Bạch Cập lắc đầu, “Chưa từng tới phủ chúng ta.”
Giang Lâm hừ một tiếng, “Quản hắn là ai, còn dám bảo ta ra ngoài ăn đánh, để xem ta có tấu chết hắn hay không, lấy gậy tới đây cho ta.” Giang Lâm mở tay ra.
Bạch Vi vừa từ phòng bếp tới đây liền đặt cái chày cán bột vào lòng bàn tay của Giang Lâm.
Giang Lâm: “……”
Bạch Vi: “……Thiếu phu nhân, cậu thấy được không?”
Giang Lâm cầm lấy một đầu chày cán bột, quơ quơ, “……Được!”
Vệ Vân Chiêu thấy Giang Lâm hành động mà không có mình, liền tự mình động thủ đẩy xe lăn muốn cùng Giang Lâm ra ngoài, có điều còn chưa ra tới cửa thì đã bị Giang Lâm phân phó mấy nha hoàn Bạch Cập Bạch Vi trông chừng y cho kỹ, “Không có lệnh của ta, các ngươi đều phải ngoan ngoãn đợi ở trong phủ, không được chạy ra xem náo nhiệt.”
“Dạ, thiếu phu nhân!” Bạch Cập Bạch Vi đáp một tiếng vang dội, sau đó đẩy xe lăn của Vệ Vân Chiêu đến cạnh bàn, không chớp mắt mà nhìn nhìn chằm y, phòng ngừa y lén chạy đi.
Vệ Vân Chiêu: “……”
Giang Lâm hơi mỉm cười nhìn về phía Vệ Vân Chiêu, “Phu quân ngoan nha, chờ ta trở lại.”
Sau đó liền cầm theo chày cán bột, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi tới cổng lớn Vệ gia, đúng lúc thiếu chút nữa đã nghênh diện một thùng nước đồ ăn thừa, Giang Lâm lập tức nổi giận, ném cái chày bay thẳng vào giữa trán người vừa hất thùng nước.
Lực đạo không nhỏ, người kia bị ném trúng, trên trán đỏ lên một mảng lớn.
Người gác cổng rất có ánh mắt mà đi giúp Giang Lâm nhặt lại cái chày cán bột, lau khô rồi đưa về trong tay hắn, Giang Lâm cầm chày đối diện với kẻ cầm đầu, “Từ Thiên Minh, xem ra giáo huấn lần trước ngươi không hề nhớ kỹ, hôm nay muốn ta phải nhét ngươi vào thùng nước đồ ăn thừa mới biết chừa đúng không?”
Từ Thiên Minh trừng mắt, vừa định mở miệng nói thì lại bị kéo ra phía sau, một bạch y nam tử phe phẩy cây quạt đứng ra phía trước Từ Thiên Minh, “Hôm nay người muốn gây phiền toái cho ngươi không phải hắn, mà là ta.”
Một thân bạch y, phiến giấy nhẹ lay động, khóe miệng câu lên một nụ cười tựa như phóng đãng lại tựa như tà mị, có thể nói là bày ra một bộ dáng hết sức trang bức.
Giang Lâm hỏi: “Ngươi là ai?”
Mặt của bạch y nam tử liền đen lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
“Giang Lâm, ngươi thật to gan, thế nhưng lại không nhớ ta, trước kia ngươi hạ tiện tìm tới bổn thiếu gia muốn tự tiến chẩm tịch, bổn thiếu gia chướng mắt loại mặt hàng lả lơi ong bướm như ngươi nên đã cự tuyệt, ngươi dám quên mất bổn thiếu gia?”
Giang Lâm trợn trắng mắt, “Ta đến cả Thái tử cũng không thèm tự tiến chẩm tịch, còn có thể nhìn trúng loại mặt hàng như ngươi à, ngươi có gì hơn Thái tử sao?”
Giang Lâm cũng nhớ ra người kia là ai, chất nhi nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đích ấu tử của Tào gia – Tào Tuấn Tài.
Nguyên thân thấy hắn xuất thân không tồi nên cũng từng câu dẫn, nhưng tự tiến chẩm tịch thì khẳng định là không có, dù gì nguyên thân căn bản cũng không nghĩ tới việc sẽ thật sự phát sinh cái gì với một nam nhân.
“Đánh rắm! Ngươi chính là đã tự tiến cử, tất cả người bên cạnh ta đều có thể làm chứng.” Tào Tuấn Tài buồn bực Giang Lâm không chịu nhận, liền đẩy hạ nhân bên cạnh ra, nhất định phải tranh thắng thua với Giang Lâm.
Giang Lâm có lệ mà nói một câu: “Rồi rồi rồi, biết ngươi tài giỏi hơn Thái tử rồi, ta thừa nhận, được chưa?”
Tào Tuấn Tài phản ứng lại, phát hiện lời này của Giang Lâm có chút không thích hợp, đang định mắng chửi người thì lại bị Giang Lâm trực tiếp cắt lời, “Nước đồ ăn thừa là do ngươi sai người hất đúng không? Cũng chính ngươi kêu ta ra ngoài ăn đánh?”
“Giang Lâm, sao ngươi có thể ác độc như vậy, ngươi mưu hại Cẩm Nguyệt cô nương không thành, vậy mà còn hủy hoại dung mạo của nàng, ngươi cũng biết dung mạo quan trọng đến mức nào đối với một nữ tử, ngươi có còn là con người hay không?” Từ Thiên Minh lại đứng ra tìm cảm giác tồn tại, ngữ khí phẫn nộ.
Giang Lâm không ngờ còn có chuyện hủy dung này, hắn tiến lên phía trước đập cái chày cán bột vào trán Từ Thiên Minh, “Cha ngươi tốt xấu gì cũng là một đại quan, rốt cuộc là làm thế nào mà sinh ra thứ không có đầu óc như ngươi vậy.”
“Chỉ riêng ngươi ta đã có thể dùng một tay ấn xuống nước, huống chi là một nữ nhân muốn chạy cũng không chạy được như Giang Cẩm Nguyệt, nếu ta muốn hại chết Giang Cẩm Nguyệt, ta còn có thể cho nàng ta cơ hội về nhà bôi nhọ ta sao? Còn nữa, gương mặt kia của nàng ta bị hủy hay không thì có khác gì nhau, đều xấu như nhau cả thôi.”
Từ Thiên Minh lớn tiếng quát, “Ngươi câm miệng, ta không cho phép ngươi chửi bới Cẩm Nguyệt cô nương, Cẩm Nguyệt cô nương mạo mỹ tựa thiên tiên, nàng……”
Giang Lâm cho hắn một câu nhận xét, “Ta phi!”
Lời nói của Từ Thiên Minh bị nghẹn trong cổ họng, mặt đỏ lên.
Mà Tào Tuấn Tài đứng ở một bên cảm thấy mình đã bị Từ Thiên Minh chiếm sân khấu, hôm nay hắn chính là nghe theo phân phó trong nhà mà tới, hắn đẩy Từ Thiên Minh ra, nói với Giang Lâm, “Giang Lâm, nam nhân tâm địa ác độc nhà ngươi, ngươi đã hủy hoại dung mạo của Cẩm Nguyệt, hôm nay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Tào Tuấn Tài vung tay lên, “Lên, đánh chết hắn cho ta, báo thù cho dung mạo bị hủy của Cẩm Nguyệt.”
Tào Tuấn Tài dẫn theo không ít người tới đây, hắn vừa hô, đám người liền giơ gậy gộc lao về phía Giang Lâm.
“Thiếu phu nhân, có cần hỗ trợ không ạ?” Phía sau truyền đến một giọng nói.
Giang Lâm quay đầu lại nhưng không thấy người nào, hắn đoán hẳn là cặp huynh muội song sinh, hai người đang nấp ở chỗ tối.
Giang Lâm nói: “Không cần đâu.”
Gia đinh chiếm thượng số, nhưng không thắng nổi thực lực cách biệt, chày cán bột rất nhanh liền bị Giang Lâm múa thành song tiết côn, mỗi người ăn một côn, chân lại đá thật mạnh một cái, không quá chốc lát toàn bộ liền nằm bò ra đất.
Dùng chày cán bột vỗ tay, Giang Lâm nhìn về phía hai người Tào Tuấn Tài và Từ Thiên Minh, hơi mỉm cười, “Kế tiếp đến phiên các ngươi.”
Tào Tuấn Tài nháy mắt liền túng quẫn, nhảy ra sau lưng Từ Thiên Minh trốn tránh, nhỏ giọng nói với hắn, “Trước đó ngươi không có nói là hắn giỏi đánh nhau tới như vậy, sớm biết vậy ta đã kêu mấy người cao thủ tới rồi.”
Từ Thiên Minh: “……Ta đã nói rồi.”
Tào Tuấn Tài phản bác, “Ngươi nói lúc nào, sao ta không nhớ.”
Từ Thiên Minh: “Ta nói ta đánh không lại hắn.”
Tào Tuấn Tài phản ứng lại, “Ý là ngươi là cao thủ, đến cả cao thủ cũng đánh không lại hắn đúng không?”
Từ Thiên Minh chán chẳng buồn nói.
Toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của hai người đều truyền tới tai Giang Lâm, Giang Lâm không nhịn được mà mắng một câu đồ ngốc.
“Hai người các ngươi ai lên trước?”
Tào Tuấn Tài vừa nấp ở phía sau Từ Thiên Minh vừa mắng Giang Lâm, “Giang Lâm, ngươi biết ta là ai không, ngươi biết cha ta là ai không, nếu như ngươi dám động đến ta, ngươi chết chắc rồi!”
“Ta cảnh cáo ngươi, cô cô của ta là Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ là biểu ca của ta, ngươi muốn đả thương ta, cẩn thận bị tru di cửu tộc đấy.”
“Ồ.” Giang Lâm lạnh nhạt, “Không động đến các ngươi cũng được, vậy bảo người của các ngươi liếm sạch sẽ đống nước đồ ăn thừa ở trước cửa nhà ta, ta liền tha cho các ngươi.”
Từ Thiên Minh phẫn nộ, “Giang Lâm, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Giang Lâm cười, “Ta khinh người quá đáng, vậy các ngươi hất nước đồ ăn thừa bảo ta ra ngoài ăn đánh thì không phải là khinh người quá đáng? Nếu các ngươi bằng mọi giá phải xuất đầu vì Giang Cẩm Nguyệt, vậy thì phải để nàng ta nhìn thấy các ngươi hy sinh bao nhiêu vì nàng ta, như vậy trong lòng nàng ta mới có thể nhớ kỹ hảo tâm của các ngươi, mới có thể khuynh mộ các ngươi, cho các ngươi được như nguyện chứ.”
Từ Thiên Minh: “Giang Lâm, loại người ác độc như ngươi không xứng nhắc tên Cẩm Nguyệt cô nương, hôm nay tìm tới chỉ là cho ngươi một lời cảnh cáo, nếu ngươi còn dám làm gì Cẩm Nguyệt cô nương, cũng đừng trách ta không lưu tình, cho dù ngươi có là trưởng tử của Hầu phủ thì lại thế nào, ta vẫn dám động đến ngươi.”
“Trước khi ngươi tỏ vẻ ngưu bức thì cũng nên ngẫm lại xem hôm nay có thể bình an trở về dưới thủ hạ của ta không đã.” Giang Lâm cầm chày cán bột, lập tức đánh lên người Từ Thiên Minh.
Từ Thiên Minh ăn đau đánh trả, không quá vài cái đã bị Giang Lâm trấn áp, ánh mắt Giang Lâm lóe hàn quang, “Từ Thiên Minh, không nhắc tới chuyện trước kia ở Hầu phủ, đây là lần thứ hai ngươi gây phiền toái cho ta vì Giang Cẩm Nguyệt, ta hy vọng sẽ không có lần thứ ba, nếu không ta sẽ trực tiếp phế ngươi.”
Giang Lâm quật ngã Từ Thiên Minh, lựa đạo khá lớn, Từ Thiên Minh rơi xuống đất, nửa ngày cũng chưa thể bò dậy.
Giang Lâm bước qua hắn đi tới chỗ Tào Tuấn Tài, duỗi tay chỉ những chỗ dính nước đồ ăn thừa xung quanh, cùng với vết bẩn trên cổng lớn Vệ gia, “Tất cả chỗ này đều là do ngươi sai người làm đúng không, bởi vì Tào gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đến cả Hoàng thượng cũng phải gọi tổ phụ của ngươi một tiếng nhạc phụ đại nhân, cho nên liền dám tùy ý càn rỡ chạy khắp nơi khi dễ người khác?”
“Hiện tại Vệ gia chỉ có một tiểu quan ngũ phẩm không thể trêu vào các ngươi đường đường là quốc cữu gia, cho nên ta không đánh ngươi, nếu cha mẹ ngươi không quản được ngươi, ta liền mang ngươi đi tìm tổ phụ của ngươi, bảo ông ấy quản, nhạc phụ đại nhân của Hoàng thượng, hẳn cũng biết phân rõ phải trái.”
Giang Lâm xách cổ Tào Tuấn Tài xoay người hướng ra bên ngoài, “Đi!”
Tào Tuấn Tài giương nanh múa vuốt giãy giụa, “Giang Lâm ngươi dám, nếu như ngươi dám động đến ta, cha mẹ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hiện tại nếu ngươi thả ta ra, sau đó tự mình liếm sạch chỗ nước đồ ăn thừa kia, ta liền không so đo chuyện này với ngươi nữa.”
Giang Lâm không để ý tới hắn, đẩy người đi nhanh về phía trước, nhóm gia đinh Tào Tuấn Tài mang tới thấy chủ tử bị tóm, chịu đựng cơn đau mà đứng dậy vây xung quanh hai người Giang Lâm và Tào Tuấn Tài ở giữa. Nhưng bởi vì kiêng kị Giang Lâm nên cũng không có ai dám xông lên giải cứu chủ tử của bọn họ, cứ như vậy mà vây quanh Giang Lâm cùng đi.
Trên đường đi còn chỉ đường tới Tào phủ giúp Giang Lâm.
Tào Tuấn Tài cũng từ tức giận mắng chửi uy hiếp ban đầu dần dần biến thành chịu thua bảo Giang Lâm thả mình ra, còn nói điều kiện với Giang Lâm, có điều Giang Lâm đều vờ như không nghe thấy.
Khi tới trước cửa Tào phủ thì phía sau đã có rất nhiều bá tánh đi theo xem náo nhiệt, có được kinh nghiệm trước đó từ chuyện của Giang Cẩm Nguyệt và Triệu Thu Như, lúc này Giang Lâm lại dùng tới trò cũ, trực tiếp bỏ tiền mướn bá tánh hô to giúp mình.
Vì thế, ngoài cửa Tào gia liền vang lên tiếng la điếc tai: “Tào quốc cữu, ra lãnh tôn tử của ngài đi!”
Chỉ một câu như vậy, mỗi lần hô xong liền tạm nghỉ hai nhịp rồi mới hô tiếp, mục đích của Giang Lâm là kêu tên Tào quốc cữu đến khi ông ta tự mình ra nhận người.
Tào gia là nhà cao cửa rộng chân chính, đừng nói người bình thường, cho dù có là quan viên triều đình thì không phải ai cũng có tư cách đi vào, khi người gác cổng nhìn thấy Giang Lâm xách theo thiếu gia nhà bọn họ xuất hiện ở trước cửa, liền lập tức chạy đi báo tin.
Tin tức vừa truyền tới tai mẫu thân của Tào Tuấn Tài là Tào phu nhân, bên ngoài liền vang lên câu nói bảo lão gia tử Tào gia ra ngoài lãnh tôn tử, trong viện cũng nghe thấy rõ ràng.
Tào phu nhân lập tức đen mặt, giận dữ hỏi: “Kẻ nào dám càn rỡ như thế, dám giương oai ở trước cửa Tào gia ta, lấy côn ra ngoài đánh, nếu dám phản kháng, trực tiếp kéo lên nha môn, Doãn phủ sẽ tự theo lẽ công bằng mà xử lý!”
Người gác cổng nói: “Người tới là đại thiếu gia của An Dương Hầu phủ.”
Tào phu nhân nhíu mày, “Đại thiếu gia, chính là Giang Lâm đã gả cho Vệ gia kia?”
Tào phu nhân tức khắc nhớ tới chuyện mình phân phó nhi tử đi làm, nàng ta không ngờ Giang Lâm thế nhưng lại to gan như vậy, dám nháo đến trước cửa Tào gia, Tào phu nhân hỏi nha hoàn bên cạnh, “Lão gia đã trở lại chưa?”
Nha hoàn đi ra hỏi trở về bẩm báo, “Đã trở lại, hiện đang ở thư phòng nói chuyện với lão thái gia.”
“Cho người thủ trước cửa thư phòng, bọn họ ra ngoài liền nói là ta đã xử lý xong chuyện ở bên ngoài, không cần bọn họ ra mặt.”
“Dạ.”
Tào phu nhân dẫn theo một đám người bước ra đại môn Tào phủ, Tào Tuấn Tài vừa thấy nương hắn ra tới, kích động đến độ sắp sửa phát khóc, “Nương, nương mau cứu con, Giang Lâm hắn khi dễ con, hắn còn đánh con, nương……”
Tào phu nhân trừng mắt nhìn đứa nhi tử không có tiền đồ này, đối diện tầm mắt với Giang Lâm, “Vệ phu nhân đây là có ý gì?”
Xem ra những người này đều coi hắn là phu nhân của Vệ Vân Chiêu mà.
Giang Lâm quay đầu nói với nhóm bá tánh mình vừa thuê: “Tào quốc cữu không ra, chư vị đừng ngừng.” Giang Lâm lại sờ soạng móc ra một thỏi bạc.
Bạc lập tức lộ rõ tác dụng, tiếng thúc giục Tào quốc cữu ra ngoài lãnh tôn tử lại càng thêm vang dội hơn so với ban nãy, Giang Lâm cười cười với Tào phu nhân, “Phu nhân chưa nghe rõ ý của ta rồi, nếu không thì có thể ở đây nghe trong chốc lát, dù gì hiện tại vẫn chưa thấy quốc cữu xuất hiện.”
Tào phu nhân không ngờ Giang Lâm lại dám để bọn họ kêu ở ngay trước mặt mình, đây là hoàn toàn không để nàng ta vào mắt, Tào phu nhân đè ép lửa giận trong lòng, sai người bên cạnh đi đỡ Tào Tuấn Tài, lại ôn hòa nhìn Giang Lâm mà nói: “Vệ phu nhân, việc này nháo quá lớn, xé rách da mặt thì không tốt lắm, không bằng theo ta vào phủ, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện?”
Giang Lâm xách Tào Tuấn Tài giống như xách một cục đá, ngay cả một chút góc áo cũng không để người của Tào phu nhân chạm vào.
Giang Lâm: “Chuyện này ta cũng không dám, nhi tử của ngài vừa nói cô mẫu của mình là Hoàng hậu, biểu ca là Thái tử, nếu như ta dám động vào hắn thì sẽ bị tru di cửu tộc, cũng không biết ta vào cửa rồi còn có thể trở ra hay không, cho nên muốn nói gì thì vẫn nên ở bên ngoài nói đi, ta sợ chết lắm.”
Vẻ ôn hòa trên mặt Tào phu nhân suýt nữa đã không thể duy trì nổi, trong lòng thầm mắng nhi tử không biết cố gắng, ra ngoài nói loại lời nói này không thể nghi ngờ chính là cho người khác nhược điểm để bắt lấy. Càng không phải nói gần đây Hoàng thượng đã có điều bất mãn với Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ.
Tào phu nhân tự mình đi tới chỗ Giang Lâm, “Vệ phu nhân nói gì vậy, toàn bộ Tào gia ta thanh chính, sao có thể làm ra loại chuyện này. Vệ phu nhân cũng xấp xỉ với tuổi của con ta, có lẽ là vì người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ náo loạn hiểu lầm, nói chuyện rõ ràng là được rồi.” Tào phu nhân duỗi tay muốn kéo nhi tử của mình qua từ tay Giang Lâm.
Giang Lâm sửa xách thành nhéo, còn dùng một chút lực với bàn tay đang duỗi tới của Tào phu nhân.
Tào Tuấn Tài rầm rì kêu đau, Tào phu nhân bị bắt buông lỏng tay.
“Tào phu nhân nói là hiểu lầm, xem ra Tào phu nhân cũng biết đã xảy ra chuyện gì, bảo sao Tào Tuấn Tài lại dám lớn mật như vậy, hóa ra là vì sau lưng có Tào phu nhân ủng hộ.”
“Không phải Tào phu nhân muốn nói chuyện rõ ràng sao, vậy liền nói rõ ràng với các bá tánh ở phía sau, nói chính ngài đã sai sử nhi tử của mình tới trước cửa Vệ gia hất nước đồ ăn thừa, sau đó cũng hất nước đồ ăn thừa ở trước cửa Tào gia y hệt như vậy, hiểu lầm này liền được giải trừ.”
“Hất nước đồ ăn thừa?” Tào phu nhân kinh ngạc, thực sự ngoài ý muốn.
Hiển nhiên là không đủ hiểu biết đối với thủ đoạn của nhi tử.
Tào Tuấn Tài đối diện với ánh mắt sắc bén của mẫu thân hắn, theo bản năng liền rụt cổ nhỏ giọng biện giải cho bản thân, “Con chỉ là muốn cho Giang Lâm một chút giáo huấn, vốn định hất thùng xí phân, nhưng cái kia thật sự quá thúi, cho nên liền đổi thành nước đồ ăn thừa.”
Tào phu nhân bỗng sinh ra ý tưởng muốn ném đứa nhi tử này vào thùng nước đồ ăn thừa.
“Tào phu nhân, xin hỏi Tào gia các người định nghênh Giang Cẩm Nguyệt vào cửa sao?” Giang Lâm thay đổi đề tài.
“Tất nhiên là không có, không biết lời này của Vệ phu nhân là từ đâu mà có?” Tào phu nhân đã hiểu rõ mọi chuyện, nhi tử ngu xuẩn không làm thỏa đáng việc được giao, không chỉ đưa nhược điểm vào tay người khác, mà hiện tại ngay cả bản thân cũng bị người nắm giữ trong tay.
“Tào Tuấn Tài muốn đòi lại một phần công đạo thay cho Giang Cẩm Nguyệt, nếu không phải con dâu sắp vào cửa, vậy chẳng lẽ Tào Tuấn Tài là con chó Giang Cẩm Nguyệt nuôi sao, cha mẹ nhân gia còn không thấy nói gì, hắn vậy mà lại hết sức tích cực.”
Tào phu nhân lạnh mặt, “Vệ phu nhân ăn nói cẩn thận, người của Tào gia ta không đến phiên ngươi tới vũ nhục. Vệ phu nhân nháo lớn như vậy còn không phải là vì muốn con ta nhận lỗi với ngươi hay sao, ta đáp ứng, dơ bẩn trước cửa Vệ gia ta sẽ phái người đi rửa sạch, cũng sẽ có một số tiền lớn được đưa tới, xem như bồi thường cho Vệ gia.”
Tào phu nhân phân phó nha hoàn đi lấy bạc.
“Tào gia quả thực không giống người thường, nhi tử của ngài đã làm sai chuyện, ta tới cửa đòi công đạo liền biến thành vô cớ gây rối, thế nào, là vì cảm thấy hiện tại Vệ gia không có người làm quan ở trong triều dễ bị khi dễ, có thể tùy ý nhào nặn đúng không. Tào phu nhân, nhi tử của ngài cũng nói không ít lời ở trước cửa Vệ gia, nếu ta lại nháo lớn chuyện này thêm nữa, Tào gia các người sợ là sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
Trong lòng Tào phu nhân chấn động, vội chất vấn Tào Tuấn Tài, “Ngươi còn nói cái gì nữa?”
Tào Tuấn Tài mờ mịt lắc đầu, “Không có mà, chỉ có mấy cái Giang Lâm vừa nói thôi.”
Nhưng Giang Lâm lại lộ ra bộ dáng chắc như đinh đóng cột, làm Tào phu nhân tâm sinh kiêng kị.
“Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?” Tào phu nhân rốt cuộc cũng có một chút thái độ nên có của người muốn nói điều kiện.
Giang Lâm buông lỏng thả Tào Tuấn Tài ra, hạ giọng, “Tào phu nhân, người không phạm ta, ta không phạm người, bất kể là Vệ gia hay Giang Lâm ta đều không thù không oán với Tào gia các người, ta mặc kệ Tào gia các ngươi đang mưu đồ bí mật đại sự gì, tất cả đều không có quan hệ gì với ta. Nhưng nhi tử của ngài không có mắt, chạy tới đắc tội ta, bút trướng này ta sẽ nhớ kỹ. Sau này nếu Tào gia các người lại muốn gây phiền toái cho ta hoặc là Vệ gia, những lời mà Tào Tuấn Tài đã nói sẽ được truyền tới tai Hoàng thượng không sót một chữ.”
“Phu quân của ta, chính là Vệ Vân Chiêu, đã có thể sống sót giữa thiên quân vạn mã, liền không phải người mà các ngươi có thể tùy ý nhào nặn, đừng nói hiện tại y còn là quan triều đình, cho dù y có là một thứ dân, các người muốn động đến y thì cũng phải ước lượng xem mình có thể sống sót trong tay y hay không.”
“Cuối cùng.” Giang Lâm đột nhiên đề cao âm lượng, tựa như đang nói cho ai đó nghe, “Nhờ Tào phu nhân thay ta chuyển lời cho công công của ngài, nhi tử con dâu không quản được tôn tử, hy vọng lão nhân gia có thể tự mình giáo dưỡng, nếu không Vệ An và mẫu thân của ông ta chính là kết cục của Tào Tuấn Tài và mẫu thân hắn!”
Giang Lâm nói xong, vỗ vỗ bả vai Tào Tuấn Tài, để lại một câu chúc may mắn, sau đó xoay người kêu gọi bá tánh phân phát tiền công, cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ở đây, ngẩng đầu ưỡn ngực mà rời đi.
Việc này vừa thấy thì trông có vẻ là Giang Lâm tới hồ nháo một hồi, tốn bạc mướn người kêu gọi, kết quả Tào quốc cữu thậm chí còn không thèm lộ mặt, chỉ một Tào phu nhân đã có thể đuổi đi, Giang Lâm không vớt được một chút chỗ tốt nào, hoàn toàn giống như làm trò cười.
Nhưng chỉ có đương sự mới biết rõ, có một số việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài.
Gần đây Hoàng thượng vốn đang xa cách Hoàng hậu và Thái tử, sủng ái có thêm đối với Nhị hoàng tử, trong hoàn cảnh này, Tào gia thân là người nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu mà còn nháo ra một hồi ỷ thế hiếp người, khinh thường một quan viên triều đình, nguyên nhân gây ra là vì xuất đầu cho một nữ tử chưa xuất giá, chuyện như vậy nếu truyền tới tai Hoàng thượng, ngài sẽ nghĩ như thế nào đây?
Dưới chân thiên tử, một người con cháu của Tào gia lại dám ỷ vào việc có Hoàng hậu có Thái tử chống lưng mà hành sự hung hăng ngang ngược như thế, rốt cuộc có để Hoàng thượng vào mắt hay không!
Lúc này Hoàng thượng sợ là sẽ càng thêm xa cách đối với Hoàng hậu và Thái tử trong một khoảng thời gian nữa.
Mà Giang Cẩm Nguyệt được người khác xuất đầu, ước chừng là lại cách xa vị trí Thái tử phi mà mình tâm tâm niệm niệm thêm một bước.
Giang Lâm đi rồi, hạ nhân của Tào gia liền tới xua đuổi nhóm bá tánh xem náo nhiệt, Tào phu nhân cũng bắt đầu quở trách Tào Tuấn Tài, “Thứ ngu xuẩn, ta có bảo ngươi gióng trống khua chiêng như vậy mà hành sự không, ngươi thật là có bản lĩnh, còn dám dẫn người chạy tới trước cửa Vệ gia hất nước đồ ăn thừa, ngươi ngại chuyện nháo không đủ mất mặt đúng không?”
Tào phu nhân xách tai Tào Tuấn Tài, kéo người vào cửa giáo huấn.
Khi ánh mắt chạm phải hai người đang đứng ở cửa, bản thân Tào phu nhân cũng bắt đầu chột dạ trong lòng, cũng may hai người còn để lại cho nàng ta một chút thể diện, không khiến nàng ta bất kham trước mặt đám hạ nhân.
Đợi đến khi vào thư phòng, Tào lão gia là Tào Văn Sơn hừ lạnh một tiếng, chất vấn Tào phu nhân, “Bà đã sai sử thứ không nên thân kia đi làm có phải hay không? Ăn no rửng mỡ đi nhúng tay vào chuyện của người khác, ta đã sớm nói với bà là hãy bớt lo chuyện của người khác đi rồi, khi nào bà mới có thể nghe lọt lời ta nói?”
Tào phu nhân nhỏ giọng biện giải cho bản thân, “Ta làm như vậy còn không phải là vì Sương Nhi hay sao, Tào gia ra được một vị Hoàng hậu, cho nên liền không thể có thêm một Thái tử phi thứ hai, nhưng chẳng lẽ Sương Nhi đến cả vị trí trắc phi cũng không thể làm?”
“Nương nương truyền lời tới, nói là Thái tử điện hạ có chút ý tứ đối với cô nương kia của Giang gia, có ý muốn cho nàng ta làm trắc phi, nương nương nghe nói cô nương này thanh danh không tốt, bảo ta ngẫm biện pháp chặt đứt niệm tưởng này của Thái tử điện hạ……”
Tào Văn Sơn xụ mặt, “Vậy cũng không nên làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bà vô duyên vô cớ bảo Tuấn Tài đi xuất đầu cho người ta, bà đang đánh chủ ý gì, chẳng lẽ còn muốn Tuấn Tài cưới cô nương kia vào cửa?”
“Giang Cẩm Nguyệt dù gì cũng là đích nữ của Hầu phủ, tuy nói là do vợ kế sinh, nhưng thân phận cũng không kém, có thể xứng với Tài Nhi của chúng ta, sao lại không thể cưới vào cửa.” Tào phu nhân phản bác.
Tào Văn Sơn bị lời này của nàng ta khiến cho tức giận không thôi, “Rốt cuộc bà có đầu óc hay không, bà nói cưới là cưới, bà xem người của An Dương Hầu phủ là người chết sao?”
Tào phu nhân: “Cưới một nữ nhân vào cửa còn không dễ dàng, thanh danh của Giang Cẩm Nguyệt vốn đã không tốt, con ta chịu cưới nàng đã là cho nàng thể diện rồi.”
“Bà, bà, bà quả thực!” Tào Văn Sơn nhất thời liền tức giận đến độ không biết nói gì mới tốt.
Tào lão gia tử lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của hai phu thê, “Được rồi, không cần nhớ thương nữ nhi của Giang gia nữa, Tào gia ta không cần loại tôn tức này. Tức phụ Văn Sơn ngươi cũng nhớ kỹ, cô nương của Tào gia ta không làm thiếp, cho dù là trắc phi của Thái tử cũng vậy, hôn sự của Sương Nhi sau này cứ để tổ mẫu của nó lo liệu, ngươi cũng không cần nhúng tay.”
Mặc dù đã về hưu, nhưng lão gia tử vẫn không hề rút đi dáng vẻ uy nghiêm, ông vừa mở miệng, dù là Tào Văn Sơn thì cũng không dám phản bác, Tào phu nhân lại càng chỉ có thể thưa dạ vâng lời.
“Lời của tiểu tử Giang gia kia ta đã nghe thấy, nếu các ngươi không muốn Tào gia bước lên vết xe đổ của Vệ gia, sau này Tuấn Tài liền đi theo bên cạnh ta đi.”
Tào Văn Sơn vội nói: “Phụ thân, Tào gia ta con cháu đông đảo, cũng không ít người có tiền đồ, tuyệt đối sẽ không bước vào vết xe đổ của Vệ gia.” Tào Văn Sơn không ưa kiểu nói hạ thấp nhà mình đi này.
Tào lão gia tử cười lạnh nhìn người nhi tử không biết tự lượng sức này, “Lúc Vệ gia cường thịnh, ngay cả lão phu ta thấy Vệ lão tướng quân cũng phải gật đầu lộ ý nể phục ba phần, các ngươi thì tính là thứ gì.”
Mặc dù trong lòng vẫn không ủng hộ, nhưng Tào Văn Sơn rốt cuộc cũng không dám phản bác lão gia tử, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Vì chuyện xảy ra ở Vệ gia, Tào Tuấn Tài bị phạt một trận roi cộng thêm quỳ một đêm ở từ đường.
Mà Tào phu nhân xúi giục nhi tử cũng bị Tào lão phu nhân giáo huấn một phen, phạt chép kinh Phật một tháng, việc ở Tào gia cũng xem như kết thúc.
……
Đương sự có thể định đoạt việc này sẽ kết thúc hay không là Giang Lâm sau khi rời khỏi Tào gia không bao lâu liền nhìn thấy người quen.
Hắn bước nhanh đi qua, hỏi Vệ Vân Chiêu đang chờ ở ven đường, “Sao ngươi lại tới đây, không phải đã nói ngươi cứ ở nhà đợi rồi sao?”
Vệ Vân Chiêu vươn tay về phía Giang Lâm, “Tới đón ngươi.”
Nghe lời này, Giang Lâm có chút cao hứng, vì thế liền đỡ lấy tay Vệ Vân Chiêu, sau đó ôm y lên.
Vệ Vân Chiêu: “……Ta chỉ là muốn nhìn xem ngươi có việc gì hay không.”
Giang Lâm vui sướng lắc đầu, “Không có việc gì không có việc gì, những người kia sao có thể đánh thắng được ta chứ.” Hắn bế Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa.
“Bây giờ chúng ta đi đâu, trở về sao?” Giang Lâm hỏi.
“Ngươi muốn đi đâu?”. Truyện Tổng Tài
Giang Lâm: “Ta muốn nhân lúc còn nóng mà đi đấm kẻ ngu xuẩn không biết xấu hổ Giang Cẩm Nguyệt kia, còn bịa đặt chuyện ta khiến nàng ta bị hủy dung, ta liền cho nàng ta kiến thức một chút cái gì gọi là hủy dung thực sự, đúng thật là trị không hết cái loại này!”