• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tam tích cực vỗ mông ngựa, “Vệ tướng quân đối với Giang thiếu gia thật là nhất vãng tình thâm, cảm động lòng người.”

Giang Lâm liếc gã một cái, “Học thành ngữ không tồi.”

Vương Tam ngây ngô cười hai tiếng, “Còn phải nói sao, đây chính là nơi dưới chân thiên tử, khắp nơi đều là người đọc sách, bọn ta cũng không thể ném đi mặt mũi của toàn bộ khất cái ở Thịnh Kinh được đúng không.”

Vương Tam vẫn còn khá tò mò đối với Phương Bá, gã cảm thấy mình nhận thức Phương Bá lâu như vậy còn không bằng Giang Lâm chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên. Vương Tam đi ở bên cạnh Giang Lâm, cười cười hỏi thăm, “Giang thiếu gia, ngươi nói người ở phía sau Phương Bá có phải là mấy ông quan lớn ở Thịnh Kinh hay không?”

Vương Tam cảm thán, “Phương Bá thật đúng là một người có năng lực, một tên du côn còn có thể tìm quan lớn làm chống lưng, nào có vô dụng giống như bọn ta, đến cả một ngụm cơm cũng khó tìm.”

Giang Lâm dừng bước, quan sát kỹ lưỡng Vương Tam, trên mặt lộ ra biểu tình hoài nghi, hắn nói: “Vương Tam, ngươi đoán ta có tin lời này không?”

“A?” Vương Tam vò đầu, “Việc này thì có gì mà không tin?” Gã lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Giang Lâm cười cười, “Trên đời này có ngàn vạn người, nhưng phần lớn đều là người bình thường, những người có thể cầm quyền hoặc dẫn đầu một nhóm người, ắt phải có chỗ hơn người.” Giang Lâm chỉ chỉ vào đầu, “Hoặc là chỗ này thông minh, hoặc chính là biết cách đầu thai, ngươi xem ngươi giống loại nào?”

Vương Tam cảm thấy mình không thể tính là loại nào.

Gã không nhận, Giang Lâm cũng không nói nhiều, chỉ bảo Vương Tam theo dõi đám người Phương Bá kia, “Đừng để bọn họ rời khỏi Thịnh Kinh, có ý đồ gì thì liền đến Vệ gia tìm ta.” Giang Lâm lại ném cho Vương Tam một thỏi bạc.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Vương Tam vui mừng gặm một dấu răng lên thỏi bạc, sau đó hỏi: “Giang thiếu gia, người trên nóc nhà ban nãy tới là để giết Phương Bá, hắn có thể sống được không?”

“Có thể.” Giang Lâm vô cùng khẳng định, người như Phương Bá nếu không có một chút bản lĩnh chạy trốn, cũng không thể lăn lộn đến ngày hôm nay.

Vương Tam lập tức sai hai tiểu khất cái tùy tùng trở về gọi người, còn mình thì đưa Giang Lâm về đến trước cửa Vệ phủ.

Lúc rời đi, gã lại quay đầu nhìn về phía cổng lớn Vệ gia, trong mắt lóe lên một loại cảm xúc không rõ ý vị, chỉ là không để người nào phát hiện ra.

Khi Giang Lâm hồi phủ thì Vệ Vân Chiêu vẫn chưa trở về, nhưng trong nhà lại có khách đến, Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh.

Quản gia biết hai người này là bằng hữu của Giang Lâm, liền mời bọn họ vào trong ngồi đợi ở sảnh ngoài.

Hai người Chu Thành Vọng tới là để đưa tin tức cho Giang Lâm, lần này rất quan trọng, Giang Lâm vừa vào cửa đã bị hai người kéo qua ngồi xuống ghế, vẻ mặt Chu Thành Vọng nghiêm túc, “Lâm Nhi, ngươi hẳn cũng biết chuyện Thái tử tuyển phi đúng không?”

Giang Lâm gật đầu, “Biết, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Vệ gia?”

Đỗ Ngọc Linh tiếp lời, “Trong cung truyền ra tin tức, không chỉ tuyển phi cho Thái tử mà còn tuyển luôn cả trắc phi và lương thiếp, quan viên trong triều từ ngũ phẩm trở lên, trong nhà có nữ tử vừa đủ mười ba tuổi đều phải tham dự.”

“Còn nữa còn nữa, không chỉ cho Thái tử mà Hoàng thượng cũng muốn tuyển phi mở rộng hậu cung.” Chu Thành Vọng đẩy Đỗ Ngọc Linh ra, tích cực bổ sung.

