Mục lục
Sói Vương Bất Bại - Tiêu Nhất Thiên - truyện Full tác giả: Văn Huy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 418

Thánh nữ Kiếm Sơn sớm không tới, muộn không tới, lại xuất hiện vào đúng lúc mấu chốt như thế nào, đúng là ngoài dự liệu của mọi người, giống như thấy quỷ giữa ban ngày, mẹ nó, có thể hù chết người!

Nhất là Tiêu Thiên Thành!

Nụ cười của Tiêu Thiên Thành cứng ở trên mặt, bắp chân như nhũn ra, suýt chút đặt mông ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh buốt!

Hiển nhiên!

Thánh nữ Kiếm Sơn không chỉ có còn sống, không chỉ tới, hơn nữa còn nghe được đối thoại giữa bọn họ, biết mưu đồ của Tiêu Thiên Thành, cho nên giọng điệu rất lạnh, rất không vui, người chưa tới thì đã mắng mỏ một trận!

Chuyện này. ..

Phải làm sao mới ổn đây?

Tiêu Thiên Thành ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ trong lòng rất là hoảng loạn! “Thánh…” “Thánh nữ đại nhân!” “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ! Thánh nữ đại nhân phúc lớn mạng lớn.ngài ấy không có chết, ngài ấy lại không chết! Ngài ấy còn sống, ngài ấy còn sống thật! Quá tốt rồi, ha ha ha ha ha..”

Có người vui vẻ có người sầu!

Xuân Nhụy đột nhiên xuất hiện, thay đổi bầu không khí và thế cuộc trong phòng nghỉ trong nháy mắt, mới vừa rồi là Tiêu Thiên Thành xuân phong đắc ý, khiến cho mấy lão già cũng ngấp nghé vị trí điện chủ âm thầm khó chịu, mà bây giờ, Tiêu Thiên Thành bị sợ vỡ mật, mấy lão già đó thì lại phấn chấn! “Thánh nữ đại nhân!” “Chúng tôi ở đây! Thánh nữ đại nhân…”

Có Xuân Nhụy ở đó, mấy lão già đó đầu còn engai Tiêu Thiên Thành? Thế là, sau khi kích động, vẻ mặt khinh bỉ trừng Tiêu Thiên Thành một cái, sau đó quay người đi ngay, hào hứng chạy ra khói phòng nghỉ, đi nghênh đón Xuân Nhụy!

Trong nháy mắt, mười mấy người trong phòng nghỉ chạy mất một nửa! “Ngài Tiêu! Chuyện này. . .”

Mấy lão già còn lại thì tương đối lúng túng, bình thường bọn họ và

Tiêu Thiên Thành quan hệ rất tốt, vốn muốn mượn cơ hội này nâng Tiêu Thiên Thành lên ngôi, theo đó thì nước lên mà thuyền cũng lên, kết quả… Mẹ nó, nâng cái con khỉ gì nữa!

Đi thôi!

Sợ đắc tội Tiêu Thiên Thành!

Không đi!

Lại sợ Xuân Nhụy tìm bọn họ tính sổ! Tiến thoái lưỡng nan!

Từng người, sắc mặt khó coi tựa như ăn cứt chó! “Đi!”

Tâm trạng Tiêu Thiên Thành chìm đến đáy cốc, khẽ cắn môi, kiên trì nói: “Theo tôi đi cung nghênh Thánh nữ đại nhân!”

Nói xong!

Nhanh chân đi ra khỏi phòng nghỉ!

Tiêu Quốc Thiên và mấy lão già còn lại liếc nhau. Hít một hơi thật sâu, chỉ đành đi theo ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa phòng nghỉ, bọn họ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc dọc theo bậc thang Bàn Long đi xuống, đi tới phía bọn họ!

Không tệ!

Là bóng dáng của hai người!

Trong đó một cô gái áo trắng như tuyết, phiêu nhiên như tiên, hiển nhiên chính là Xuân Nhụy, cũng chính là Thánh nữ đại nhân của bọn họ, mà một người khác thì là một người đàn ông tóc trắng phao, đeo mặt nạ đầu sói!

Chính là Tiêu Nhất Thiên!

Thấy cảnh này, đám người vốn là lo lắng đề phòng càng thêm kinh hãi muốn chết, đồng loạt mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin tưởng!

Mẹ nó chú!

Tình huống như thenào vậy?

Thánh nữ đại nhân không chết, Sói Vuơng Tiêu Nhất Thiên cũng còn sống, hơn nữa. Sáng nay hai người bọn họ mới vừa đánh nhau trên đỉnh Kiếm Sơn, bây giờ lại cùng đi tới?

