Chương 57
“Các người làm gì? Buông tôi ra!”
Đợi đến khi Liễu Như Phương phản ứng lại, đã bị kéo ra ngoài mấy mét xa, theo bản năng gào hét trở nên vùng vẫy dữ dội, bỗng liền thu hút không ít sự chú ý của người xung quanh.
“Lãnh đạo chỉ thị, mời bà phối hợp công việc của chúng tôi.”
Một bảo vệ trong đó thuận miệng nói một câu, giọng nói rất lớn, là cố tình nói cho những quần chúng xung quanh đó nghe, vì dù sao, ở đây là ngân hàng, bắt người cũng cần phải có lí do. Nếu không thì, một khi bị người khác quay lại đăng lên trên mạng, nói họ bắt nạt người dân thường, sợ rằng sẽ dẫn đến một số phiền phức không cần thiết.
Kinh nghiệm làm việc của những bảo vệ này phong phú, tất nhiên hiểu được làm như thế nào bảo vệ bản thân.
“Lãnh đạo của các người là ai? Dựa vào đâu bắt tôi?”
Tuy Liễu Như Phương chột dạ, nhưng vẫn rất cứng miệng, không còn cách, xung quanh nhiều cặp mắt đang nhìn như vậy, không cứng rắn không được mà, bà ấy sống hết hơn nửa đời người, chưa từng làm qua chuyện xấu, ngân hàng cách khu Gia Định không xa, lỡ như tin tức bị bắt truyền về khu Gia Định, vậy sau này bà ấy còn có mặt mũi gì để ra ngoài gặp người?
Thế là, bà ấy lớn tiếng la hét: “Các người còn không buông ra. Tôi… tôi báo cảnh sát đấy!”
“Yên nào!”
Bảo vệ hứ rằng: “Bà làm gì rồi, tự mình biết, chúng tôi cũng đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát rất nhanh thì tới, nếu như bà thật sự có lí, đến lúc đó có cơ hội để bà kêu oan”
Vừa nghe lời này, tim của Liễu Như Phương như chết lặng.
Ngân hàng chủ động báo cảnh sát, vậy chẳng phải nói là, ngân hàng đã nắm được chứng cứ sát thật, có thể chứng minh tấm thẻ đen đó là bà ấy giấu Tiêu Nhất Thiên lén lút mang ra ngoài rồi?
Chết rồi chết rồi!
Liễu Như Phương thật sự hối hận chết mất. Sớm biết như vậy thì bà ấy lấy tấm thẻ đen đó trực tiếp đi chất vấn Tiêu Nhất Thiên rồi, cùng lắm thì kéo theo Tiêu Nhất Thiên cùng đến ngân hàng điều tra rõ sự việc.
Bà ấy nghĩ không thông là tấm thẻ đen đó rốt cuộc là cái gì?
Nếu như chỉ là thẻ thành viên bình thường, cho dù là bà ấy trộm qua đây, cũng không tới nỗi gây ra động tĩnh lớn như vậy, bắt người rồi, còn phải báo cảnh sát.
Trong hoang mang, trước khi bị bảo vệ kéo ra đại sảnh lầu một, Liễu Như Phương kéo căng họng ra, lớn tiếng hét về hường cửa ngân hàng: “Tô Thanh Cường! Tô Thanh Cường!”
“Nhanh! Mau gọi điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên, kêu anh ta qua đây một chuyển ngay!”
Thẻ là của Tiêu Nhất Thiên, chỉ có kêu Kiêu Nhất Thiên đến mới có thể chứng minh sự trong sạch của Liễu Như Phương, nếu không thì đợi cảnh sát đến rồi cho dù Liễu Như Phương từ đầu đến chân toàn la, cũng rất khó nói rõ sự việc.
Vì dù sao, bà ấy đối với thẻ đen đó hoàn toàn không biết gì, chỉ nói bằng miệng rằng không phải ăn trộm, không phải cướp, ai tin?
Đổi lại là bà ấy, bà ấy cũng không tin!
Và lúc này, chính là lúc Tô An Nhiên tan học.
Tô Thanh Cường đợi ở cửa ngân hàng hết nửa ngày, vẫn chưa thấy Liễu Như Phương đi ra, đang chuẩn bị qua trường học đón Tô An Nhiên trước, rồi trở về tìm Liễu Như Phương, đúng ngay chính lúc này, trong ngân hàng vang ra tiếng hét lớn của Liễu Như Phương.
“Chuyện gì thế?”
Vừa nghe âm thanh, đáy lòng của Tô Thanh Cường lộp cộp một tiếng, bỗng liền nhận thấy được chuyện lớn không hay, xe lăn vốn dĩ đã quay đi, lại quay trở về.
Chỉ tiếc rằng, đôi chân của ông ấy bị tàn phế, ngồi trên xe lăn, ngay cả bậc thang của cửa ngân hàng cũng lên không được.
Nhưng mà, ông ấy có thể đoán được xảy ra chuyện gì rồi.
Đây cũng là điều ông ấy lo lắng nhất.
Thế là, ông ấy lập tức móc ra điện thoại, gọi điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên…
Ngoại thành Đồ Sơn.
Trong tiệm rau quả của nhà họ Đỗ, Đỗ Tuyết Mai đích thân xuống bếp, làm món thịt kho tàu và cá cháy tỏi mà trước đây Tiêu Nhất Thiên thích ăn nhất, Đỗ Thiết Sơn thì lấy ra vài chai rượu mạnh. Tiêu Nhất Thiên trở về, trong lòng hai ông bà già vui như nở hoa, trên khuôn mặt đầy vết nhăn ngập tràn nụ cười hạnh phúc, vây quanh quan sát một hồi Tiêu Nhất Thiên, hỏi han ân cần.
Năm năm rồi!
Hai ông bà già chưa từng vui vẻ giống như hôm nay vậy.
Tiêu Nhất Thiên cũng như vậy.
Một bữa cơm ăn thật ngon miệng. Hoà thuận vui vẻ, Tiêu Nhất Thiên cũng không có đem chuyện lúc bấy giờ mình chiêu mộ vào ngũ, đẫm máu sa tường nói với Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai, sợ họ sau khi nghe rồi thắt tim, rối ruột rối gan.
Với lại. Thân phận của Tiêu Nhất Thiên thuộc là tuyệt mật, không thể tiết lộ với bên ngoài.
Cho dù là bà và ông, cũng không ngoại lệ.
Đây là kỷ luật quân đội!
Rượu uống nửa say, nhắc đến án tình bị oan đó của năm năm trước, Đỗ Thiết Sơn say sỉn đem chuyện xảy ra sau khi Tiêu Nhất Thiên vào ngục, toàn bộ nói với Tiêu Nhất Thiên, bao gồm Đỗ Thanh Trúc là mẹ của Tiêu Nhất thiên vào Thủ Đô cầu xin, quỳ chết trước cổng lớn nhà họ Tiêu ở Thủ Đô! Đỗ Thành Phong là cậu của Tiêu Nhất Thiên vì bảo vệ tài sản của nhà họ Đỗ, bị những người bên Trương Phong Lâm liên kết ép hại, gia đình ba người, không một sinh tồn! Tài sản của nhà họ Đỗ, biệt thự, công ty, cuối cùng bị ba nhà Trương, Lưu, Trần chiếm đoạt, chia nhau sạch bong…
Vâng vâng!
Từng vụ, từng việc, mối thù biển máu. Không đội trời chung!
Tiêu Nhất Thiên im lặng nghe, không nói một lời, còn sắc mặt của anh, lại dần dần chuyển lạnh, nét âm hàn và nghiêm nghị giữa cặp mày đó. Như con dao vậy sắc bén vô cùng!
Thiếu nợ, trả tiền!
Nợ máu, trả máu!
Tiêu Nhất Thiên chuyến này trở về, nguyên nhân, bèn là triệt để giải quyết ân oán năm xưa, chỉ cần là người tham dự âm mưu đó của năm xưa, mặc cho dù là kẻ tính kế hay là kẻ thi hành, một người cũng không được bớt!
Một người cũng chạy không thoát!
“Đang yên lành, nhắc những chuyện không vui đó làm gì?”
Chú ý tới sự khác thường của Tiêu Nhất Thiên, Đỗ Tuyết Mai kịp thời cắt ngang lời nói của Đỗ Thiết Sơn. Liếc ông cụ cái, oán trách nói: “Đều qua đi rồi, bây giờ Thiên nhi cũng trở về rồi, sau này chỉ cần Thiên Nhi sống bình an, vui vẻ. Đều tốt hơn tất cả.”
“Ông già, ông uống say rồi. Đi, tôi dìu ông về phòng nghỉ ngơi”
Vừa nói bà cụ vừa kéo Đỗ Thiết Sơn lên, đầy ông cụ vào trong phòng ngủ đối diện, năm phút sau, Đỗ Tuyết Mai một mình đi ra từ trong phòng ngủ.
Ngồi ở bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, nắm lấy tay của Tiêu Nhất Thiên, khuyên nhủ: “Nhất Thiên à, tửu lượng của ông cháu không tốt. Rượu phẩm cũng không được, sau khi uống say toàn thích nói những lời không liên quan, cháu nhất định đừng để trong lòng.”
Dễ nhận thấy, Đỗ Tuyết Mai không hi vọng Tiêu Nhất Thiên đi trả thù.
Quá nguy hiểm rồi!
Khoan hãy nói ba gia tộc Trương, Lưu, Trần trải qua năm năm phát triển, hiện bây giờ. Như mặt trời ban trưa ở vùng đất Đồ Sơn, thế lực to lớn, Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không thể nào là đối thủ của họ, huống chi còn có nhà họ Tiêu ở Thủ Đô đó chứ?
Ở Đỗ Tuyết Mai xem ra nhà họ Tiêu Thủ Đô năm năm trước có thể hãm hại Tiêu Nhất Thiên một lần, thì năm năm sau có thể hãm hại Tiêu Nhất Thiên lần thứ hai, họ muốn làm chết Tiêu Nhất Thiên, cũng đơn giản giống như là bóp chết một con kiến vậy.
Nên né tránh là con đường sinh tồn duy nhất!
Chẳng lẽ Đỗ Tuyết Mai thì không muốn trả thù sao?
Muốn, tất nhiên muốn!
Bà ấy muốn hơn bất kì người nào!
Hai đứa con của bà ấy, Đỗ Thành Phong và Đỗ Thanh Trúc đều chết vì nhà họ Tiêu, có thể nói nhà tan cửa nát, có những lúc nghĩ lại bà ấy hận không được mua vé máy bay đi Thủ Đô, liều cái mạng già này với những tên khốn nhà họ Tiêu đó!
Thế nhưng, Tiêu Nhất Thiên còn sống!
Hai ông bà già họ có tuổi rồi, nửa cái chân chôn vào đất, ngày tháng không nhiều, cho dù chết rồi cũng không sao cả. Nhưng Tiêu Nhất Thiên nhất định phải sống thật tốt, vì dù sao, Tiêu Nhất Thiên là gốc duy nhất của nhà họ Đỗ để lại trên thế giới này rồi!
“Bà ơi, bà yên tâm, cháu có chừng mực. Sẽ không manh động thế kia.” Tiêu Nhất Thiên tất nhiên hiểu được lo lắng của Đỗ Tuyết Mai, thế là miễn cưỡng nở ra một nụ cười, mỉm cười an ủi rằng: “Mạng của cháu là của mẹ và cậu giữ lại, cháu là đang sống thay họ. Nên cháu yêu đời hơn bất kì người nào.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Đỗ Tuyết Mai thế mới âm thầm thở phào, chuyển đề tài, nói rằng: “Đúng rồi, bà và ông cháu mấy năm nay nưa tượng nhau mà sống, khá là cô đơn, nên đã bỏ tiền ra hỗ trợ sinh viên đại học, tên là Lâm Hàn, đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, cũng biết ơn, từ nhỏ thì ba mẹ đều qua đời, lớn lên ở cô nhi viện, thôi thì dứt khoát nhận bà và ông cháu làm ba nuôi mẹ nuôi.”
“Sau khi cô ta tốt nghiệp thì làm việc ở thành phố, thường xuyên qua đây chăm sóc hai ông bà già này, trong nhà có ảnh chụp của cô ấy, cháu đợi đấy, bà đi lấy cho cháu.”
Đỗ Tuyết Mai quay người đi khỏi.
Một lúc sau trở về, đem một tấm ảnh giấy in ra đưa cho Tiêu Nhất Thiên, mỉm cười nói: “Cháu xem, chính là cô bé này, tuy tuổi tác của cô ấy với cháu cỡ chừng nhau, nhưng nếu tính theo vai vế, cô ta là con nuôi của ông bà, cháu là cháu ngoại của ông bà, sau này cháu gặp cô ta rồi nên kêu cô ta một tiếng dì…”
Di?
Tiêu Nhất Thiên dở khóc dở cười, cầm qua ảnh chụp tùy tiện nhìn sơ qua , tròng mắt anh bỗng co lại, đáy lòng lộp cộp một tiếng, liền khựng lại.
Trời, là cô ta?