“Thật ra thì chủ yếu là tuyển phi cho Hoàng thượng, trắc phi lương thiếp cho Thái tử đều là nhân tiện.”

Giang Lâm: “……” Còn mở rộng, không hư thận sao?

Hắn thầm mắng ở trong lòng, mười ba tuổi, lão súc sinh, đến cả hài tử cũng không buông tha, buồn nôn chết được.


Đỗ Ngọc Linh lo lắng hỏi, “Vệ gia các ngươi cũng có hai cô nương đến tuổi đúng không?”

Nếu là người khác thì còn đỡ, nhưng cố tình lại là Thái tử, hai bên có thù oán, chỉ sợ Thái tử sẽ cố ý chọn cô nương của Vệ gia, sau đó lăn lộn làm khó dễ.

Vệ Vân Uyển và Vệ Vân Gia đều có tư sắc không tồi, mặc dù không có thù hằn gì, nhưng chỉ nhìn từ diện mạo, khả năng bị lão sắc quỷ kia chọn trúng cũng rất lớn. Càng miễn bàn tới việc ông ta có tâm tư khác.

Giang Lâm bảo hai người ngồi xuống, “Từ đâu truyền ra tin tức này, còn các ngươi làm sao mà biết được?”

Việc này thì Chu Thành Vọng biết, cha hắn là sủng thần, tin tức bao giờ cũng linh thông, “Nghe đâu là Hoàng hậu nương nương đề nghị, hôm nay Hoàng thượng còn hỏi ý kiến của cha ta, bộ dáng có vẻ là rất tâm động.”

Giang Lâm tò mò, “Không phải ông ta muốn làm minh quân sao? Đã một phen tuổi rồi mà còn tuyển tiểu cô nương tiến cung, không sợ một ngày nào đó chết ở trên giường sao. Hơn nữa hẳn sẽ có rất nhiều đại thần phản đối việc này, độ tuổi như vậy cũng quá nhỏ rồi.” Người muốn làm minh quân, ngay cả việc liên quan đến hậu cung cũng không thể để người khác lên án.

Chu Thành Vọng cảnh giác mà nhìn xung quanh, hạ giọng, “Nghe nói, Hoàng thượng đã nhiều ngày lâm hạnh hai tiểu cô nương 13-14 tuổi, cảm thấy tư vị rất tốt, cho nên động tâm.”

Mẹ nó lão súc sinh!

Trên mặt Giang Lâm hiện rõ sự chán ghét.

Đỗ Ngọc Linh cũng không cao hứng, nhà hắn cũng có một muội muội vừa độ tuổi, mười ba tuổi, quá nhỏ.

Ít nhất nếu định số tuổi ở mười lăm thì người khác cũng sẽ không bất mãn đến như vậy.

“Ta vẫn cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản.” Chu Thành Vọng chống cằm, “Hoàng thượng lâm hạnh cung nữ cũng không phải việc gì hiếm hoi, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến việc lâm hạnh người nhỏ tuổi như vậy, gần đây là một lúc hai người, còn khiến Hoàng thượng sinh ra mùi vị, nào có chuyện trùng hợp tới vậy.”

Giang Lâm và Đỗ Ngọc Linh liếc nhau, cảm thấy Chu Thành Vọng nói không sai.

Đỗ Ngọc Linh hỏi Giang Lâm: “Tuy lúc này vẫn chưa hạ thánh chỉ, nhưng nếu Hoàng thượng đang hỏi ý kiến của nhóm triều thần thì tám chín phần mười là đã quyết định, ngươi định ứng đối như thế nào?”

Chu Thành Vọng cũng gật đầu, “Đúng đúng đúng, cô nương nhà ai được chọn cũng không sao, nhưng Vệ gia các ngươi thì khẳng định là sẽ gặp bất lợi.”

Chu Thành Vọng vừa nói vừa nhìn xung quanh, “Vị kia nhà ngươi đâu, bình thường không phải các ngươi đều dính nhau như sam à, sao hôm nay lại không thấy người đâu?”

Giang Lâm trợn mắt, “Dính nhau như sam là cái gì, không biết hình dung thì bớt nói chuyện đi.”

Đỗ Ngọc Linh được dịp thể hiện học thức của mình, sửa lại: “Phải gọi là gắn bó keo sơn.” 

Giang Lâm: “……” Vẫn cứ cảm thấy quái quái.

“Không phải là vẫn chưa hạ thánh chỉ sao, vậy thì làm cho thánh chỉ này không hạ được là xong.” Giang Lâm quay lại chủ đề chính.  

