Chương 462
Hình ảnh nằm đấm khổng lồ với gió thét bao quanh giống như mang theo loại sát khí hung hãn nhất cất phá trời cao. Thế mà trong mắt những tướng sĩ của hai quân đứng cách đó hơn năm dặm, họ chỉ lờ mờ thấy được hình ảnh sao băng xé toạc trời không xẹt qua. Hình ảnh hoa mỹ chớp nhoáng đó làm bọn họ chỉ biết há hốc mồm, cầm lòng không đậu đồng loạt mở to hai mắt quan sát. Cả bọn nín thở, chỉ có trái tim vẫn đập điên cuồng!
Lóa mắt!
Vô cùng lóa con mẹ nó mắt!
Quả là xẹt ngang làm nổ tung cả bầu trời! Trận chiến sống còn giữa hai cường giả Minh Cảnh vốn là chuyện khó gặp nhất đời người! “Tấn công tốt lắm!”
Cách nắm đấm của Tiêu Nhất Thiên chưa đến một quyền, cảm nhận được loại sức mạnh ngang tàng ẩn sâu bên trong quyền ảnh, song con ngươi của quốc sư Đại Hoa chỉ hơi co lại, bên trong đôi mắt thâm thúy vẫn là vẻ bình thản như nước. Đúng lúc này, người đối diện lại bộc phát loại cảm giác phẩn chẩn mà mạnh mẽ, thân hình già nua rung mạnh. Ngay tức khắc, Minh Kình bên trong cơ thể nhanh như cắt bùng phá một cách hùng hồn. Áo choàng phấp phới, tóc trắng tung bay!
Âm!
Người ta chỉ thấy quốc sư Đại Hoa nâng tay phải lên, đẩy về phía trước rồi nhấn một cái. Một bàn tay hư ảo khổng lồ xuất hiện với tiếng nổ vang trời, nó lao thẳng vào tấn công quyền ảnh to lớn!
Cùng lúc đó!
Quốc sư Đại Hoa cũng hóa thành tia sáng lao về phía Tiêu
Nhất Thiên!
Nói thì chậm!
Nhưng khoảnh khắc ấy lại vô cùng nhanh!
Khoảng cách trăm mét đối với những cường giả Minh Cảnh như Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa mà nói thì dường như chẳng là gì hết. Trong nháy mắt quyền ảnh to lớn và bàn tay hư ảo đã đụng nhau!
Minh Kình bằng qua!
Gió lớn tàn phá!
Tựa như sấm chớp mưa bão và vào nhau tạo ra âm thanh như thể Thiên Lôi cuồn cuộn dẫn đến dài ngoằng tia sét chói lòa. Vùng không gian kia dường như cũng bị Minh Kình hùng hồn của hai người tác động mà vỡ ra! “Chuyện này..” “Chuyện này, chuyện này, chuyện này.”
Người nói là những binh sĩ trong quân Đại Hạ và Đại Hoa. Cho dù là ba người lớn tuổi nhất của Học Viện Đạt Ma là người đã bước nửa bước làm cường giả Minh Cảnh hay người trong quân của Điện Thiên Thần và Ngọc Nữ Bạch Sắc cũng bị chấn động bởi đợt đối mặt đầu tiên của Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa!
Chuyện này!
Chính là quyết đấu đỉnh phong giữa hai cường giả Minh Cảnh sao?
Vừa nhìn qua!
Đã khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Cảm xúc sục sôi!
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới ý thức được như thế là cao thủ ám cảnh viên mãn là bỏ đi, cái gọi là cường giả Minh Cảnh nửa bước cũng là đồ vứt đi. Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa, hai cường giả Minh Cảnh chính thức trước mặt họ đều thuộc hàng siêu cấp cao thủ là cái quái gì!
Đúng như lời đồn mà mọi người đã từng nghe! Phía dưới Minh Cảnh, tất cả đều là sâu kiến!
Đúng vậy!
Là sâu là kiến!
Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa tùy ý đánh ra một quyền thôi. Người là cao thủ ám cảnh Viên Mãn cũng được, gọi là nửa bước cường giả Minh Cảnh cũng như thế. Tự nhận rằng không thể sánh bằng!
Chỉ nói quyền ảnh to lớn và bàn tay hư ảo xé rách không gian. Tất cả bọn họ, những người đã trải qua, chỉ sợ bản thân mình biến thành bột mịn trong nháy mắt, tan thành tro bụi, đến cả hài cốt cũng không còn
Vù!
Vù!
Thể mà Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa lại nghiễm nhiên chẳng sợ. Dường như sau khi quyền ảnh to lớn và bàn tay hư ảo đụng nhau, hai người bọn họ cũng theo sát mà lao vào trận nổ mạnh ấy mà chiến đấu bên trong không gian bị xé rách!
Âm!
Âm!
Âm!
Sau đó mấy phút, hơn một triệu đôi mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào chiến trường khổng lồ trong phạm vi hơn năm dặm giữa không trung kia. Tất cả những con mắt ấy đều không nỡ nháy một lần, bọn họ sợ mình sẽ lỡ mất cảnh tượng huy hoàng chỉ có thể nhìn thấy lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời! Mặc dù vậy, bọn họ cũng vô cùng đau khổ khi nhận ra tốc độ
Tiếc thay! của Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa quá nhanh. Nhanh như ma đuổi, nhanh như sấm chớp nên bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng nổ vang trời định tại nhức óc liên tục vang lên từ trên cao. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai tia sáng bay tán loạn tung hoành giữa chiến trường. Thỉnh thoảng sẽ thấy quyền ảnh to lớn hoắc bàn tay khổng lồ hạ thắng xuống rồi tản ra như tiên nữ rải hoa!
Về phần một chiêu một thức của Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa, rốt cuộc bọn họ đánh như thế nào?
Ai mạnh ai yếu?
Rốt cuộc ai đang chiếm ưu thế? Ai đã chuyển mình rơi xuống thế yếu?
Không thấy được!
Đơn giản là do không thấy được! Cá trăm ngàn con người chỉ có thể miễn cưỡng bắt gặp bóng dáng của Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa. Ngoài bọn họ, cũng chỉ có Xuân Nhụy là một cường giả Minh Cảnh có thể thấy. Có điều, trong mắt Xuân Nhụy, Tiêu Nhất Thiên và quốc sư Đại Hoa dường như mạnh ngang nhau!
Khó phân biệt được!
Ít nhất!
Sau mười chiêu, sau hai mươi chiêu, thậm chí là sau năm mươi chiêu… Xuân Nhụy cũng nhìn không ra, Tiêu Nhất Thiên hay quốc sư Đại Hoa có dấu hiệu sắp thua!
Nhưng mà!
Hai cao thủ đỉnh cấp quyết đấu với nhau, thắng bại thường chỉ trong chớp mắt. Bất kì một sai lầm nhỏ nào, bất kỳ sai lầm bé xíu nào cũng có thể mang đến hậu quả nặng nề!
Cho nên!
Xuân Nhụy không dám lười biếng hay chủ quan, sắc mặt còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều. Cô ấy nắm chặt hai tay, Minh Kinh bên trong cơ thể cũng phun trào chuẩn bị cho chuyện xảy ra ngoài ý muốn! “Sảng khoái quá!” “Sảng khoái quá!” “Sảng khoái quá!”
Sau khi chiến một hơi hơn bảy mươi chiều, tiếng cười của quốc sư Đại Hoa vang lên như hố sói gào thét vang vọng cả đất trời. Giọng điệu hùng hậu khó nén vẻ kích động!
Nghe!
Chỗ nào giống một lão già họm hẹm gần trăm tuổi vậy?
Móa!
Rõ ràng là người đàn ông lưng hùm vai gấu thì có! Hiển nhiên!
Trước đó quốc sư Đại Hoa cũng đã nói, với sức mạnh của lão, thường xuyên bế quan tiềm tu trong học viện Đạt Ma, phóng tầm mắt dõi theo cá đất nước Đại Hoa. Người có thể so tài với lão chỉ có một mình Hoa Giang Sơn, mà so tài thì không thể đạt đến cảm giác vui vẻ tràn trề khi đối đầu một mất một còn!
Thứ lão muốn!
Chính là cảm giác thoải mái khi dùng hết sức mạnh để chém để giết!
Chính là cảm giác hồi hộp kích thích giữa sống và chết!
Rất đơn giản!
Chỉ trong khủng hoảng và tuyệt vọng như thế này mới có thể bộc phá sức mạnh thật sự, cũng chỉ trong tình trạng này mới có thể đào ra từ xuất thân đến điểm yếu của ban. Bởi vì đối thủ sẽ chỉ công kích chỗ nhạy cảm và cũng chỉ nhảm đến nhược điểm của bạn mà thôi! “Đến đây đi!”
Quốc sư Đại Hoa càng đánh càng mạnh. Càng đánh càng mạnh mà cũng càng đánh càng cuồng. Lão không kiêng dè hay nương tay gì mà chỉ mỗi một chiêu một thức đều dùng hết sức mạnh, hoàn toàn muốn lao thẳng vào giết chết Tiêu Nhất Thiên!
Bên kia cũng chẳng khác!
Đối diện với kẻ địch mạnh như quốc sư Đại Hoa, Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không để tranh thủ bất kỳ sơ hở nào. Anh đấm một đấm rồi đấm thêm một cú nữa, vừa đấm vừa mắng: “Con mẹ nó, để tôi cho ông sảng khoái!” “Để ông sảng khoái!” “Để ông sảng khoái!” “Móa!” “Lão già họm hem xấu xa!”
Am!
Am!
Âm!
Hai người đã giao hẹn từ sớm là phân rõ thång thua trong vòng năm trăm chiêu, quyết một mất một còn nên càng về sau chém giết càng thêm khốc liệt. Tiếng gầm gừ và tiếng quát mắng không ngừng vang lên xen kẽ nhau, quyền ảnh to lớn và bàn tay khổng lồ liên tục xuất hiện đáp xuống chiến trường trong phạm vị năm dặm mang theo tiếng động nổ vang long trời lở đất. Ngay sau đó, nổ thành những cái hố to khiến người khác nhìn vào đã cảm thấy choáng váng!
Ngay cả bộ máy cũng bị nổ tan tành!
Điện rồi!
Điện rồi!
Tất thảy những tướng sĩ của Đại Hạ và Đại Hoa chứng kiến cảnh tượng này đều không hẹn cùng nảy ra suy nghĩ… Mẹ nó! Hai người này điên hết rồi!
Rốt cuộc!
Thời gian dần trôi, khi hai người đã đánh đến chiêu thứ chín mươi chín, người ta chỉ nghe thấy quốc sư Đại Hoa nói với giọng thỏa mãn: “Oắt con! Một chiêu cuối cùng mày dùng hết sức phân cao thấp với lão già này đi!” “Sau chiêu này!” “Ai còn đứng được thì thắng!”
Âm!
Lời vừa dứt, quốc sư Đại Hoa bộc phát nội lực Minh Kinh hùng hồn đến cực hạn, cả cơ thể lão như hóa thành trạng thái hồ gầm sói đói vô cùng điên cuồng, hai chướng mang đây sát khí hướng về phía Tiêu Nhất Thiên! “Tới thì tới!” “Tôi mà sợ ông sao, ông già!”
Âm!
Đã đánh tới đây, Tiêu Nhất Thiên cũng thẳng tiến chẳng lùi. Chiến ý tỏa ngập trời cao mang theo tiếng nổ vang, anh cũng bộc phát hết thả Minh Kình hùng hồn của mình ra ngoài!
Sau đó!
Hai quyền nện như điên về phía hai chưởng của quốc sư Đại
Hoa!
Thắng bại!
Thậm chí sống chết!
Đều quyết định bởi một chiêu này!
Lần này!
Hai người không lựa chọn cách né tránh, cũng không biến hóa quyền ảnh hay chưởng ảnh mà chỉ lấy quyền đánh chưởng, dùng song quyền đánh lại song chưởng. Thịt va thịt, cứng đối cứng!
Cứng rằn!
Cho nên!
Cuối cùng cả hai dùng hết Minh Kình bên trong vào một chiêu khổng lồ tạo ra tiếng nổ to hơn tất thảy những tiếng vang rền lúc trước. Khi hai quyền của Tiêu Nhất Thiên chạm vào hai chưởng của quốc sư Đại Hoa, chỉ có “rầm”, tiếng nổ giòn tan vang cả trời cao!
Một giây sau!
Minh Kình của Tiêu Nhất Thiên xuyên qua quyền chưởng tràn vào trong hai tay của quốc sư Đại Hoa, hủy diệt thân thể quốc sư một cách trắng trợn. Minh Kình của quốc sư Đại Hoa cũng tràn vào hai tay Tiêu Nhất Thiên. Ngay lúc ấy, Tiêu Nhất Thiên cảm thấy hai cánh tay mình như bị hàng ngàn con kiến lao vào cắn xé, đau đớn khó mà chịu đựng được!
Sau đó!
Độ giật không thể diễn tả thành lời lập tức ập đến. Hai người vừa đụng vào đã tách ra, quốc sư Đại Hoa bị đánh bay tại chỗ về phía bắc, lão bị bắn ngược về phía quân Đại Hoa!
Mà Tiêu Nhất Thiên cũng chẳng khác gì!
Anh bị đánh bay tại chỗ!
Lao thẳng về phía nam!
Anh lao thẳng về phía quân Đại Hạ!
Bum!
Bum!
Cả người bay giữa không trung, cả hai người đều không thể chịu được. Dường như trong nháy mắt, cả hai con người trên không trung ấy không hẹn mà cùng phun ra một ngụm máu.
Hai bụm máu tươi xé toạc bầu trời. Trong đêm tối âm u, dưới ánh trăng lạnh lẽo, vạch ra hai lần ngang bằng máu!
Khung cảnh ấy hùng vĩ mà khốc liệt!
Vèo!
Vèo vèo vèo vèo vèo…
Thấy thế!
Xuân Nhụy là người phản ứng nhanh nhất, cô ấy là người đầu tiên xông về phía Tiêu Nhất Thiên. Thành viên của Điện Thiên Thần và đội quân của Bạch Ngọc Nữ đứng ngoài năm dặm cũng bắt đầu điên cuồng lao tới!
Phía bên kia!
Ba kẻ nửa bước trưởng lão Minh Cảnh của học viện Đạt Ma thì hóa thành ba cái bóng mờ rồi cũng hối hả chạy như điên về phía quốc sư Đại Hoa!
Xem ra!
Kết quả là hai hổ cắn nhau, con què con bị thương!
Như vậy!
Quốc sư Đại Hoa cũng vừa nói, sau trận chiến này, ai chỉ tổn thương nhẹ, ai vẫn còn có thể đứng được thì coi như người đó thắng!