”
Giang Lâm lắc đầu, chỉ có một mình hắn được tiến vào không gian, không thể dẫn người khác vào.
Vệ Vân Chiêu liền không nói gì nữa, chỉ dặn dò hắn đi sớm về sớm.
Lần này Giang Lâm ra cửa, ngoại trừ Vệ Vân Chiêu thì không có bất kỳ một ai biết được.
Mà hắn đi làm chuyện gì thì cũng không có ai biết, mọi người chỉ biết không quá hai ngày, trong cung liền truyền ra tin tức tân mỹ nhân được Hoàng thượng sủng ái nhất đã biến thành người câm, Hoàng thượng cho người tra khắp toàn bộ Phương Nguyệt điện nhưng cũng không tra ra được vấn đề gì.
Lại qua hai ngày nữa, Trường Đức đế sau khi nghe được tin tức truyền đến từ Đặng châu, trong cơn giận dữ đã đánh gãy tay Giang Cẩm Nguyệt, không còn khả năng hồi phục.
Trường Đức đế không biết là bị dọa sợ hay là bị nhiều chuyện xung quanh chọc giận mà đột nhiên ngã bệnh, còn rất nghiêm trọng.
Trường Đức đế đã lớn tuổi, còn ngã bệnh, lần này, tất cả mọi người đều bắt đầu rối loạn.
Sau khi chạy tới Đặng châu, người của Nhị hoàng tử mới biết được đã sớm có người tới tra xét doanh trại, đồng thời lấy đi không ít chứng cứ dưỡng tư binh của hắn, mà vào thời điểm vừa an bài di dời người đi nơi khác thì Đặng châu lại đột nhiên bị phong thành, thậm chí còn phong lộ, bọn họ liền rơi vào thế bị động, bị mắc kẹt ở Đặng châu.
Hắn cũng không thể để những tư binh này tách ra dời đi, bọn họ đều có lai lịch bất chính, cũng không tự nguyện làm tư binh của Nhị hoàng tử, nếu không có ngưởi quản, nhất định sẽ xảy ra đại loạn.
Nhị hoàng tử vừa nhận được tin tức truyền về từ Đặng châu liền biết bản thân đã bại lộ, sắp sửa tiêu rồi, mấy trăm mạng người ở mỏ đá kia thì tính là gì so với việc truân tư binh, đây mới chính là thứ sẽ lấy mạng hắn.
Nhị hoàng tử đã chuẩn bị nghênh đón thất bại, nhưng không ngờ phụ hoàng lại ngã bệnh vào ngay lúc này, quả thực quanh co.
Hắn đến tẩm cung của Tô quý phi, gọi đệ đệ của mình tới, ba mẫu tử bắt đầu thương nghị nghĩ ra đối sách.
Tô quý phi vốn định an bài cho Tứ hoàng tử làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân với Doãn Phỉ Phỉ nữ nhi của Doãn Ký, làm cho Doãn Phỉ Phỉ thích Tứ hoàng tử, chỉ cần biến nàng trở thành Tứ hoàng tử phi, Doãn gia sẽ bước lên cùng một chiếc thuyền với Nhị hoàng tử, trừ phi hắn không cần nữ nhi nữa, nếu không thì dù thế nào cũng sẽ phải lưu lại một con đường cho Nhị hoàng tử.
Kết quả cô nương Doãn Phỉ Phỉ này cả ngày chỉ biết ở trong nhà, cổng lớn không ra cửa sau không mở, hoàn toàn không để Tô quý phi tìm được cơ hội, Tứ hoàng tử luyện võ cũng xem như tốn công.
Nhị hoàng tử đề nghị với Tô quý phi và Tứ hoàng tử, “Việc đã đến nước này, đợi ông ta tỉnh lại thì chúng ta sẽ càng khó thoát, còn không bằng cứ dứt khoát một phen.” Nhị hoàng tử làm một động tác cắt cổ, ánh ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
Tô quý phi lắc đầu, “Không thích hợp, Thái tử vẫn chưa bị phế truất, chỉ cần hắn vẫn còn là Thái tử một ngày thì vẫn là trữ quân danh chính ngôn thuận, các đại thần trong triều sẽ không ủng hộ ngươi.”
Nhị hoàng tử khinh thường, “Danh không chính ngôn không thuận thì lại thế nào, trước nay thiên hạ này đều là do người ngồi trên vị trí kia nắm trong tay, những ai muốn phản đối thì giải quyết hết một lượt là được.”
Tứ hoàng tử cũng tán đồng, “Mẫu phi, trên tay nhị ca có người, miễn là có thể đưa nhân mã đến Thịnh Kinh, dù có bao nhiêu Thái tử thì cũng như nhau cả thôi.”
Cục diện hiện giờ xác thật là rất bất lợi đối với bọn họ, so với việc ngồi yên một chỗ mặc cho người khác chém giết, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường, Tô quý phi cũng có chút do dự, nhưng không dám đáp ứng, chỉ nói: “Đợi thêm hai ngày nữa, để bổn cung cho người hỏi thăm rõ ràng là bệnh thật hay giả vờ rồi lại động thủ cũng không muộn.”
Trên mặt Nhị hoàng tử lộ ra vẻ vui mừng, “Vâng, vậy làm phiền mẫu phi lo lắng, nhi thần sẽ nghĩ cách điều binh đến gần Thịnh Kinh, đợi thời cơ mới dễ bề hành động.”
Bên phía Nhị hoàng tử thì cảm thấy cơ hội sắp tới, nhưng khi Trường Đức đế đã bệnh nặng đến độ không thể nói chuyện nổi nữa, các triều thần liền cảm thấy việc này nghiêm trọng, cũng không biết là bắt nguồn từ ai, trong triều bỗng dưng xuất hiện lời đồn đãi cho rằng Hoàng thượng ngã bệnh là do yêu nữ báo thù.
Bởi vì sau khi Trường Đức đế đánh gãy tay Giang Cẩm Nguyệt thì mới bị bệnh, ả yêu nữ Giang Cẩm Nguyệt này không cam lòng, cho nên đã hạ chú Hoàng thượng, muốn ngài phải đền mạng, vì vậy nên Thái y làm thế nào cũng không trị hết, Hoàng thượng thậm chí còn bệnh nặng thêm.
Lời đồn đãi này vừa xuất hiện, ít nhất có hơn một nửa số người cảm thấy có lý, đều yêu cầu xử tử yêu nữ Giang Cẩm Nguyệt này, chỉ cần ả chết thì chú sẽ tự nhiên được hóa giải, Hoàng thượng cũng sẽ khỏe lên.
Cũng vì Trường Đức đế bị bệnh nên chủ nhân thực sự của lục cung là Hoàng hậu liền được tập thể vây cánh của Thái tử yêu cầu tạm thời giải cấm túc, trước tiên xử lý việc ở lục cung, còn chuyện sau đó thì đành chờ Hoàng thượng tỉnh lại, muốn tiếp tục cấm túc hay là gỡ bỏ lệnh cấm thì tất cả đều nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng.
Quyền quản lý lục cung của mấy vị quý phi liền như vậy mà về tới tay của Hoàng hậu, mà khi các triều thần đề nghị xử quyết yêu nữ Giang Cẩm Nguyệt, Hoàng hậu tất nhiên là thuận theo ý của bọn họ, dù sao ở trong lòng của nàng ta, bản thân và Thái tử bị cấm túc thất thế đều là do nữ nhân Giang Cẩm Nguyệt này làm hại.
Hoàng hậu cũng sẽ không vì được Giang Cẩm Nguyệt tặng chút lễ vật trong lúc bị cấm túc mà lập tức quên mất những gì nàng ta đã làm.
Giang Cẩm Nguyệt thì lại không hề hay biết rằng có rất nhiều người đang ngóng trông mình chết, từ sau khi biến thành người câm, nàng ta liền rơi vào một loại trạng thái điên cuồng, ánh mắt không lúc nào là không tràn ngập phẫn hận, không thể nói chuyện, liền dốc hết sức mà đập đổ đồ đạc trong phòng, vật dụng trang trí ở Phương Nguyệt điện cũng đã bị thay mới vài lần.
Trong lòng Giang Cẩm Nguyệt vẫn luôn nghi ngờ Giang Lâm đã xuống tay với mình, bởi vì sau khi vào cung nàng ta chỉ từng đề ra kiến nghị với Trường Đức đế một lần, Giang Cẩm Nguyệt cảm thấy Giang Lâm biết được tin tức nên đã tới trả thù mình, hạ độc biến mình thành người câm.
Giang Cẩm Nguyệt thậm chí còn hoài nghi liệu Giang Lâm cũng có hệ thống giống như mình trước kia hay không, giám sát nhất cử nhất động của mình mọi lúc mọi nơi, nếu không làm sao có thể trùng hợp đến như vậy, mình mới vừa kiến nghị đưa Giang Lâm vào cung không quá mấy ngày liền không nói chuyện được nữa.
Nàng ta cũng từng có ý định nói chuyện Giang Lâm hạ độc mình cho Trường Đức đế, nhưng không ngờ Trường Đức đế xuống tay quá nặng, trực tiếp đánh gãy tay nàng ta.
Miệng không thể nói, tay không thể viết, đúng hệt như những gì mà Giang Lâm đã nguyền rủa nàng ta trước kia, Giang Cẩm Nguyệt liền thật sự phát điên.
Khi Hoàng hậu mang theo một đám người xuất hiện ở Phương Nguyệt điện thì Giang Cẩm Nguyệt đang nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm lên nóc giường, giống như muốn giết người.
Cánh tay bị gãy được bọc bằng vải bố trắng, một bàn tay khác thì siết chặt tấm chăn, đến độ đầu ngón tay đều biến sắc.
Hoàng hậu lạnh giọng ra lệnh, “Mau kéo yêu nữ kia tới đây cho bổn cung, yêu nữ dám cả gan hạ chú Hoàng thượng, hôm nay bổn cung liền diệt trừ ả yêu nữ này, giải chú cho Hoàng thượng!”
Giang Cẩm Nguyệt phản ứng vô cùng kịch liệt, các cung nữ vừa tới gần mép giường liền điên cuồng phất tay ngăn cản động tác của bọn họ, không cho bất kỳ ai động vào người mình.
Hai ba cung nữ, mất một lúc lâu mà ngay cả người Giang Cẩm Nguyệt cũng chưa thể tới gần.
Hoàng hậu bất mãn gọi các cung nữ trở về, lại phái mấy ma ma cao lớn vạm vỡ tới, ở trước mặt của những ma ma này, Giang Cẩm Nguyệt tất nhiên là không hề có sức phản kháng, rất nhanh đã bị kéo ra ngoài quỳ gối xuống trước mặt Hoàng hậu.
Hoàng hậu chán ghét mà liếc nhìn Giang Cẩm Nguyệt một cái, mở miệng nói, “Vả miệng, trước tiên bắt ả khai ra đã hạ chú gì cho Hoàng thượng, và làm thế nào để giải chú.”
Hoàng hậu biết rõ Giang Cẩm Nguyệt đã biến thành người câm một chữ cũng không nói được, nhưng vẫn muốn vả miệng bắt nàng ta phải nói chuyện, rõ ràng chỉ là đang lấy cớ để tra tấn Giang Cẩm Nguyệt mà thôi.
Các ma ma tuy biết nhưng cũng không dám cãi lời Hoàng hậu, giơ tay đánh vào trên mặt của Giang Cẩm Nguyệt, thẳng đến khi cả khuôn mặt của Giang Cẩm Nguyệt đều đã sưng lên, Hoàng hậu mới vờ như chỉ vừa mới nhớ ra, “Bổn cung quên mất, hiện tại ngươi là một người câm, không nói được.”
“Nếu đã như thế, vậy thì dùng bút viết đi, nhân lúc còn lại một bàn tay mà thành thật viết ra phương pháp giải chú, bằng không bàn tay này của ngươi sợ là cũng không giữ nổi.”
Một ma ma cố ý lấy lòng Hoàng hậu mà nói: “Nương nương, nô tỳ nghe nói nếu trước khi chết tứ chi không được đầy đủ thì kiếp sau đầu thai cũng được hoàn chỉnh, sợ là sẽ bị tàn khuyết.”
Lời này làm cho những người ở đây đều hít vào một hơi, Giang Cẩm Nguyệt thì lại càng co rúc lại, cả người phát run.
Lúc này nàng ta đã ý thức được, Hoàng hậu căn bản là không thích mình, thậm chí còn hận chết mình, nếu không Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không đối xử với mình như vậy.
Giang Cẩm Nguyệt dùng một ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Hoàng hậu, không ngừng lắc đầu, nhưng Hoàng hậu lại xem như không nhìn thấy, sai người lấy giấy bút tới ép Giang Cẩm Nguyệt viết.
Giang Cẩm Nguyệt không có cách nào để giãy giụa, cũng hoàn toàn không biết phải viết cái gì, nhìn mặt giấy nửa ngày cũng không viết ra được một chữ nào, Hoàng hậu liền phán cho nàng ta tội danh không chịu phối hợp.
Hoàng hậu hỏi nàng ta, “Giang Cẩm Nguyệt, ngươi biết hôm nay bổn cung đến đây là vì chuyện gì chứ?”
Giang Cẩm Nguyệt lắc đầu, mong đợi mà nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu câu môi cười, “Các chư vị đại thần trong triều đã thương nghị một phen, muốn bổn cung diệt trừ yêu nữ đã hạ chú Hoàng thượng là ngươi, ngươi phối hợp một chút, hôm nay bổn cung còn có thể tha cho ngươi một mạng, còn bằng không, thì hôm nay chính là ngày tận mạng của ngươi.”
Trong mắt Giang Cẩm Nguyệt toát ra một vẻ không dám tin, nàng ta phản ứng lại câu nói kia, vội vàng bò dậy muốn chạy ra ngoài, nhưng Hoàng hậu mang theo nhiều người như vậy, sao có thể cho nàng ta cơ hội chạy thoát.
Trực tiếp sai cung nữ cưỡng ép rót vào miệng Giang Cẩm Nguyệt một ly rượu độc đã được chuẩn bị từ trước, tiếp theo lại cho người cột lụa trắng lên xà nhà, treo Giang Cẩm Nguyệt lên, không cho nàng ta bất cứ một cơ hội sống sót nào.
Hoàng hậu nhìn Giang Cẩm Nguyệt duỗi chân giãy giụa, lộ ra thần sắc vừa lòng, mang theo một đám người rời đi, tất cả cung nhân ở Phương Nguyệt điện đều bị đưa đi, chỉ còn lại một mình Giang Cẩm Nguyệt phí công giãy giụa.
Ngay Giang Cẩm Nguyệt sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, lụa trắng lại đột nhiên bị cắt đứt, Giang Cẩm Nguyệt rơi thật mạnh xuống đất, ngón tay nhúc nhích một chút, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Chậu than trong điện bùng lên, phát ra những tiếng tách tách nho nhỏ, đốm lửa than đột nhiên bắn ra, bay về phía cái bàn ở giữa phòng.
Hoàng hậu vừa mới trở về Trường Ninh cung liền nghe tin Phương Nguyệt điện đã bốc cháy.
Hoàng hậu nhíu mày, cảm thấy việc này quá trùng hợp, dường như có điểm nào không đúng.
Có điều không đợi Hoàng hậu kịp suy nghĩ kỹ càng thì Thu Tịch liền tới báo, “Nương nương, Tào đại nhân tới.”
“Huynh trưởng? Hắn tới làm gì?” Hoàng hậu đứng dậy, “Mau mời huynh trưởng tiến vào.”
Tào đại nhân vừa bước vào trong liền cúi người hành lễ, muốn một mình trò chuyện với Hoàng hậu, Hoàng hậu bãi lui tất cả cung nhân bên người, sau đó mới hỏi, “Huynh trưởng có chuyện gì quan trọng muốn nói với bổn cung sao?”
“Nương nương, sắp sửa xảy ra chuyện rồi.” Tào đại nhân hạ giọng, “Người của ta nghe được Nhị hoàng tử có ý mưu phản!”
Hoàng hậu cười, “Huynh trưởng, việc này chẳng phải là bí mật gì, nhân mã của lão nhị đều ở Đặng châu, ngay cả Hoàng thượng cũng biết đến việc này.”
“Đặng châu cái gì, người của hắn đang ở ngay bên ngoài thành Thịnh Kinh!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Hoàng hậu liền thay đổi, “Sao lại như vậy, không phải Hoàng thượng đã cho người phong thành rồi sao, nhân mã của hắn sao có thể ở bên ngoài thành Thịnh Kinh được chứ?”
“Tin tức vẫn chưa truyền về, có điều có thể khẳng định một việc, một khi Hoàng thượng……” Tào đại nhân làm một thủ thế, “Nhị hoàng tử sẽ lập tức dẫn binh đánh vào hoàng cung, nương nương vẫn nên sớm chuẩn bị.”
Ưu thế duy nhất mà Hoàng hậu và Thái tử không có chính là binh quyền, Hoàng hậu nóng nảy, “Lúc này, thứ bổn cung có thể điều động cũng chỉ có Cấm Vệ Quân.”
“Nhưng nương nương sao có thể khẳng định Cấm Vệ Quân không phải là người của Nhị hoàng tử? Hoàng thượng bệnh nặng không tỉnh, Cấm Vệ Quân này sớm muộn cũng phải đổi chủ, nếu Nhị hoàng tử thật sự mưu phản thành công, về sau những Cấm Vệ Quân này sẽ chỉ hộ vệ cho người của hắn, không ai có thể biết được bọn họ có thể sẽ quy phục trước hay không.”
Đặc biệt là khi quan hệ của thống lĩnh Cấm Vệ Quân và Thái tử cũng không được hòa thuận, Thái tử đã từng tìm nhược điểm của thống lĩnh Cấm Vệ Quân để uy hiếp người của hắn.
“Vậy……” Hoàng hậu nôn nóng đi tới đi lui, “Vậy đại doanh ngoại thành thì sao, bổn cung nhớ đại doanh này có mấy vạn người, bổn cung liền hạ chỉ điều binh.”
Tào đại nhân thở dài, “Chỉ khi có hổ phù thì mới có thể điều động nhân mã ở đại doanh ngoại thành, ngài có là Hoàng hậu thì cũng không được, huống hồ dù có nhân mã trong tay, ngài vẫn phải có người để chỉ huy điều binh, bằng không cũng không khác gì một đám ruồi bọ mất đầu.”
Hoàng hậu nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông, nói: “Huynh trưởng có chuyện sao không nói thẳng, giữa huynh muội chúng ta sao lại phải chơi trò bí hiểm này?”
“Chỉ sợ lời ta nói ngài sẽ không thích nghe, nương nương, nếu Nhị hoàng tử thật sự muốn tạo phản, ngài sẽ phải cầu một người.”
Một võ tướng có thể dùng đến chữ cầu này thật sự rất ít, Hoàng hậu lạnh mặt, “Huynh trưởng định nói là Vệ Vân Chiêu chứ gì, hắn cũng xứng để bổn cung phải cầu sao!”
“Nương nương, chỉ cần điện hạ chưa đăng cơ, hắn nhất định phải có võ tướng nắm giữ binh quyền trong tay ủng hộ thì mới có thể gia tăng phần thắng, cũng làm cho người khác phải kiêng kị. Cho dù đăng cơ, nếu biên quan vẫn còn loạn lạc, tương tự vẫn không thể thiếu võ tướng.”
“Lúc trước nương nương không nên làm quả quyết như vậy, trực tiếp chặt đứt đường lui của mình.”
Hoàng hậu rất bất mãn đối với câu nói này, “Quả quyết? Là bổn cung quả quyết hay là Vệ gia hắn không biết điều, nếu khối xương cứng Vệ Túc kia chịu nghe theo phân phó của bổn cung thì Vệ gia cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy. Còn Vệ Vân Chiêu, huynh trưởng cũng quá xem trọng hắn rồi, một kẻ tàn phế, hắn có thể làm cái gì, nhờ người đẩy xe lăn đi chỉ huy đám binh lính kia? Có người nguyện ý nghe theo sao?”
Tào đại nhân muốn nói chuyện, nhưng lại bị Hoàng hậu cướp lời, “Huynh trưởng, mưu đồ tạo phản của lão nhị bổn cung đã biết rồi, bổn cung cũng sẽ cho người một lần nữa bố trí lại phòng vệ trong cung, ngươi không cần quá mức lo lắng, lão nhị có bao nhiêu nhân mã chứ, bổn cung tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện được ý đồ.”
Hoàng hậu không nghe khuyên bảo, Tào đại nhân vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận, “Nếu đã như thế, vậy ngài cũng đừng hối hận.”
Hoàng hậu cao ngạo nâng cằm, “Bổn cung tuyệt đối sẽ không hối hận, càng không thể đi cầu kẻ tàn phế kia!”