Trong nháy mắt!

Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động như sóng gầm!

Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên và Xuân Nhuy cuc nhanh, ngắn ngủi mười mấy giây thì đã đi xuống Kiếm Sơn, đi tới trước mặt đám người, mấy lão già đi ra trước nhất lập tức chắp lên tay, hướng về phía Xuân Nhụy, cung kính nói: “Cung nghênh Thánh nữ đại nhân rời núi!” “Cung nghênh Thánh nữ đại nhân rời núi!”

Đổi với Xuân Nhụy, bọn họ biểu hiện tất cung tất kính!

Chuyện này!

Chính là khác biệt giữa Xuân Nhụy và Tiêu Thiên Thành, cũng là khác biệt giữa một cường giả nửa bước minh cảnh và một cao thủ ám cảnh viên mãn, trong thế giới thực lực, thực lực đại biểu cho tất cả!

Càng mạnh!

Càng có thể được người khác tôn trọng! Xuân Nhụy dùng một mảnh lụa trắng che khuất mặt mình, nhưng dù cho như thế thì xuyên thấu qua lụa trắng vẫn có thể thấy được những tổn thương trên gương mặt và trong cổ của cô ta, chuyện này khiến những lão già đó cực kỳ rung động

Mẹ nó!

Hẳn là là bị Sói Vương Tiêu Nhất Thiên đánh?

Mẹ nó, thật hung ác!

Nhưng mà!

Bọn họ len lén liếc Xuân Nhụy đang đứng bên người Tiêu Nhất Thiên một chút, mặc dù trong lòng tràn đầy khiếp sợ và khó hiểu nhưng cũng không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi nhiều!

Xuân Nhụy không để ý đến mấy lão già đó mà trực tiếp nhìn về phía Tiêu Thiên Thành, hỏi: “Vừa rồi hình như tôi nghe được ông nói muốn làm chủ nhân của Điện Thiên Thần, còn muốn dò xét bí mật bên trong Kiếm Sơn, thật sao?” “Tôi..”

Tiêu Thiên Thành đổ mồ hôi trán, vội vàng giải thích: “Bọn họ nhất trí đề cử, tôi cũng là vì an nguy của Kiếm Sơn và dân chúng của Thành Thiên Kiếm, xin Thánh nữ đại nhân tra cho rõ!” “Xin Thánh nữ đại nhân tra cho rõ!”

Tiêu Quốc Thiên và mấy lão già khác đồng loạt hùa theo! “Tra cho rõ?”

Xuân Nhụy hừ lạnh, nói: “Tôi không có thời gian, cũng không có tâm trạng đi điều tra những chuyện xấu giữa các ông!” “Bây giờ!” “Tôi cho các ông một cơ hội, trả lời câu hỏi của tôi, nếu nói thật thì không sao, dám có nửa câu nói dối lừa gạt tôi thì tôi sẽ gộp chung với chuyện lúc trước, tính sổ với mấy ông!”

Việc quan hệ đến sự thật cái chết của Đế Uyên. Việc quan hệ đến thù lớn gia tộc của những chị em trong Bồng lai tiên cảnh, Xuân Nhụy không hề dám qua loa chủ quan, nói vô cùng nặng!

Lúc nói chuyện!

Thậm chí có một luồng uy thế từ minh kình trong thân thể Xuân Nhụy bỗng nhiên bạo phát đi ra, dùng cái này uy hiếp bọn người Tiêu Thiên Thành! “Rõ!” “Vâng vâng vâng…”

Bọn người Tiêu Thiên Thành sợ mất mật, mồ hôi lạnh trên trán lập tức chảy xuống nhiều hơn, gật đầu như giã tỏi nói: “Thánh nữ đại nhân muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, chúng tôi nhất định biết gì nói nấy!” “Tốt!”

Xuân Nhụy hơi không kịp chờ đợi hỏi: “Những ngày gần đây, trong thủ đô nhưng có chuyện lớn gì xảy ra không?”

Dù cho trước đó Tiêu Nhất Thiên và bọn người Tiêu Thiên Thành từng có xích mích, còn giết người của mười gia tộc lớn nhất, thế nhưng Tiêu Nhất Thiên ở đây, Xuân Nhụy vẫn hết sức cẩn thận, cũng không có hỏi thẳng về sống chết của Đế Uyên mà bắt đầu hỏi bóng gió!

Dù sao!

Nếu như Đế Uyên đã chết thật rồi, như vậy, còn có chuyện gì lớn hơn cái chết của Đế Uyên nữa chứ? “Sao?”

Xuân Nhụy khiến bọn người Tiêu Thiên Thành sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, trong lòng tự nhủ: Thánh nữ đại nhân của tôi ơi, đứng ở bên cạnh cô chính là Sói Vương Tiêu Nhất Thiên đó, gần đây chuyện lớn ở thủ đô, anh ta hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính đó!

Có anh ta ở đây!

Mẹ nó, cô còn hỏi tôi? “Mau nói!”

Chú ý tới ánh mắt Tiêu Thiên Thành, Xuân Nhụy hơi không kiên nhẫn! “Nói!” “Tôi nói…”

Tiêu Thiên Thành đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, rơi vào đường cùng, chỉ có thể thận trọng nói: “Căn cứ tin tức mà chúng tôi đạt được, Sói Vương Tiêu Nhất Thiên sau khi xuất ngũ từ Bắc Cảnh, khoảng hai tháng trước đó thì tiến vào thủ đô, lần lượt tru diệt mấy gia tộc lớn ở thủ đô bao gồm cả nhà họ Tiêu, về sau lại chém giết Thú Vương của Nam Cương làHoắc Mãng trong phủ của tứ hoàng tử…” “Nam Cương chấn động!” “Sói Vương Tiêu Nhất Thiên được hoàng chủ Đế Uyên thân phong là Bình Nam đại tướng quân, cùng Thái tử Đế Hạo dẫn binh lao tới Nam Cương dẹp loạn, kết quả Thái tử Đế Hạo chết thảm, Tiêu Tướng quân bị phán tội phản quốc, áp giải về thủ đô!” “Ở hai ngày trước…” “Thủ đô truyền đến tin tức, hình như trong hoàng thành bạo phát một trận đại chiến siêu cấp, đoàn sứ thần của Đại Hoa dưới sự dẫn đầu của Ngao Tuấn Thần đều chết ở trong hoàng thành, ngự lâm vệ tử thương thảm trọng, ngay cả hoàng chủ Đế Uyên..”

Tiêu Thiên Thành nói hết tình huống mà ông ta biết ra. Tuy nhiên, khi nhắc đến Đế Uyên thì ông ta hơi ấp a ấp úng, mắt nhìn Xuân Nhụy, lại nhìn Tiêu Nhất Thiên, ngực như nổi trống, lo lắng muốn chết, sợ câu nào nói không tốt thì sẽ đắc tội một trong hai người Xuân Nhụy và Tiêu Nhất Thiên!

Chỉ trách!

Bây giờ Tiêu Thiên Thành cũng không biết quan hệ giữa Tiêu Nhất

Thiên và Xuân Nhụy, càng không biết mục đích của Xuân Nhụy khi hỏi mấy chuyện này, trong tình huống hoàn toàn không biết gì cả, có trời mới biết thứ gì nên nói, thứ gì không nên nói?

Mẹ nó!

Mẹ nó, tôi khổ quá mà! “Nói tiếp đi!”

Xuân Nhụy thì hai con người co rụt lại, gặng hỏi: “Thắng chó chết Đế Uyên đó thì sao?”

Thắng chó chết?

Tiêu Thiên Thành sững sờ, do dự nói: “Ông ta… ông ta chết…”

Chết!

Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, nhưng mà khi chính tai nghe Tiêu Thiên Thành nói Đế Uyên chết thì vẫn khiến cho trong lòng Xuân Nhụy cực kỳ rung động!

Thằng chó chết Đế Uyên đó chết rồi!

Đã chết thật rồi!

Xem ra!

Trước đó Tiêu Nhất Thiên cũng không có nói láo!

Thế là!

Xuân Nhụy cố gắng bình phục tâm tình của mình một chút, nhìn Tiêu Nhất Thiên một chút, sau đó tiếp tục hỏi: “Chết như thế nào?” “Chuyện này…”

Tiêu Thiên Thành lúng túng nói: “Thánh nữ đại nhân, lúc ấy hoàng thành bị phong tỏa, người ngoài không thể đi vào, liên quan tới sự thật về cái chết của Đế Uyên thì có không ít lời đồn, tôi cũng không thể xác định!” “Sau khi Đế Uyên chết, lục hoàng tử Đế Khâm kế vị, đồng thời thông báo thiên hạ, nói là Đế Uyên chết trong trận loạn chiến với đoàn sử của Đại Hoa!” “Nhưng mà…” “Tôi có chút quan hệ ở thủ đô, nghe bọn họ nói, khi Để Uyên chết, lục hoàng tử Đế Khâm dẫn đầu số lớn Cấm Vệ quân ở đó quan chiến, những Cấm Vệ quân đó tự mình truyền tin ra, thật ra, Để Uyên là chết trong…”

Nói đến đây!

Tiêu Thiên Thành dừng một chút, nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên lần nữa, thấy Tiêu Nhất Thiên đứng im như núi ở đó, có vẻ như cũng không tức giận, thể là, ông ta mới dám nói tiếp: “Chết trong tay Sói Vương Tiêu Nhất Thiên và vợ của anh ta Tô Tử Lam!” “Vì thế!” “Tô Tử Lam trọng thương hôn mê, Sói Vương Tiêu Nhất Thiên một đêm đầu bạc..”

Thật sự không biết!

Lúc đầu Tiêu Thiên Thành chỉ biết là Đế Uyên đã chết. Cũng không biết sự thật về cái chết của Để Uyên, nhưng vừa hay Tiêu Nhất Thiên đột nhiên xuất hiện ở Thành Thiên Kiếm, một trận chiến buổi sáng, Tiêu Thiên Thành khám phá ra thân phận của Tiêu Nhất Thiên, cho nên ông ta mới lập tức liên lạc với người bên phía thủ đô, khó khăn lắm mới hỏi thăm được một phần sự thật trong đó!

Nói đến!

Đây cũng là đánh bậy đánh bạ. Giúp Tiêu Nhất Thiên một phen!

Nếu không!

Nếu như Tiêu Thiên Thành nói cho Xuân Nhụy là Đế Uyên đồng quy vu tận với đoàn sứ của Đại Hoa, chỉ sợ Tiêu Nhất Thiên sẽ hết đường chối cãi!

Sau khi nói xong!

Bọn người Tiêu Thiên Thành lo lắng đề phòng quan sát phản ứng của Xuân Nhụy, thở mạnh cũng không dám thở, nhưng mà, phản ứng của Xuân Nhụy lại vượt quá dự đoán của bọn họ!

Khóc!

Bọn họ nhìn thấy cái gì?

Trời ạ!

Bọn họ hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình, chỉ thấy, hai hàng nước mắt từ trong đôi mắt Xuân Nhụy chảy ra, làm ướt gương mặt hơi bầm và sưng đỏ của cô ta, cũng làm ướt mảnh lụa trắng che trên mặt cô ta, nước mắt làm cho mảnh lụa trắng ướt dính vào mặt!

Có thể thấy, Xuân Nhụy khóc rất thương tâm, thương tâm đến thân thể của cô ta cũng hơi có chút run rẩy!

Móa!

Móa!

Móa!

Rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Bọn người Tiêu Thiên Thành choáng váng, giống như một đám người tối cổ, hoàn toàn không nghĩ ra!

Hai phút!

Xuân Nhụy khóc đại khái hai phút. Tiêu Nhất Thiên cũng được, mấy người Tiêu Thiên Thành cũng được, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, không có đi quấy rầy cô ta, mãi đến hai phút sau, Tiêu Nhất Thiên mới mở miệng nói: “Cô, thua!”

Đúng!

Cá cược với Tiêu Nhất Thiên, Xuân Nhụy thua!

Tuy nhiên!

Xuân Nhụy không hề đau lòng khi thua, cũng không hề khổ sở chút nào, ngược lại còn thua cảm động đến rơi nước mắt, thua nhưng cam tâm tình nguyện! “Tôi hiểu!”

Xuân Nhụy gật đầu một cái, không để ý nước mắt trên gương mặt, quay qua nói với bọn người Tiêu Thiên Thành: “Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi, anh ta, Sói Vương Tiêu Nhất Thiên, chính là chủ nhân của Điện Thiên Thần!” “Là chủ nhân của các ông!” “Cũng là chủ nhân duy nhất của các ông!”

Rầm!

Giọng Xuân Nhụy không lớn, thậm chí còn có chút nghẹn ngào, nhưng mà rơi vào trong tai đám người Tiêu Thiên Thành thì lại tựa như sấm sét nổ vang, sấm sét giữa trời quang, khiến cho bọn họ choáng váng!

Sói Vương Tiêu Nhất Thiên…

Chủ nhân của Điện Thiên Thần?

Đột ngột quay phắt một trăm tám mươi độ như thế khiến cho mấy người Tiêu Thiên Thành trở tay không kịp, bọn họ ngây ngốc nhìn Xuân Nhụy và Tiêu Nhất Thiên. Cảm giác tế bào não của mình đã không đủ dùng!

Ực ực!

Nuốt một ngụm nước bọt, bọn người Tiêu Thiên Thành vô thức thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là trận chiến trên đỉnh Kiếm Sơn vào buổi sáng đó, Thánh nữ đại nhân đánh thua, cho nên trả một cái giá lớn là Thánh nữ đại nhân đưa quyền quản lý Kiếm Sơn lại cho Sói Vương Tiêu Nhất Thiên?”

Chuyện này!

Là lý do hợp lý nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra được! “Thánh nữ đại nhân. Cô…”

Sau khi khiếp sợ, bọn người Tiêu Thiên Thành vốn còn muốn khuyên giải vài câu, nhưng mà còn không đợi bọn họ nói ra thì sau một khắc, chuyện khiến bọn họ càng thêm bất ngờ đã xuất hiện!

Chỉ nghe…

Phịch một tiếng!

Kèm theo một tiếng vang đó là Xuân Nhụy đột nhiên quay mặt qua nhìn Tiêu Nhất Thiên, không có chút do dự nào, ngay trước mặt đám người Tiêu Thiên Thành, khuy gối quỳ xuống trước mặt Tiêu Nhất Thiên!

Không sai!

Là quỳ xuống, quỳ trước mặt Tiêu Nhất Thiên!

Sau đó!

Bọn người Tiêu Thiên Thành ngây ra như phỏng, còn không có lấy lại tinh thần thì đã nghe Xuân Nhụy quỳ gối trước mặt Tiêu Nhất Thiên, giọng hơi nghẹn ngào nói: “Trước đó, là tôi có mắt không tròng, hiểu lầm ngài Tiêu!” “Hy vọng ngài Tiêu rộng lượng, tha thứ cho sự vô lễ của tôi!” “Đồng thời!” “Xin ngài Tiêu nhận quyền quản lý Điện Thiên Thần, nhận lấy Kiểm Sơn và Thành Thiên Kiếm, tôi cam tâm tình nguyện, nhận Ngài Tiêu làm chủ, chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng, tôi có máu chảy đầu rơi cũng sẽ không tiếc!” “Nếu có làm trái, trời đất không dung!”

Âm!

Xuân Nhụy nói vô cùng kiên quyết, khi vừa dứt lời, cô ta cúi người, dập đầu sát xuống dưới chân Tiêu Nhất Thiên, đầu chạm vào sàn nhà lạnh buốt!

Ực ực!

Ực ực ực ực ực ực…

Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên, bọn người Tiêu Thiên Thành chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới lạnh buốt, gân xanh nổi đầy trán, không ngờ được, bọn họ cho dù có nằm mơ cũng không ngờ tới mọi chuyện vòng vo một vòng rồi cuối cùng lại phát triển thành như vậy, Thánh nữ đại nhân giao quyền quản lý Kiếm Sơn và Điện Thiên Thần lại cho Tiêu Nhất Thiên cũng được, không ngờ ngay cả chính cô ta cũng quỳ xuống đất thần phục!

Mấu chốt là!

Thánh nữ đại nhân đều thần phục với Sói Vương Tiêu Nhất Thiên, đều dập đầu tạ tội với Tiêu Nhất Thiên, như vậy, bọn họ thì sao? “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Ngay khi bọn người Tiêu Thiên Thành tay chân luống cuống thì Xuân Nhụy cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Còn không quỳ xuống, bái kiến điện chủ Tiêu của các ông sao?”

Phịch!

Hai lão già trong số đó chân mềm nhũn, cơ thể không bị khống chế mà quỳ lại Tiêu Nhất Thiên, run run rẩy rẩy hộ: “Bái kiến Tiêu điện chủ!” “Bái kiến Tiêu điện chủ!” “Bái kiến Tiêu điện chủ!”

Trong nháy mắt, một đám người quỳ xuống trước mặt Tiêu Nhất

Thiên!

Người cuối cùng quỳ xuống chính là Tiêu Thiên Thành, phủ phục dưới chân Tiêu Nhất Thiên, nhất là khi hô lên ba chữ “điện chủ Tiêu” thì trong lòng Tiêu Thiên Thành đang nhỏ máu!

Mẹ nó!

Ông đây cũng họ Tiêu được không?

Ngay trước khi Thánh nữ đại nhân và Sói Vương Tiêu Nhất Thiên xuất hiện. Mấy lão già này và những người xung quanh rõ ràng là gọi tôi là điện chủ Tiêu được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK