Chương 63
Bên dưới bức ảnh nếu như còn lướt xuống, có thể trông thấy tin tức cá nhân của Tiêu Nhất Thiên cùng với những thành tựu vĩ đại của anh.
Đó cũng là lý do vì sao anh có đủ tư cách lấy được tấm thẻ đen tối cao.
Tuy nhiên anh cũng không để cho Tổng Kiên Phong xem.
Bởi vì những thông tin đó đều là tuyệt mật!
Những người sở hữu thẻ đen của Ngân hàng Thế giới có thân phận đặc biệt, mỗi người trong số họ đều là những siêu cấp đại Boss nổi tiếng một phương, thông tin cá nhân của họ tất nhiên cần phải được giữ bí mật nghiêm ngặt, một khi bị tiết lộ hậu quả khôn lường. Nhất là Đại tướng trong quân đội như Tiêu Nhất Thiên là trụ cột của một đất nước, anh đã lãnh đạo quân đoàn Ma Sói một lưỡi dao sắc bén trong những binh đoàn lợi hại nhất, ngoài mặt họ không có nằm trong biên chế của quân đội cũng không ai biết đến sự tồn tại của họ.
Những người biết đến chỉ giới hạn trong tám mươi mốt người anh em của quân đoàn Ma Sói, còn có người lãnh đạo phụ trách thành lập quân đoàn này lúc đầu.
Ví dụ như Đoàn Quốc Tuấn người nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh, cũng là một trong tám mươi mốt thành viên của quân đoàn Ma Sói.
Nhưng trong mắt người ngoài chỉ biết Đoàn Quốc Tuấn đang phục vụ trong bộ đội với quân hàm Đại tá, lại không hề biết đến sự tồn tại của nó, huống chi thân phận đặc biệt của các thành viên trong quân đoàn này.
Toàn bộ gia đình họ Đoàn, thậm chí ngay cả bố mẹ của anh ấy cũng không biết.
Vì vậy có thể thấy tính bảo mật tốt đến mức nào.
Cho nên Ngân hàng Thế giới vì để bảo vệ chủ thẻ đã đầu tư rất nhiều tiền của và thời gian trong việc nghiên cứu và thiết kế tấm thẻ đen tối cao, cùng các biện pháp bảo mật tuyệt đối đứng đầu trên toàn thế giới.
Hình đầu sói ở góc bên trái tấm thẻ đen tối cao của Tiêu Nhất Thiên, không chỉ là biểu tượng của quân đoàn Ma Sói mà còn là mã QR đặc biệt, cần phải dùng phần mềm quét riêng biệt mới có thể vào trang truy cập.
Mật khẩu ba mươi hai chữ số nếu như nhập nhầm, có thể là do người ngoài nhặt được tấm thẻ muốn giải mã và mở khóa, thì hệ thống bảo vệ của thẻ đen tối cao sẽ được kích hoạt ngay lập tức, đóng lại trang truy cập đó.
Khi đó phần mềm quét mã riêng biệt sẽ trở nên vô hiệu, trừ khi chủ thẻ tự mình đến trụ sở chính của Ngân hàng Thế giới nói rõ tình huống để tiến hành giải trừ, nếu không tấm thẻ đó sẽ không còn tác dụng.
“Đây, đây đây…”
Đôi mắt của Tống Kiên Phong sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đúng nửa phút, mặc dù cơ bản đã đoán được cũng chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, mọi chuyện đã định thì giữa mi tâm của ông ta vẫn khó có thể giấu được sự phấn khích đang trào dâng trong lòng.
“Thật sự là anh à!”
Tống Kiên Phong rời ánh mắt khỏi màn hình nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên với biểu cảm vô cùng phong phú, vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ cùng với tò mò, thậm chí tỏ ra cực kỳ ngưỡng mộ và sùng bái.
Đúng vậy chính là ngưỡng mộ và sùng bái.
Mặc dù ông ta không nhìn thấy thông tin cá nhân hay thành tựu vĩ đại của anh dưới bức ảnh, nhưng hoàn toàn không cần phải xem, y như những gì ông ta vừa nãy mới nói người có tư cách lấy được tấm thẻ này, không phải là một đại gia cực kỳ giàu có thì cũng là Đại tướng của một quốc gia.
Cho dù Tiêu Nhất Thiên thuộc kiểu người nào đi chăng nữa, tuổi nhỏ như vậy đã có thành tựu lớn lao như thế làm sao ông ta có thể không ngưỡng mộ hay sùng bái cho được?
“Tấm thẻ này và thân phận của tôi đều là bí mật.”
Tiêu Nhất Thiên lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi hiểu rồi.”
Tống Kiên Phong gật đầu lia lịa rồi nghiêm túc nói: “Xin anh Nhất Thiên hãy yên tâm tôi nhất định sẽ kín miệng, từ nay về sau chỉ cần anh có chỉ thị gì cứ nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”
Ông ta biết hết thảy mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Đột nhiên hiểu ra!
Thảo nào năm năm trước Tiêu Nhất Thiên rõ ràng đã bị bỏ tù vì tội hiếp dâm, mà ông ta với tư cách là Cục trưởng Cục Cảnh sát lại không thể tìm thấy hồ sơ chi tiết.
Chẳng trách ngày hôm qua anh đính hôn với Tô Tử Lam, đến hôm nay Tập đoàn nhà họ Tô lập tức thay đổi người đứng đầu.
Hóa ra là như vậy!
Không phải vì Tô Tử Lam bám vào được đám người Triệu Đức Phúc hay Đoàn Quốc Tuấn, mà là kiếp trước đã cứu được cả dải ngân hà cho nên kiếp này mới có thể may mắn đến thế, gả cho người đàn ông tuyệt vời có một không hai như Tiêu Nhất Thiên.
Còn về phần Đoàn Quốc Tuấn rất có thể là người của anh!
Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng về những điểm này, Tống Kiên Phong tất nhiên ngay lập tức tỏ ra thân thiện với anh, thậm chí còn thể hiện lòng trung thành của mình, cơ hội hiếm có khó gặp như vậy cầu còn không được, một siêu cấp đại Boss sống sờ sờ đang đứng trước mặt ông ta, làm sao ông ta có thể bỏ lỡ chứ?
Những lời này của ông ta phát ra từ tận đáy lòng.
Ông ta thật sự muốn đi theo Tiêu Nhất Thiên cống hiến hết sức lực của mình.
Tiêu Nhất Thiên tự nhiên có thể cảm nhận được thành ý của ông ta vì vậy nói: “Có một chuyện quả thật tôi phải nhờ đến ông.”
Ánh mắt của Tống Kiên Phong chợt sáng ngời vui vẻ muốn thử.
Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: “Mấy ngày gần đây tôi muốn làm một số chuyện và giết vài người, có lẽ thành phố Hải Phòng sẽ không yên ổn.”
“Giết người?”
Ông ta bỗng sửng sốt.
Vừa mới ra khỏi tù đã muốn giết người, có cần phải chơi đùa kích thích như vậy không?
Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn anh thấy sắc mặt Tiêu Nhất Thiên vẫn bình thản như nước, không khỏi thầm than: “Thật không hổ danh là siêu cấp đại Boss, giết người là chuyện lớn như thế nhưng được thốt ra từ trong miệng anh lại đơn giản và bình thường như giết một con gà vậy.”
Ngay sau đó ông ta lên tiếng hỏi: “Anh Nhất Thiên muốn kêu tôi làm chuyện gì?”
Tống Kiên Phong đều không hề hỏi anh muốn giết người nào, tại sao lại muốn giết người đó, hay khi nào thực hiện và muốn ra tay như thế nào, nếu như mở miệng hỏi chỉ có thể thấy ông ta không chân thành, ý chí cũng không đủ kiên định.
Tất nhiên ông ta sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
“Rất đơn giản.”
Tiêu Nhất Thiên nói: “Thân phận của ông rất đặc biệt nên không cần tham gia vào quá trình cụ thể, chuyện ông phải làm là giảm thiểu sự ảnh hưởng của nó đến thấp nhất và ổn định trật tự yên bình của thành phố Hải Phòng.”
“Chỉ thế thôi sao?”
Đuôi mày của Tống Kiến Phong khẽ nhướng có chút không vui, ông ta cho rằng Tiêu Nhất Thiên không muốn mình tham gia, điều này rõ ràng là anh không đủ tin tưởng ông ta.
“Nếu như ông có can đảm đến lúc đó có thể dẫn người của mình và mang theo súng cùng tôi đi giết người một cách vui sướng, nhưng nếu làm như vậy thì có lẽ chiếc ghế Cục trưởng này của ông chỉ ngồi được đến đây mà thôi.”
Anh nói xong xoay người rời khỏi.
Tống Kiên Phong thì lại chảy đầy mồ hôi hột.
Đúng vậy, ông ta là công chức nhà nước một Cục trưởng Cục cảnh sát, cũng là người duy trì trật tự xã hội, nếu như ông ta dẫn người ra tay giết người thì còn ra gì nữa?
Hơn nữa Tiêu Nhất Thiên là siêu cấp đại boss không thể dò được, có tấm thẻ đen bên người cũng tương đương với việc có được lệnh bài miễn tử, chỉ cần có lý do chính đáng, mục đích đúng đắn thì ngay cả khi giết người cũng không cần phải cố kỵ điều gì.
Còn ông ta sao?
Ông ta lại không có tấm thẻ đen tối cao…
Tiêu Nhất Thiên đẩy cửa bước ra khỏi phòng bảo vệ, Giám đốc Trần và nữ nhân viên kia vẫn ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa phòng bảo vệ, nhưng Giám đốc Trần lại không hề thành thật, dán sát tai vào cửa muốn nghe trộm cuộc nói chuyện giữa Tống Kiên Phong và anh.
Khi cánh cửa mở ra cả hai người đều giật nảy mình.
“Làm sai luôn phải trả giá.”
Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một chút sau đó lên tiếng: “Lạm dụng chức quyền, tự lập phòng xử phạt, bắt cóc đe dọa làm hại những người vô tội, các người không xứng đáng làm việc trong ngân hàng, quay về thu dọn đồ đạc rồi chủ động xin từ chức đi.”
Anh nói đến đây mà thôi.
Sau khi nói xong sải bước rời khỏi.
“Anh!”
Giám đốc Trần hết sức tức giận rất muốn mắng một câu sau lưng Tiêu Nhất Thiên: “Mẹ kiếp anh là thứ gì chứ? Có quyền gì mà muốn đuổi việc tôi? Tôi không tin một kẻ thô tục lỗ mãng như anh sẽ là người sở hữu tấm thẻ đen hay siêu cấp đại boss trong truyền thuyết.”
Khi những lời này mới đến bên môi, nghĩ tới kết cục thê thảm của hai nhân viên bảo vệ lại trực tiếp nuốt trở lại.
Đàn ông con trai thu được duỗi được.
Lần này coi như anh tàn nhẫn, ông đây không thèm chấp nhưng lần sau chúng ta cứ chờ xem!
Ông ta đang suy nghĩ thì Tống Kiên Phong theo sát sau bước ra khỏi phòng bảo vệ, Giám đốc Trần lập tức tiến tới hỏi: “Cục trưởng Tống tình hình như thế nào rồi? Đã hỏi rõ ràng chưa? Thằng nhóc thối đó rốt cuộc là ai?”