“Nghe nói nhà các ngươi vừa xảy ra chuyện?” Đỗ Ngọc Linh hỏi.

Chu Thành Vọng cũng tò mò nhìn hắn.

Giang Lâm nói: “Hạt giống các ngươi vất cả gieo trồng ở thôn trang đã bị hủy hoại rồi, còn chết người.”

Hai người đều cả kinh, “Ai làm?”

Giang Lâm nhẹ nhàng phun ra hai chữ, Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đều lạnh mặt.

Chu Thành Vọng mắng to, “Vương bát đản!”

Từ lúc Giang Cẩm Nguyệt muốn cướp hạt giống đã có thể nhìn ra đây là thứ tốt, cứ như vậy mà bị hủy, ngẫm lại chỉ thấy tức giận.

“Không cứu lại được sao, xới đất lại lần nữa, nói không chừng vẫn còn có thể mọc được.” Đỗ Ngọc Linh ra chủ ý.

Giang Lâm lắc đầu, “Không vội, đã là nhược điểm tự đưa tới cửa, bị hủy hoàn toàn mới càng thêm nghiêm trọng.” Giang Lâm không biết người đưa ra chủ ý tuyển phi mười ba tuổi này là ai, nhưng hắn cũng phải cảm ơn người nọ một câu.

Nếu không muốn để bọn họ sống yên ổn, vậy ai cũng đừng mơ có thể sống yên ổn.

Giang Lâm không nói thêm gì nữa, để hai người Chu Thành Vọng ở lại ăn cơm rồi hẵng đi, còn bản thân thì chui vào thư phòng viết cho xong thoại bản, lúc tiễn hai người rời đi, hắn chỉ kể khái quát một ít nội dung, bảo họ họ trước tiên cứ chuẩn bị mọi thứ cho việc in ấn, lần này hắn muốn bán rộng rãi.

Việc nào ra việc nấy, trước hết phải giải quyết cho xong Đổng gia.

……

Vệ Vân Chiêu trở về có chút muộn, khi về đến nhà thì sắc trời đã tối đen, trên người còn dính bùn.

Giang Lâm tự nhiên mà tiếp nhận xe lăn từ tay Hoài Cửu, đẩy y vào nhà, “Ra ngoại thành phải không?”

Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Mang Nhị hoàng tử đến thôn trang một chuyến, hạt giống đã bị hủy hoại hoàn toàn, không cứu lại được, Nhị hoàng tử rất tức giận.”

“À.” Giang Lâm phân phó người bưng nước ấm tới cho Vệ Vân Chiêu tắm rửa một cái, hắn nói, “Vẫn còn một tin tức ngươi nghe cũng sẽ rất tức giận.”   

“Lão sắc quỷ theo dõi tiểu cô nương, muốn tuyển phi, quan viên từ ngũ phẩm trở lên nếu trong nhà có cô nương đủ mười ba tuổi thì đều phải đưa đi, nhà chúng ta có hai người.” Giang Lâm dựng thẳng hai ngón tay.

Sắc mặt của Vệ Vân Chiêu quả nhiên tối lại, “Tin tức từ đâu đến.”

Giang Lâm nói: “Huynh đệ tốt của ta Chu Thành Vọng nghe cha hắn nói, hôm nay lão sắc quỷ hỏi ý kiến cha hắn.”

Mặt Vệ Vân Chiêu đen như đáy nồi, Giang Lâm suy đoán, trong lòng y phỏng chừng đều đã nổi lên ý tưởng muốn tạo phản.  

“Nhưng mà cũng không cần sốt ruột, hôm nay ta đã bắt được nhược điểm của người nào đó, ta sẽ không để việc tuyển phi này được thực hiện, lão sắc quỷ không được, nhi tử của ông ta cũng đừng mơ tưởng.”

Giang Lâm nói lại cho Vệ Vân Chiêu việc mà đám người Phương Bá đã làm, “Nếu như ta đoán không sai thì chủ tử của Phương Bá hẳn chính là vị kia, ngươi tìm chút thời gian truyền tin tức này cho Nhị hoàng tử, việc này rất nhanh sẽ nháo lên thôi.” Dù gì so với bọn hắn, Nhị hoàng tử lại càng muốn giết chết người nọ hơn.

“Được.” Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Hôm nay vất vả cho ngươi rồi.”

Giang Lâm thì lại không cảm thấy có gì vất vả, chỉ là nghĩ đến chuyện mà những người này làm ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm.

“Đợi sau khi điều tra rõ sự tình, ta nhất định phải thiến đám súc sinh Phương Bá kia.” Còn lão sắc quỷ ở trong cung, hắn cũng sẽ dâng đại lễ cho ông ta.

“Ừ, ta sẽ phái Hoài Cửu đi tra, nếu là thật, bất cứ kẻ nào cũng sẽ không thoát được.” Giọng nói của Vệ Vân Chiêu hết sức lạnh nhạt.

Giang Lâm ngồi xuống đối diện với Vệ Vân Chiêu, chống cằm nhìn y, “Còn ngươi thì sao, chỉ cùng Nhị hoàng tử đến thôn trang thôi?”

“Còn nữa, không phải ngươi nói hắn đã đáp ứng an bài thủ hạ đến bảo vệ hạt giống sao, như thế nào lại không thấy động tĩnh.”

Vệ Vân Chiêu nói: “Ta đã sai Dương quản sự nâng thi thể của những tượng hộ đã chết tới nha môn.”

“Bên phía Nhị hoàng tử tới chậm một bước, hắn nói hôm nay vừa phái người đi, không ngờ bên kia lại động thủ quá nhanh.”

“Có lẽ là có người nhắc nhở.” Giang Lâm suy đoán, bằng không cũng sẽ không chuẩn đến như vậy, ra tay vừa vặn ngay trước một đêm.

Đó chính là Giang Cẩm Nguyệt, trong đầu hai người gần như đồng thời mà hiện ra cái tên này.

“Nhị hoàng tử nói, hắn sẽ nói cho Hoàng thượng biết việc này, ta muốn để Hoài Cửu và Hoài Thập rời đi.”

Giang Lâm: “Lại đi một chuyến nữa lấy hạt giống về sao, vậy thì phải mất rất nhiều thời gian.”

Càng kéo dài thời gian, việc hạt giống bị hủy này sẽ càng nghiêm trọng, nếu như không may xảy ra đại hạn, bá tánh bỏ mạng bởi nạn đói, vị trí trữ quân này của Thái tử chỉ sợ rất khó mà ngồi ổn.

Tuy làm như vậy rất có lợi đối với bọn họ, nhưng Giang Lâm lại biết rõ, Vệ Vân Chiêu không hề muốn như vậy, Vệ gia tìm hạt giống này vốn là để các tướng sĩ biên quan được ăn no, chứ không phải dùng làm lợi thế để đối phó với người khác.

Nhưng về bản chất, từ lúc thứ này vừa xuất hiện đã không tránh khỏi khả năng biến thành lợi thế.

Vệ gia đã xuống dốc, tương tự cũng vứt đi sự ‘thanh cao’ trước kia, muốn dựa vào hạt giống này để xoay người.

Vệ Vân Chiêu gật đầu, “Nếu nhanh một chút, sang năm là có thể trở về, năm nay không có thiên tai, biên quan cũng không có chiến sự, năm nay hẳn là sẽ không có việc gì.”

Giang Lâm nhận thấy y không cao hứng, chủ động đưa tay qua, “Cho ngươi chiếm tiện nghi một lát này.”

Vệ Vân Chiêu cực kỳ dễ dỗ, tay Giang Lâm vừa duỗi tới trước mặt, y liền cúi đầu cười, nắm lấy tay hắn mà nói, “Vậy chốc nữa bồi thường cho ngươi.” Vệ Vân Chiêu ghé sát vào bên tai Giang Lâm, thấp giọng nói, “Cho ngươi sờ.”

Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, vành tai Giang Lâm lặng lẽ đỏ lên, hắn dùng bàn tay còn lại chọc chọc mặt Vệ Vân Chiêu, “Là sờ cơ bụng, phải nói cho rõ ràng.” Nếu không sẽ bị hài hòa.

“Ừ, sờ cơ bụng.” Vệ Vân Chiêu cầm tay Giang Lâm đặt lên bụng mình, cọ cọ.

Cách một lớp quần áo nhưng xúc cảm cũng rất tốt, Giang Lâm thầm nghĩ.

Mà Vệ Vân Chiêu cũng nghĩ, về sau có thể sẽ có nhiều cơ hội để nắm tay hơn nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên một sự thỏa mãn nho nhỏ.

Sau đó Giang Lâm lại nói cho Vệ Vân Chiêu một chuyện, “Hạt giống ta đã để lại một nửa, Hoài Cửu và Hoài Thập có thể không cần phải ra biển đi lấy nữa đâu.”

Cũng không phải là vì có dự kiến từ trước hay gì cả, chỉ là thay thế một nửa số hạt giống kia thành loại tốt hơn, nhưng lúc này lại không thể lấy ra mẫu lúa sản lượng ngàn cân ở hiện đại nữa.

Vệ Vân Chiêu có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không quá ngạc nhiên, y lắc đầu, “Bọn họ vẫn phải đi, lần này hẳn là sẽ có người theo chân bọn họ.”

Giang Lâm hiểu rõ, lão sắc quỷ khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội truyền bá thanh danh minh quân của mình, đến lúc đó, hạt giống sẽ là do Hoàng thượng phái người tìm về cho bá tánh của Đại Việt.

Hạt giống vẫn còn, nhưng cũng tương đương với không còn.

Hạt giống bị hủy, hại người mà chẳng ích ta, sức ảnh hưởng của việc này đối với bọn họ cũng không nhẹ, Vệ Vân Chiêu muốn dựa vào hạt giống này để lấy cho mình một chức quan cũng khó khăn.

Giang Lâm liền tức giận, hai mắt nheo lại, “Bút trướng này chúng ta nhất định phải tính sổ!”

Vệ Vân Chiêu khẽ siết chặt tay Giang Lâm, im lặng tán đồng.

……

Hai ngày sau đó, Giang Lâm đều ở thư phòng bận rộn viết thoại bản, hắn không chỉ muốn nhằm vào Đổng gia, mà còn muốn mượn việc cổ trùng này để cho Hoàng hậu một lời cảnh cáo, trong thoại bản hắn đã ám chỉ rằng cổ trùng tới từ trong cung, tuy không nói chính xác là ai, nhưng người nào chột dạ người nấy biết.

Hai tên huynh đệ tốt cũng góp sức, Giang Lâm viết xong liền cho người đưa sang cho hai người Chu Thành Vọng, để bên kia nhanh chóng in thành sách.

Đợi đến khi tin tức Nhị hoàng tử điều tra Thái tử được truyền ra, nội dung thoại bản《Lựa Chọn Giữa Danh Lợi và Tình Thân》cũng xem như đã hoàn thành.

Chu Thành Vọng cảm thấy cái tên này quá mức hàm súc, còn đòi sửa lại, hiện tại có tên là《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》, nói trắng đến độ không cần xem nội dung cũng biết bên trong viết về cái gì.

Giang Lâm không phản đối, vốn dĩ mục tiêu chính là Đổng gia, hắn cũng không muốn che giấu.

Trong lúc việc in ấn đang được tiến hành, Giang Lâm còn thuận tiện nghe Chu Thành Vọng nói về việc Nhị hoàng tử muốn cáo trạng Thái tử, mấy năm nay Thái tử nuôi dưỡng một đám du côn để tìm hiểu tin tức cho mình, đã vậy còn dung túng cho bọn chúng hoành hành ngang ngược, giết hại bá tánh vô tội ở Thịnh Kinh, lúc này toàn bộ đều đã bị Nhị hoàng tử đào ra.

Đám người Phương Bá làm quá nhiều chuyện ác, trên tay còn dính mạng người, chỉ cần tra một chút là có thể lòi ra một đống chuyện, hơn nữa còn có tin tức do Vệ Vân Chiêu đưa qua, Nhị hoàng tử liền đổ toàn bộ tội danh lên đầu Thái tử, còn việc Thái tử thật sự không hiểu hay là giả bộ không biết thì cũng không sao cả, dù thế nào thì Phương Bá vẫn là thủ hạ của hắn.

Không chỉ có Thái tử mà nha môn Thịnh Kinh cũng chịu liên lụy, lần này Nhị hoàng tử có thể vớt cho thuộc hạ của mình một vị trí ở nha môn Thịnh Kinh mà không phải tốn quá nhiều sức lực. Là nha môn nhưng việc này không thể quản việc kia không dám quản, hiển nhiên liền giúp cho tin tức ở phía dưới trở nên linh thông hơn rất nhiều, tựa như việc Thái tử có thể dưỡng ra nhóm người Phương Bá này để thu thập tin tức cho mình, có thể nói mỗi tiếng nói cử động của rất nhiều quan viên ở Thịnh Kinh đều nằm trong lòng bàn tay của Thái tử.

Bị nắm nhược điểm trong tay, không muốn cũng phải nhắm mắt cho qua, nếu không người chịu tổn hại sẽ chính là bản thân bọn họ.

Sau khi tra ra hành vi của đám người Phương Bá, Nhị hoàng tử liền không khỏi vui vẻ hồi lâu, cười nhạo Thái tử ngu xuẩn tự bức mình đến tuyệt lộ, lần này cho dù không thể dẫm chết thì cũng có thể lột một tầng da của Thái tử.

Giang Lâm vỗ vỗ vai Chu Thành Vọng, “Tiểu Vọng Tử, ngươi có từng nghĩ tới việc kết phường làm buôn bán với cha ngươi không?”

Chu Thành Vọng có chút ngốc lăng, “Buôn bán gì?” Mà việc này thì có liên quan gì đến buôn bán?

Giang Lâm nói: “Mật thám Thịnh Kinh, cha ngươi giống như có thuận phong nhĩ ở trong cung, tin tức gì cũng có thể biết trước tiên, sau đó ngươi lại chuyển tay bán tin tức cho người khác, bảo đảm ngươi sẽ phát tài.”      

Chu Thành Vọng nghe vậy liền ngửa tay dạo một vòng ở trước mặt Giang Lâm và Đỗ Ngọc Linh, còn khen Giang Lâm, “Lâm Nhi, ngươi thật là thông minh, ngươi quả thực là một kỳ tài, hai người các ngươi kết sổ một lần đi, người một nhà không lấy nhiều, mỗi lần mười lượng thôi.”

Chu Thành Vọng cảm thấy mình quá thích Giang Lâm, hắn chỉ cần mở miệng một cái là có thể lập tức kiếm được hai trăm lượng.

Giang Lâm: “……” Không thể không thừa nhận, tự lấy đá đập chân mình là đây chứ đâu.

Quá đau.

Giang Lâm ôm lấy Chu Thành Vọng, hy vọng tìm lại chút tình huynh đệ, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Chu Thành Vọng đẩy ra, hết sức chính đáng mà nói: “Hiện tại ngươi đã là người có gia thất, sao có thể tùy tiện lôi lôi kéo kéo với một nam tử khác chứ, Lâm Nhi, ngươi cũng không thể không biết kiềm chế giống như trước kia được.”

“Vệ Vân Chiêu trông còn được lắm, ngươi đừng cô phụ y.”

Giang Lâm: “……”

Hắn chưa bao giờ biết cái từ cô phụ này lại có cách dùng như vậy, hắn không thèm nói nữa.

Người có trình độ học vấn không khác mấy Chu Thành Vọng là Đỗ Ngọc Linh cũng không cảm thấy lời này có vấn đề gì, còn cố ý đứng cách xa Giang Lâm hai bước, tiện thể bổ sung: “Lâm Nhi, Tiểu Vọng Tử nói rất đúng, dù gì ngươi cũng đã gả chồng, bọn ta cũng ngại làm sức mẻ tình cảm gia đình, lần tới đến gặp mặt bọn ta cứ ngươi dẫn theo cả Vệ Vân Chiêu luôn đi, để y khỏi nghĩ nhiều, sinh ra hiểu lầm lại không tốt.”

Giang Lâm: “……Đa tạ các ngươi đã suy nghĩ vì ta như thế nhé!”

Tâm tình của hắn phức tạp đến độ khó có thể hình dung, đây là thứ tình huynh đệ cảm động lòng người gì!

Thế cho nên thời điểm Giang Lâm mang tin tức về đến nhà, cả người hắn đều héo úa.

Đây là lần đầu tiên Vệ Vân Chiêu thấy hắn có phản ứng này, lo lắng đẩy xe lăn tới, dò hỏi, “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Lâm ngồi xuống, nghiêm túc nói với Vệ Vân Chiêu, “Vệ Vân Chiêu, ta không còn huynh đệ nữa rồi.”

Trong lòng Vệ Vân Chiêu căng thẳng, “Xảy ra chuyện gì?”

Khóe miệng Giang Lâm gợi lên một nụ cười âm hiểm, “Từ đây ta chỉ có tỷ muội.” Hắn lấy ra thanh chủy thủ rỉ sét mượn từ tay của tiểu khất cái đến giờ vẫn chưa trả lại kia, “Ta quyết định thiến bọn họ.”

Vệ Vân Chiêu: “……”

Vệ Vân Chiêu: “……”

Tâm tình của y lên lên xuống xuống, cũng thật khó chịu.

Vệ Vân Chiêu chần chừ, lên tiếng hỏi, “Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Lâm kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện của mình với hai tên huynh đệ sắp sửa biến thành tỷ muội cho Vệ Vân Chiêu nghe.

Vệ Vân Chiêu nghe xong, ngược lại chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng nhân cơ hội mà nắm lấy tay Giang Lâm, nghiêm túc nói: “Ngươi không phải là nữ tử, ta cũng chưa bao giờ đối đãi với ngươi như nữ tử.”

“Nếu trong lòng một người có người yêu thích, người đó sẽ tự biết đúng mực như thế nào, khéo léo tiến thối, không cần cố tình tránh né loại e ngại vô cớ này.”

Ánh mắt Giang Lâm sáng quắc, “Nếu không có người yêu thích thì sao?”

Ngón tay Vệ Vân Chiêu giật giật, y nói: “Sẽ có, nhưng ta tin phu nhân chưa bao giờ cùng người khác làm chuyện gì trái với lương tâm.”

Giang Lâm gật đầu, cực kỳ hài lòng đối với câu trả lời này, dù sao hắn quả thật là chưa từng làm chuyện gì, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, âm thầm nói một câu ở trong lòng: Vệ Vân Chiêu, người được ngươi yêu thích hẳn là hạnh phúc biết bao nhiêu.

Vệ Vân Chiêu lấy đi thanh chủy thủ rỉ sét kia của Giang Lâm, sau đó đẩy xe lăn đi tới phòng chứa binh khí của Vệ gia lấy một thanh chủy thủ vừa nhìn liền thấy là rất sắc bén đưa cho hắn, “Cái này dễ dùng hơn, nhanh.”

Một đao là có thể giải quyết mọi vấn đề.

Đã là bằng hữu thì vẫn nên bớt chịu tội chút đi.

Hai người Chu Đỗ ai về nhà nấy, bỗng dưng cảm thấy dưới háng lành lạnh, giống như có sát ý.

Giang Lâm nhìn lưỡi dao sắc bén lóe hàn quang kia, cảm thấy vẫn đừng nên đắc tội Vệ Vân Chiêu thì hơn, người này quả thực chính là một cái bánh trôi hạt mè.

……

Cảm xúc này của Giang Lâm đến nhanh rồi lại được Vệ Vân Chiêu an ủi đi cũng nhanh, hắn liền nói tới chuyện của Nhị hoàng tử và Thái tử cho Vệ Vân Chiêu nghe, “Lần này hai người hẳn là muốn đối đầu trực diện.”

“Ừ, việc này sắp sửa tới tai của vị kia rồi.” Vệ Vân Chiêu nói, Nhị hoàng tử muốn cáo trạng Thái tử, hắn không có khả năng sẽ không nhắc đến việc hạt giống bị hủy hoại.

Giang Lâm hỏi, “Ngươi tìm được hạt giống tốt như vậy nhưng lại không dâng lên mà tự mình gieo trồng trước, lão sắc quỷ có thể sẽ trách tội ngươi hay không?”

Vệ Vân Chiêu chỉ vào bản thân, “Hiện tại ta giữ chức vụ Công bộ Truân điền tư Lang trung, chủ quản việc đồng áng. Không ai biết được loại giống lúa lấy về từ hải ngoại này là tốt hay xấu, nếu tùy tiện bẩm báo, cuối cùng phát hiện thứ này không giống như trong lời đồn, chẳng phải sẽ liền rơi vào tội khi quân hay sao.”

Giang Lâm gật đầu hiểu rõ, “Cho nên tự mình trồng ra xem thử thành quả, rồi sau đó mới bẩm báo, nếu đúng như sự thật, vậy thì không ai có thể trách tội.”

“Đúng là như vậy.”

Hai người vừa nói chuyện xong thì quản gia liền tới báo, nói người trong cung tới, mời Vệ Vân Chiêu tiến cung.

Vệ Vân Chiêu đáp lời, để quản gia ra ngoài đón tiếp người, còn bản thân và Giang Lâm thì đi thay quần áo.

Đợi đến khi ra ngoài gặp người trong cung, lại phát hiện người nọ chính là Càn Vĩnh Phúc, vị đại tổng quản bên người Hoàng thượng tự mình tới cửa.

Trên mặt Càn Vĩnh Phúc mang ý cười, ôn hòa chào hỏi hai người Vệ Vân Chiêu, còn chủ động nói Hoàng thượng triệu kiến Vệ Vân Chiêu là vì chuyện gì.

Nói xong còn nhỏ giọng oán trách, “Vệ đại nhân có thể tìm được một vật ích nước lợi dân như vậy, vì sao lại không bẩm báo với Hoàng thượng trước chứ, nếu Hoàng thượng biết được việc này, ngài chắc chắn sẽ phong thưởng cho Vệ đại nhân, còn phái người tới trông coi nghiêm ngặt, cũng sẽ không đến mức xảy ra chuyện như vậy.”

Lời này của Càn Vĩnh Phúc rõ ràng chính là ý tứ của Trường Đức đế, Giang Lâm cười lạnh trong lòng, cũng nhờ có đứa nhi tử không biết cố gắng của ông phá hủy đấy, ông còn ở đây trách móc người khác không bảo vệ được hạt giống.

Nếu có năng lực như vậy, sao không quản cho tốt đứa nhi tử kia của mình, đừng thả rông để hắn cắn bậy.

Đương nhiên, loại lời nói này khẳng định là không thể nói ra, Vệ Vân Chiêu dùng lý do vừa nói cho Giang Lâm ban nãy để ứng phó với Càn Vĩnh Phúc, sau đó ông ta liền không nói gì nữa.

Bước vào Tuyên Chính điện, vẫn theo thông lệ cũ mà quỳ xuống hành lễ, hơn nữa mỗi lần Trường Đức đế đều phải đợi đến khi Vệ Vân Chiêu gian nan quỳ xuống rồi mới nói y không cần đa lễ, bộ dáng giả mù sa mưa này thật sự làm cho Giang Lâm hết sức xem thường.

Lúc đứng lên, hắn mới phát hiện Nhị hoàng tử và Thái tử đều có mặt, Giang Lâm rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ diện mạo của Nhị hoàng tử.

Đẹp hơn Thái tử một chút, nhưng lại nhiều hơn hai phần tà tính, vô cùng thích hợp để diễn vai ác, chỉ là diện mạo không đủ đoan trang này sẽ gây bất lợi đối với việc tranh ngôi vị hoàng đế của hắn.

Khi nhận thấy được ánh mắt đánh giá của Giang Lâm, Nhị hoàng tử gợi lên khóe môi, thời điểm hắn cười, sắc thái trên mặt cũng tăng thêm một chút tươi đẹp.

Lúc này Trường Đức đế không hàn huyên hỏi thăm có lệ nữa mà liền trực tiếp nhắc tới lúa Tuyên Thành, bảo Vệ Vân Chiêu nói một chút về ưu thế của loại lúa này, xem có đáng giá để phái người ra biển lấy hạt giống trở về hay không.

Chờ Vệ Vân Chiêu nói xong, Trường Đức đế lại hỏi, “Vệ khanh gia biết được loại lúa Tuyên Thành này từ đâu, lại phái người đi tìm từ lúc nào?”

Đối với một vị đế vương am hiểu việc đùa bỡn quyền mưu, thứ mà ông ta quan tâm vĩnh viễn đều là vì sao triều thần lại không nằm trong phạm vi khống chế của mình, chứ không phải sẽ cảm thấy cao hứng trước lợi ích mà hạt giống có thể mang lại cho Đại Việt.

Nguyên nhân đi tìm lúa Tuyên Thành thực sự thì tất nhiên là không thể nói ra, quân binh Đại Việt đều đã có triều đình phụ trách, Vệ gia chỉ là tướng lãnh, là loại người chỉ cần nhận bổng lộc dẫn binh đánh giặc là được, nếu nhọc lòng chuyện khác quá nhiều, ở trong mắt của một số người, đó chính là sinh tâm phản nghịch.


Vệ Vân Chiêu cũng chỉ có thể nói là đại nghĩa vì nước vì dân, “Khi lãnh binh ở Lĩnh Nam, thần đã nghe bá tánh của Di tộc địa phương nhắc qua loại lúa Tuyên Thành này, năm ấy Đại Việt gặp đại hạn, thần liền nghĩ, nếu Đại Việt có được loại lúa không sợ hạn này, bá tánh sẽ liền không phải chịu đói chịu khổ, cho nên mới sinh tâm tư.”


“Chỉ là đã nhiều năm qua đi nhưng vẫn chưa thể tìm được, thần vốn cũng định từ bỏ, nhưng cách đây không lâu, những người mà thần phái đi Tuyên Thành đã trở lại, còn mang theo hạt giống trở về, thần vui sướng không thôi, nhưng lại sợ loại lúa này không giống như trong lời đồn đãi, cho nên mới không lập tức bẩm báo với Hoàng thượng mà lại gieo hạt trước, muốn chờ đến khi lúa kết bông rồi mới bẩm báo, thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt.”


Vệ Vân Chiêu lại một lần nữa gian nan quỳ xuống, ánh mắt của Trường Đức đế dừng ở trên người của y hồi lâu, sau đó mới cười ra tiếng, “Vệ khanh gia đã suy nghĩ vì Đại Việt như thế, lòng trung thành hết sức đáng khen, trẫm nào có thể trách tội ngươi chứ.”


Chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK