Chu Thành Vọng dùng một ánh mắt tựa như phát rồ mà nhìn Giang Lâm, liên tục lắc đầu.
Người mà Giang Lâm đánh chính là vị Nhậm công tử đã phó thác Tống bà mối tới cửa cầu hôn kia, tên đầy đủ là Nhậm Đăng Cao, không hỏi thì không biết, nhưng một khi đã cho người hỏi thăm xong, Giang Lâm liền tức giận đến độ cả người đều muốn nức ra.
Nhậm Đăng Cao, thứ tốt đẹp duy nhất của người này có lẽ chính là cái tên của hắn.
Nhậm gia có xuất thân là thương hộ (nhà làm ăn buôn bán), nhưng vẫn luôn ngóng trông có thể đọc sách nhập sĩ thay đổi địa vị, đến đời của phụ thân Nhậm Đăng Cao, việc kinh doanh trong nhà lại càng thêm mở rộng, dưới gối của cha Nhậm có bảy tám người nữ nhi, chỉ có duy nhất một đứa nhi tử là Nhậm Đăng Cao. Cha Nhậm liền quyết tâm cho nhi tử đọc sách thi khoa cử làm quan, cũng bởi vậy nên Nhậm Đăng Cao đã bị dưỡng thành một con mọt sách đến cả ngũ cốc cũng không phân biệt nổi.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, Nhậm Đăng Cao vừa mới thành nhân thì cha Nhậm liền bệnh nặng qua đời, Nhậm gia cũng vì vậy mà xuống dốc. Thân là nam đinh duy nhất trong nhà, Nhậm Đăng Cao được thừa kế không ít gia nghiệp, ít nhất cũng có thể gọi là cả đời không lo. Mà bản thân Nhậm Đăng Cao cũng nổi tâm tư muốn thi khoa cử, nhưng hắn thực sự không phải là người có tài, thi rớt hết lần này đến lần khác, năm này sang năm nọ, lớn tuổi không nói, mà còn dưỡng ra một thân thói hư tật xấu.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nhậm Đăng Cao còn là một kẻ tâm khí cao hơn đầu, chướng mắt cô nương nhà bình thường, cũng chướng mắt nữ nhi nhà thương hộ, nhất định phải cưới nữ nhi nhà quan, quan nhỏ không được, ít nhất phải là tứ phẩm trở lên.
Mẫu thân Nhậm Đăng Cao cưng chiều hắn, chuyện gì cũng dựa vào nhi tử, hỏi thăm khắp nơi xem có nữ nhi nhà quan nào nguyện ý gả cho Nhậm Đăng Cao hay không. Nhưng cô nương nhà quan tứ phẩm đều vào cung làm phi tần, hoặc là gả cho công tử hầu phủ bá phủ gì cũng được, sao có thể coi trọng một nhà thương hộ nghèo túng như vậy.
Vì thế, khoa cử không thành, cưới vợ cũng không thành, nhưng Nhậm Đăng Cao lại có vô số thông phòng thiếp thất, còn có tới mấy đứa hài tử.
Khi Vệ gia xuống dốc, Nhậm Đăng Cao cũng chướng mắt Vệ gia giống như những người khác, nhưng vừa nghe nói Vệ Vân Chiêu được thăng làm quan tam phẩm, lập tức khiến Nhậm Đăng Cao nảy sinh lòng tham. Nếu cưới muội muội của Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu khẳng định sẽ nâng đỡ hắn, cần gì đến thi khoa cử, Vệ Vân Chiêu tùy tiện nói mấy câu là có thể an bài cho hắn một chức quan nhỏ.
Tính toán xong, Nhậm Đặng Cao thành công thuyết phục được mẫu thân hắn, sau đó liền tới cửa cầu hôn, cho Tống bà mối không ít bạc, bảo bà ta dốc hết sức mà khen ngợi hắn, bắt buộc phải làm cho Vệ gia đáp ứng mối hôn sự này.
Người phái đi hỏi thăm còn nói, Tống bà mối không hoàn thành việc được giao, Nhậm Đăng Cao liền lấy lại toàn bộ số bạc đã cho bà ta.
Ăn không ngồi rồi, Nhậm Đăng Cao lại còn thích ra ngoài phô bày sự giàu sang của mình, của cải trong nhà đã gần như bị hắn đào rỗng, hắn không chỉ muốn trông cậy vào Vệ Vân Chiêu nâng đỡ mình, mà còn vọng tưởng Vệ gia sẽ chuẩn bị của hồi môn cho Vệ Vân Gia.
Giang Lâm đi theo phía sau nhìn thử, bước chân phù phiếm, hai mắt biến thành màu đen, hoàn toàn là dáng vẻ túng dục quá độ, Giang Lâm cảm thấy bản thân không thể nhịn được nữa, gọi hai tên huynh đệ tốt tới, trùm bao tải cho Nhậm Đăng Cao một trận, loại súc sinh này mà còn dám mơ ước cô nương nhà hắn, đánh chết đã tính là nhẹ tay lắm rồi.
Đánh người xong, trở về liền phát hiện Vệ Vân Chiêu lại bị người khi dễ, Giang Lâm quả thực rầu thúi ruột.
Những người này cảm thấy Vệ Vân Chiêu làm mất thể diện quan triều đình, vậy hắn liền khiến cho bọn họ nhìn xem cái gì mới gọi là mất mặt thực sự, nhưng mất mặt mà còn không thể nói, chỉ có thể một mình nghẹn khuất đến chết.
Giang Lâm rất bất mãn trước phản ứng của Chu Thành Vọng, “Thế nào, ta đã bao giờ làm ngươi chịu thiệt chưa?”
Nói thật thì đúng là không có, Chu Thành Vọng lắc đầu, “Thôi vậy, ngươi lại muốn làm gì?”
Giang Lâm cười, “Cũng không có gì, chỉ là muốn viết thêm một quyển thoại bản, thuận tiện xin bá mẫu hỗ trợ tổ chức mấy buổi yến hội.”
Chu Thành Vọng nói thầm: “Lúc này đang là mùa đông, tổ chức yến hội thì thưởng cái gì, thưởng tuyết? Thưởng mai?”
“Ai, đúng rồi, thoại bản lần này tên là《Hàn Mai Lộng》”, Giang Lâm giao nhiệm vụ cho Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, “Hai nhà các ngươi mỗi nhà tổ chức ít nhất một lần, yên tâm, Hàn Mai Lộng này cũng sẽ dựng thành kịch cho các ngươi, ta sẽ tự mình bài bố, bảo đảm kiếm cho các ngươi bộn tiền.”
Từ sau khi có việc để làm, hai người ở nhà liền ít bị mắng hơn, thỉnh thoảng còn được cho chút tiền tiêu vặt, người trong nhà nhìn bọn họ thế nào cũng thấy thuận mắt.
Vừa nghe lời này của Giang Lâm, bọn họ liền biết năm nay sắp sửa phát đạt rồi.
Đỗ Ngọc Linh gật đầu, “Không thành vấn đề, nhưng ta có một điều kiện.”
Giang Lâm: “Điều kiện gì?”
Đỗ Ngọc Linh nói: “Ngươi phải làm chút đồ ăn ngon để ta mang về nhà dỗ nương ta, một khi bà ấy cao hứng thì việc gì cũng dễ làm.”
Chu Thành Vọng vội vàng nhấc tay, “Ta cũng muốn, Lâm Nhi ngươi nhớ làm nhiều một chút, ta sẽ nói nương ta tổ chức cho ngươi hai lần, mời tất cả phu nhân nhà quan ở toàn bộ Thịnh Kinh tới tham dự, làm một buổi hoành tráng.”
“Không thành vấn đề.” Giang Lâm đồng ý, “Đến lúc yến hội diễn ra Vệ gia cũng sẽ bao luôn cả phần thức ăn.”
Vậy thì lại càng không thành vấn đề, hai người Chu Thành Vọng liền tràn ngập chờ mong đối với buổi yến hội sắp tới.
……
Vừa vào đông, biên cảnh phải gia tăng phòng ngự, đề phòng quân địch thâm nhập vào Đại Việt cướp đoạt lương thực của bá tánh, hoặc là nhân cơ hội tấn công Đại Việt.
Hữu thị lang là Vệ Vân Chiêu tuy không phải thượng triều, nhưng mỗi ngày cũng có không ít việc, có đôi khi buổi sáng ra cửa, đến chiều tối mới có thể trở về.
Vệ Vân Chiêu bận rộn ở bên ngoài, Giang Lâm ở nhà cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày ngồi ở thư phòng cân nhắc thoại bản mới của hắn, để có thể làm cho thoại bản đạt tới hiệu quả mà mình dự đoán, Giang Lâm cũng thực sự đã rất dụng tâm.
Mất khoảng chừng mười ngày mới viết xong.
Khi Giang Lâm lười biếng duỗi eo bước ra khỏi thư phòng mới phát hiện trời đã sập tối, còn bắt đầu có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay.
Hắn vừa định duỗi tay cảm thụ những bông tuyết hoàn toàn không bị ô nhiễm ở thời cổ đại này thì đã thấy Tuân Thất đẩy Vệ Vân Chiêu trở lại.
Nhị hoàng tử đã chết, hai người Tuân Thất và Thường An cũng không cần phải tiếp tục lẩn trốn ở bên ngoài nữa, được Vệ Vân Chiêu gọi về. Thường An vẫn đi theo Giang Lâm, phụ trách chạy chân làm việc cho hắn. Mà Tuân Thất thì tất nhiên là phụ trách bảo hộ Vệ Vân Chiêu, đẩy xe lăn cho y.
Nhãn lực của Tuân Thất vẫn cực kỳ tốt, vừa nhìn thấy Giang Lâm đang đứng dưới mái hiên liền lập tức ném Vệ Vân Chiêu lại, biến mất không thấy tàn ảnh, dù sao thiếu phu nhân cũng sẽ đến đón công tử thôi.
Giang Lâm bước nhanh đi đến trước mặt Vệ Vân Chiêu, “Tuyết rơi rồi.”
Vệ Vân Chiêu tự nhiên mà cầm lấy tay Giang Lâm, “Vậy ta liền bồi phu nhân ngắm tuyết.”
Trời đã tối, tuyết rơi xuống cũng không nhìn rõ lắm, Giang Lâm thật sự không cảm thấy cảnh tuyết này có gì để mà thưởng thức.
Hắn dùng một tay đẩy Vệ Vân Chiêu đến dưới mái hiên, “Chờ tuyết đọng rồi lại ngắm, đến lúc đó chúng ta sẽ ăn lẩu giữa nền tuyết.”
Nồi nấu lẩu đã được chuẩn bị xong, có điều gần đây lại quá bận rộn, vẫn chưa có cơ hội cùng nhau ăn.
“Được.” Vệ Vân Chiêu xoa bóp lòng bàn tay của Giang Lâm, “Viết thoại bản xong rồi sao?”
Giang Lâm liền thuận thế mà đấy y vào thư phòng, đưa cho y xem, “Đọc kỹ một chút, đọc xong thì nói cho ta cảm tưởng.”
Thoại bản lần này có hai nữ chính, một người gả cho tình yêu, một người gả cho quyền thế, danh lợi. Một người bạch đầu giai lão, ân ái cả đời. Một người nhìn hàn mai nở rộ ngoài cửa sổ, cô đơn chết đi trong trời đông giá rét.
Nữ tử gả cho tình yêu tên là Oanh Nhi, từ nhỏ lớn lên cùng một tiểu tú tài cùng thôn. Oanh Nhi đã gả cho tú tài vào thời điểm hắn gặp khổ cực khó khăn nhất, khảo công danh thất bại, song thân bệnh nặng qua đời, nhưng nàng vẫn nguyện ý cùng hắn chịu khổ. Tú tài nói hắn sẽ yêu Oanh Nhi cả đời, cho Oanh Nhi hưởng vinh hoa phú quý, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.
Dưới sự chăm sóc và bầu bạn của Oanh Nhi, tú tài liều mạng đọc sách, sau đó từng bước thành tài, đỗ Trạng Nguyên. Trạng Nguyên được các đại quan trong triều nhìn trúng, muốn hắn làm con rể của mình, thậm chí còn làm cho công chúa vừa gặp đã thương trong lúc lén lút rời cung. Nhưng Trạng Nguyên nói rằng hắn đã cho gia thất.
Trạng Nguyên dần dần được thăng quan, có người bắt đầu nịnh bợ hắn, đưa tiểu thiếp cho hắn, nha hoàn cũng bắt đầu bò giường hắn, còn có đồng liêu mời hắn cùng dạo thanh lâu. Trạng Nguyên cự tuyệt lời mời của đồng liêu, cũng tỏ rõ không có ý định tham gia. Tiểu thiếp và nha hoàn bò giường đều bị hắn cho người lột sạch trói ở ngoài cửa, tuyên bố với mọi người mình đã có gia thất, cả đời này chỉ có một người thê tử.
Nữ tử còn lại tên là Liễu Như Mai, nàng được sinh ra vào khoảng thời gian hàn mai nở rộ và cũng nhận thức một nam hài vào thời điểm hàn mai nở rộ, bọn họ cùng nhau lớn lên, tựa như thanh mai trúc mã. Nhưng Liễu Như Mai lại bị bắt phải gả cho người khác vì quyền thế và danh lợi. Cuộc sống sau đó của nàng hoàn toàn không hạnh phúc, lúc đầu nam nhân kia vẫn luôn nói yêu nàng, nhưng dần dần cũng chỉ còn lại tra tấn. Mỗi năm lại càng có thêm nhiều thông phòng, nàng lo liệu gia nghiệp, quán xuyến việc trong nhà cho hắn, nhưng lại không hề nhận được một câu hỏi han. Hắn dung túng cho tiểu thiếp bò lên đầu nàng, sủng thiếp diệt thê, thường xuyên bảo nàng cút về nhà mẹ đẻ.
Lúc nàng bị bệnh, tiểu thiếp ngóng trông nàng chết sớm để lên thượng vị, nam nhân thì chỉ lo nghĩ đến việc cưới thêm thiếp thất.
Năm ấy trước mùa hàn mai nở, Liễu Như Mai nhận thức Oanh Nhi, từ đó mới biết được hóa ra trên đời không chỉ có cuộc sống khổ cực này, hóa ra khi một nam nhân thích một nữ nhân thì sẽ luôn suy nghĩ cho nàng.
Nàng cũng gặp lại người đã từng cùng mình lớn lên kia, hắn nói rằng vẫn luôn chờ đợi nàng.
Sau đó trước lúc nhắm mắt, trong lòng nàng đã nghĩ rằng, không phải mọi nữ nhân đều có thể gả cho người mình thích, nhưng nam nhân nạp thiếp thì nhất định không là thứ tốt lành!
Vệ Vân Chiêu rất nhanh đã đọc xong, cũng hiểu rõ trọng điểm mà Giang Lâm muốn biểu đạt, chính là câu cuối cùng, nam nhân nạp thiếp nhất định không phải là thứ tốt lành.
Hai nữ nhân, gả cho hai nam nhân hoàn toàn khác nhau, trải qua cuộc đời hoàn toàn khác nhau, tạo thành một sự đối lập rõ ràng.
Giang Lâm hỏi cảm tưởng của y, Vệ Vân Chiêu nói, “Ta sẽ không nạp thiếp.”
Giang Lâm nắm lấy bả vai y, “Không phải là muốn ngươi nói cái này, vả lại, dù ngươi có muốn nạp thiếp thì cũng phải nhìn xem người có thể sống sót mà vào cửa hay không. Đương nhiên, vẫn còn một lựa chọn khác, đó là ngươi và nàng ta đều bị ta lột sạch trói ở ngoài cửa.”
Vệ Vân Chiêu dựng thẳng ba ngón tay, “Ta, Vệ Vân Chiêu thề với trời, cả đời này tuyệt đối sẽ không có thiếp thất thông phòng, trong lòng ta chỉ có một mình phu nhân.” Y vội vàng tỏ lòng trung thành.
Giang Lâm có lệ mà đè tay y xuống, “Tin ngươi tin ngươi, chúng ta vẫn nên tiếp tục nói về thoại bản đi.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Khá tốt.” Đặc biệt là ý cuối cùng, tựa như vẽ mắt cho rồng, hổ mọc thêm cánh.
Tuy ý chính của quyển thoại bản này chính là thái độ của hai nam nhân đối với thê tử của mình, nhưng Giang Lâm cũng miêu tả không ít những biến hóa của hai nữ tử.
Oanh Nhi không phải là một cô nương thôn quê chất phác không biết thay đổi, nàng cũng bắt đầu đọc sách biết chữ, học cách làm phu nhân Trạng Nguyên, làm phu nhân của một vị quan lớn. Khi vừa vào kinh, nàng đã bị các phu nhân khác ghét bỏ bài xích, nhưng bằng sự thiện lương và dụng tâm của mình, nàng từng bước nhận được sự công nhận của các phu nhân, trở thành người thê tử nội trợ hiền thục của Trạng Nguyên, hai người yêu nhau nhất vãng tình thâm, trước sau như một.
Sau khi gả cho người, Liễu Như Mai quyết định chặt đứt tình cảm đối với thanh mai trúc mã, thử thích phu quân của mình, ngày đêm bận rộn giúp hắn quản gia, làm trợ lực cho hắn, nhưng vì nam nhân kia phong lưu hoa tâm, khiến Liễu Như Mai phải sống nửa đời trong bất hạnh, rơi vào kết cục chết sớm.
Nghe được lời khích lệ của Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm ngượng ngùng cúi đầu, bổ sung mà nói: “Ta muốn nói cho bọn họ biết, bọn họ đều rất tốt, nhưng vẫn sẽ có khả năng gặp phải người cặn bã.”
“Nhưng nếu gặp phải người như vậy, chúng ta khẳng định là không thể buồn bực đến chết giống như Liễu Như Mai được, mà phương thức đối đãi chính xác đối với hạng người này phải là……” Giang Lâm viết xuống bốn chữ ở trang cuối cùng—— quyển sau còn tiếp.
Vệ Vân Chiêu: “……Chuyện này vẫn còn phần sau sao?”
Giang Lâm, “Đương nhiên rồi, đám người kia muốn gây phiền toái cho ngươi nhất định là sẽ không chịu dừng lại tại đây, cho nên chúng ta phải chuẩn bị ứng chiến trường kỳ!”
Nếu muốn làm ngoại giao phu nhân trong khoảng thời gian dài thì dù thế nào cũng phải thuận tiện kiếm thêm chút bạc, không thể làm tiên sinh cố vấn tình cảm miễn phí được.
Nhưng không ai có thể ngờ được buổi cố vấn tình cảm của Giang Lâm lại diễn ra như thế này……
“Vậy hắn khẳng định là không yêu cô!”
Giang Lâm được mấy người phụ nhân trẻ tuổi vây quanh ở chính giữa, nói ra câu nói cực kỳ có khí phách vừa rồi, khiến cho người khác không khỏi giật mình.
……
Hôm nay Chu gia tổ chức một buổi yến hội thưởng tuyết, gần như toàn bộ nữ quyến nhà vương công quý tộc hay quan viên lớn nhỏ ở Thịnh Kinh đều trình diện.
Chu gia an bài vừa chu đáo lại tinh tế, vừa vào cửa liền có trà nóng và điểm tâm dâng lên, hương vị trà thì miễn bàn, nhưng điểm tâm hễ bưng lên là không bao giờ còn thừa, nếu không vì ngại mở miệng thì bọn họ đều muốn có thêm một mâm nữa, ăn đến no căng.
Ăn điểm tâm xong, Chu phu nhân lại nói chỉ thưởng tuyết không thôi thì quá mức đơn điệu, trước tiên nghe chút thuyết thư.
Nếu đã tới tham gia yến hội thì bọn họ ít nhất vẫn phải cho Chu phu nhân chút mặt mũi này, thuyết thư liền mở màn. Mới đầu cũng không có ai ý thức được nội dung sách này có vấn đề gì, nhưng nghe một lúc liền cảm thấy có chút không giống như thoại bản bình thường.
Đặc biệt là câu cuối cùng kia, nam nhân nạp thiếp nhất định không phải là thứ tốt lành, quả thực đã nói trúng tâm khảm của rất nhiều người ở đây.
Cũng làm cho không ít người phải rơi lệ.
Không một nữ nhân nào lại thích phu quân mình nạp thiếp, trừ phi người đó thật sự hoàn toàn không có ý gì với đối phương.
Nhưng từ trước đến nay nam nhân đều hoa tâm, thiên vị tam thê tứ thiếp, đây gần như đã là chuyện không thể tránh khỏi. Cũng có không ít người sủng thiếp diệt thê, cả ngày treo trên miệng hai chữ hưu thê, giống như người mà Liễu Như Mai gả cho, thực sự không phải là nam nhân tốt.
Nghe thuyết thư xong, Chu phu nhân liền để mọi người bước vào viện thưởng tuyết ngắm cảnh, nhưng vừa nghe quyển《Hàn Mai Lộng》này, mỗi người đều có suy nghĩ trong lòng, nào còn tâm tình mà đi thưởng tuyết, cho nên vẫn ngồi yên ở chỗ cũ không động đậy.
Mà Giang Lâm đã xuất hiện vào chính lúc này, xách theo một cái chiêng đồng nhỏ bước vào giữa sân, cười tủm tỉm hỏi, “Các vị tỷ tỷ muội muội, tìm hiểu cố vấn tình cảm một chút chứ?”
Những người tới đây đều là nữ quyến, một nam nhân như Giang Lâm vừa công khai xuất hiện, xung quanh liền vang lên một trận tiếng la hét. Giang Lâm mỉm cười trấn an, “Đừng kích động đừng kích động, ta cũng là người đã gả chồng giống như tất cả mọi người, yên tâm, ta sẽ không làm gì mọi người đâu.”
Chu phu nhân cũng đứng ra nói giúp Giang Lâm, còn chỉ ra điểm tâm hôm nay là do hắn làm, ăn ké chột dạ nhưng vẫn muốn ăn tiếp, các phu nhân liền không kêu la nữa, ngược lại lại hỏi Giang Lâm cố vấn tình cảm là gì.
Kế tiếp chính là sân nhà của Giang Lâm, sau một hồi khách sáo liền bắt đầu hỏi thăm tin tức của bọn họ, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ vây quanh các vấn đề như trong nhà có nạp thiếp hay thông phòng gì hay không, trước khi thành thân đã hứa hẹn những gì linh tinh.
Sau đó mới có câu nói khiến người ta giật thót kia.
Hiện giờ chỉ mới là bắt đầu, bởi vì sau đó hắn đều nói như vậy đối với mỗi một người đến tìm mình xin cố vấn.
Giang Lâm tích cực giáo huấn cho các nàng—— một nam nhân nếu yêu cô thì sẽ làm giống như Trạng Nguyên trong《Hàn Mai Lộng》, toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình cô, sẽ thực hiện tất cả những hứa hẹn trước kia của mình.
Không phải là cô không tốt, mà là nam nhân này không được.
Cô xem, cô vất vả trả giá nhiều như vậy để đổi lấy cái gì? Cô làm những việc này ngoại trừ tự khiến bản thân mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần, để rồi cuối cùng nhận được cái gì? Phu quân của cô có từng nói với cô một câu phu nhân vất vả rồi hay chưa? Hắn không hề, hắn chỉ biết buổi tối chui vào ổ chăn của người ta, nùng tình mật ý với một nữ nhân khác, còn cô thì lại phòng không gối chiếc.
Trải qua cuộc sống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa!
Giang Lâm chốt bằng một câu tràn ngập căm phẫn, làm cho một vài phụ nhân ở đây phải gật đầu theo, cảm thấy Giang Lâm quá hiểu mình.
Giang Lâm nói tiếp, “Các cô xem, mọi người đều là tỷ muội tốt, có gì khó khăn thì cứ việc nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách, nữ nhân chúng ta muốn tài trí có tài trí, muốn mỹ mạo có mỹ mạo, còn không đối phó được với mấy gã nam nhân thúi sao?”
Giang Lâm nói xong, lập tức có người phụ họa, “Không sai, ta chịu đủ lão đông tây nhà ta kia rồi, ta theo hắn mười mấy năm, vậy mà lại rống ta vì một tiểu thiếp, còn muốn để con hồ mị tử kia nhúng tay quản chuyện trong nhà, hừ, nếu hắn có năng lực như vậy, vậy ta liền mặc kệ cái nhà này, để xem con hồ mị tử kia của hắn có thể quản nhà hắn thành cái dạng gì.”
Giang Lâm ra chủ ý, “Vị phu nhân này yên tâm, ta bảo đảm nội trong bảy ngày là có thể làm cho phu quân của cô cúi đầu nhận lỗi, nếu như không thành, cô có thể đến Vệ gia tính sổ với ta.”
Phu nhân thân thiết mà nắm lấy tay Giang Lâm, mở miệng liền hô, “Giang muội muội, a, không đúng, là Giang đệ đệ, lòng ta hiểu rõ.”
Giang muội muội: ……
Không ngờ mình nhanh như vậy đã bị mơ hồ giới tính, thật là không làm người ta dậy nổi hứng khởi mà.
Ở góc nhìn của Giang Lâm, buổi thưởng tuyết này cũng xem như khá thành công, dựa vào sự thông minh tài trí và năng lực ngoại giao của mình, hắn đã kết giao được với hơn phân nửa các phu nhân ở đây, cũng thành công kéo bọn họ vào tổ đội chiến đấu bảo vệ tình yêu.
Vị đầu tiên lựa chọn bỏ gánh không hầu hạ nữa chính là phu nhân nhà quan Ngự sử Trương đại nhân, sau khi về nhà nàng liền cãi nhau một trận với Trương đại nhân, nhường quyền quản gia cho tiểu thiếp mà Trương đại nhân thích nhất, còn mình thì bỏ về nhà mẹ đẻ ở.
Trương đại nhân lại hoàn toàn không ý thức được nguy cơ, cảm thấy cọp mẹ về nhà mẹ đẻ, hắn càng thêm mừng rỡ tự tại.
Kết quả qua ngày hôm sau liền phát hiện ánh mắt đồng liêu nhìn mình có gì đó không đúng, vừa hồi phủ thì tiểu thiếp lại tới cáo trạng, nói mình không sai sử được hạ nhân trong phủ, để dỗ tiểu tâm can, Trương đại nhân liền hung hăng cảnh cáo các hạ nhân một phen.
Sau đó ngày tiếp theo đi thượng triều, phát hiện ánh mắt của nhóm đồng liêu lại càng thêm kỳ quái, những người này đều thỉnh thoảng lại liếc hắn, giống như muốn nói lại thôi. Khiến cho Trương đại nhân hốt hoảng trong lòng, luôn cảm thấy bản thân đã phạm phải tội gì đó.
Hắn tìm một vị đồng liêu có quan hệ tốt nhất với mình dò hỏi, đối phương nhìn hắn, rồi lại nhìn hắn, sau đó mới nói lời thấm thía, “Lão Trương à, ngươi là Ngự sử, lại càng phải chú ý đến lời nói việc làm của mình, mọi việc quá mức lại không tốt.”
Vẻ mặt Trương đại nhân mê mang, “Không phải, ta đã làm gì, ngươi mau nói rõ cho ta nghe đi.”
Đối phương nói, “Mau đi đón phu nhân của ngươi về đi, hiện tại hơn phân nửa người trên triều đều biết ngươi sủng thiếp diệt thê, sợ là đã có người đang viết tấu chương cáo trạng ngươi rồi.”
Trương đại nhân sửng sốt, ngốc lăng, không nghĩ ra được chuyện như thế nào lại đi đến nước này.
Đồng liêu vỗ vỗ vai hắn, “Tiểu thiếp dù có thế nào đi nữa thì chung quy vẫn không lên được mặt bàn, vì một tiểu thiếp mà nháo thành như vậy với chính thê, tức là không biết đại cục.”
Đồng liêu đi rồi, Trương đại nhân mang theo vẻ mặt không dám tin mà trở về phủ, đúng lúc lại đụng phải tiểu thiếp tới làm phiền vì chuyện nội trạch, vì thế Trương đại nhân liền nổi giận.
Tức giận mắng tiểu thiếp, thu hồi quyền quản gia, sau đó vội vàng chạy đến nhà mẹ đẻ của phu nhân đón người.
Nhưng không ngờ lần này phu nhân lại thật sự tức giận, nhạc phụ nhạc mẫu trào phúng hắn một phen, hắn cũng chỉ có thể nhịn, thật sự nghẹn khuất chưa từng có, lại không biết rằng phu nhân của mình còn ở một bên nhìn, trong lòng thầm hô một tiếng vui sướng.
Cuối cùng vẫn không đón người về được, bởi vì nhạc phụ nhạc mẫu nói gả cô nương cho hắn không phải là để mặc hắn tùy ý chà đạp, Trương đại nhân ủ rũ mà về, trong lòng liền càng thêm oán giận tiểu thiếp.
Mà tấu chương cáo trạng hắn cũng được trình lên, bị Trường Đức đế lên án một phen, Trương đại nhân bắt đầu cảm thấy mọi việc đều không thuận lợi.
Sau khi về nhà hắn lại nhận được một phong thư mà phu nhân sai hạ nhân đưa tới cho mình, trong thư viết nhớ năm đó, còn nói không biết phần tình cảm này đã xảy ra biến hóa từ bao giờ, trong phòng của phu nhân càng ngày càng thu thêm nhiều người, trong lòng cũng đã có người khác, bọn họ liền không thể trở về như trước được nữa.
Thành công gợi lên cảm giác áy náy trong lòng Trương đại nhân, lại chạy tới đón người.
Lần này vậy mà lại đón được người trở về, nhưng với một điều kiện là phải ký vào một phần hiệp nghị khiến cho hắn đầu váng mắt hoa, cái gì mà về sau mỗi ngày đều phải nói phu nhân vất vả rồi, nói vi phu yêu nàng, không cho phép hung dữ với phu nhân, không cho phép tiếp tục để tiểu thiếp bò lên đầu nàng, nếu không làm được thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Không bàn tới việc cụ thể là hậu quả gì, nhưng sau khi đóng dấu tay xuống, Trương đại nhân bỗng dưng liền có một loại dự cảm chẳng lành, cảm thấy có thể thật sự sắp sửa vật đổi sao dời.
Tuy người ta đều nói là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một nam nhân nếu không phải người đàng hoàng thì cả đời đều không phải là người đàng hoàng, nhưng sau một hồi lăn lộn, Trương đại nhân lại cảm thấy vui sướng hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi Trương đại nhân đón phu nhân của mình trở về thì lại bắt đầu được các đồng liêu thăm hỏi, đều biết hắn muốn làm một nam nhân tốt, có người nói chúc mừng, có người cảm thấy hắn kịp thời sửa sai là tốt, Trương đại nhân hậu tri hậu giác mới biết mình đã lên nhầm thuyền giặc, sau này nếu hắn còn dám nháo ra chuyện gì, không biết những đồng liêu này sẽ cảm thấy thế nào về mình.
Còn có những người chỉ chực chờ để cáo trạng hắn, bọn họ e là sẽ luôn giám sát hắn chặt chẽ, Trương đại nhân cảm thấy trên đầu giăng kín mây đen, quãng đời còn lại thật có chút gian nan.
Nhờ kết quả có được từ chuyện của Trương đại nhân, địa vị của Giang Lâm ở trong lòng các phu nhân liền nhanh chóng dâng lên, người nào có thể hạ quyết tâm sửa đổi hiện trạng của mình đều tìm tới nhờ Giang Lâm ra chủ ý.
Giang Lâm cũng không hề mù quáng đưa ra chủ ý, mà là trước tiên hỏi thăm về mọi mặt trong nhà, sau đó căn cứ theo tình huống khác nhau mà hốt thuốc đúng bệnh.
Rất nhanh chóng, một vài vị đại nhân trong triều liền phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, ví dụ như phu nhân trước kia vẫn luôn thích vây quanh mình bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt; ví dụ như phu nhân thích tranh giành tình cảm với tiểu thiếp bắt đầu mặc kệ không quan tâm, cả ngày treo trên mặt gương mặt tươi cười; ví dụ như phu nhân hay bận rộn quản việc trong nhà nhọc lòng chuyện này chuyện kia đột nhiên lại ưa ra ngoài, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Lại ví dụ như, có thêm một quyển sách mới nổi danh khắp Thịnh Kinh, đồng thời còn truyền lưu ra hai câu nói—— ‘nam nhân nạp thiếp nhất định không phải là thứ tốt lành’ và ‘vậy hắn khẳng định là không yêu cô!’
Đãi ngộ ở trong nhà bỗng nhiên trở nên tệ hơn không nói, mà còn thường xuyên phải đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của phu nhân, cứ hễ không cao hứng nói vài câu là sẽ bị lôi ra so sánh với mấy nam tử không nạp thiếp biết đau lòng phu nhân ở bên ngoài, bọn họ rất nhanh liền lĩnh ngộ được cái gì gọi là khổ không nói nổi.
Mà lúc này, đương sự tạo thành tất cả những chuyện này đang hào hứng khoe khoang với vị phu quân tốt không nạp thiếp kia của mình, “Lần ngoại giao phu nhân này của ta có phải là rất thành công hay không?”
Đều đã sắp sửa gây xôn xao dư luận, tất nhiên là thành công rồi, Vệ Vân Chiêu khen hắn, cũng đề nghị, “Phu nhân, hay là năm nay chúng ta đến Giang Nam ăn tết đi, đến Vân gia nhìn thử xem sao.”
Giang Lâm khó hiểu, “Sao đột nhiên lại muốn đi Giang Nam?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Ta sợ đợi đến khi mấy vị đại nhân kia lấy lại tinh thần, bọn họ sẽ kéo nhau tìm tới cửa ăn tươi nuốt sống phu nhân.”
“Ta chỉ có duy nhất một người phu nhân là ngươi, luyến tiếc.”