Chương 369
Ánh sáng!
Đó chính là ánh sáng!
Ánh sáng trong Điện Hùng loan lọt qua khe hở mà Tô Tử Lam vừa mới dùng đao bổ ra, nó chiếu lên người Đế Uyên, chiếu lên mặt hồ đầy máu!
Ánh sáng chiếu vào tế đàn!
Xua tan đi bóng tối!
Nhìn lên phía trên!
Giống như là ánh đèn của một buổi ca nhạc, những tia sáng không ngừng di chuyển!
Vô cùng chói mắt!
Vô cùng kích thích thị giác, đặc biệt đối với Đế Uyên!
Sau khi đan điền bị tổn hại, vì bảo vệ tính mạng của mình, Đế Uyên đã “bế quan tu luyện” ở dưới tế đàn không ánh sáng này mấy chục năm trời, ông ta nằm mơ cũng đều mơ thấy mình có thể rời đi khỏi chỗ ma quỷ này, để cảm nhận ánh sáng ấm áp bên ngoài kia!
Vì vậy!
Ông ta không ngừng bày mưu tính kế, sắp đặt từng bước một đề lừa Tiêu Nhất Thiên vào tròng, không quản điều đó có thể khiến cho Tiêu Nhất Thiên nhà tan cửa nát!
Bây giờ!
Ông ta đã chờ đợi rất lâu mới có được cơ hội này, chờ đến thời khắc có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngoài kia!
Nhưng mà!
Con mẹ nó ai mà ngờ được, kế hoạch tỉ mỉ mà ông ta đã sắp xếp năm năm, lại bị phá hỏng, Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Linh Lung thì không nói đến, nhưng Tô Tử Lam vậy mà lại có giọt huyết tinh của Diệp Ngọc, có được sức mạnh điên cuồng ấy, có thể chỉ trong mấy đao bổ nát mặt sàn Điện Hùng loan, khiến ông ta nhìn thấy ánh sáng mà ông ta vẫn hằng mơ ước theo cách này!
Đậu má!
Con mẹ nó!
Cái quần què gì!
Khi tia sáng ấy chiếu xuống, con ngươi Đến Uyên co lại, giơ tay lên che đôi mắt của mình trong vô thức, trái tim đang giật thon thót ban nãy, bỗng chốc như chìm xuống đáy biển!
Sắc mặt ông ta đen xì!
Vỡ rồi!
Sàn nhà dày gần hai mét, thật sự đã bị Tô Tử Lam từng đao từng đao bổ vỡ vụn!
Điều đó!
Đồng nghĩa với việc!
Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó mà tránh được, Đế Uyên muốn kéo dài thời gian, để khiến cho kế hoạch của Tô Tử Lam bị ngâm nước, bị phá sản!
Bum!
Khi Đế Uyên vẫn còn chưa thích nghi với cường độ ánh sáng mạnh chiếu tới, thì thanh đao của Tô Tử Lam đã mạnh mẽ mà chém xuống sàn lần thứ bảy, cùng với âm thanh ầm ầm đổ vỡ, thì trên sàn đã vỡ ra một cái hố to vô cùng, càng thêm nhiều đất đá rơi xuống tế đàn, như thể cả tòa tế đàn của Đế Uyên sắp bị chôn vùi xuống mặt đất rồi vậy! “Khốn nạn!”
Đế Uyên chửi thành tiếng, sự việc đã phát triển đến bước này rồi, ông ta không ra tay thì cũng không được, rơi vào đường cùng ông ta cũng không biết làm như thế nào cả, chỉ đánh cố nhịn những cơn đau nhói trong đan điền!
Nhất thời!
Sức mạnh minh kình khủng bố trong cơ thể ông ta bùng nổ, một trận gió lạnh thấu xương nổi lên càn quét mọi thứ xung quanh, thổi bay cả đống gạch ngói ban nãy rơi xuống, vần vũ xung quanh tế đàn!
Mà hiện trường bây giờ! Vô cùng kinh ngạc!
Nếu như nói ban nãy khi những mảnh gạch nói rơi từ trên trần nhà xuống như một trận mưa lớn, vậy thì, trận gió lạnh thấu xương xung quanh người Đế Uyên giống như một chiếc ô cực lớn, không chỉ bảo vệ ông ta, mà còn bảo vệ cả tế đàn đường kính chín chấm chín mét kia!
Tế đàn này!
Là tổ tiên Đế thị truyền lại, là một Luyện Long đỉnh bản cực lớn, thêm vào đó là phệ hồn trận pháp quỷ dị khó đoán, nó có tác dụng vô cùng lớn đối với những người tu luyện, Đế Uyên tất nhiên sẽ không để Tô Tử Lam phá hủy nó!
Sau khi giết chết Tô Tử Lam, Đế Uyên vẫn muốn dừng tế đàn này để tiếp tục mạng sống của mình!
Nhưng mà!
Chỉ khổ hai người Tiêu Nhất Thiên và ám dạ Quỷ Vương vừa rơi xuống hai bên trái phải tế đàn, lại mới bị phun ra một ngụm máu, đến bây giờ vẫn chưa đứng dậy được, nhìn thấy đám gạch ngói sắp bị cơn gió của Đế Uyên, thổi bay đến chỗ mình, hai người họ vội vàng muốn né đi, nhưng chưa kịp đứng dậy để bỏ chạy, thì đã bị chôn dưới đám gạch ngói đó rồi!
Sống chết còn chưa rõ! “Để Uyên!”
Vết nứt trên sàn nhà được mở to ra rất nhiều, chỉ thấy hình bóng một cô gái mặc chiếc váy cưới đỏ rực đứng đó, tay cầm Bảo đao Long Đồ, đó chính là Tô Tử Lam!
Tô Tử Lam cúi đầu nhìn Đế Uyên đang ngồi ngay ngắn trên trụ ngọc, hai người cách một cái sàn nhà nứt vỡ nhìn nhau!
Chỉ nghe thấy!
Tô Tử Lam trầm giọng nói: “Lăn ra đây!” “Chịu chết đi!”
Rõ ràng rằng!
Sau khi Tô Tử Lam bổ nát sàn nhà, không hề có ý định nhảy xuống tế đàn, quyết đấu một trận sống chết cùng Đế Uyên!
Mà là!
Muốn Đế Uyên lên trên đó! dù sao thì
Trận quyết chiến giữa hai cao thủ minh kinh có sức tàn phá vô cùng nặng nề, một cái tế đàn nho nhỏ dưới lòng đất, cơ bản là chịu không nổi sức mạnh đó, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết đến lúc đó, Tiêu Nhất Thiên và ám dạ Quỷ Vương còn đang bị thương nặng, sẽ khó có cơ hội thoát thân!
Mà điều này!
Cũng chính là mong muốn của Đế Uyên!
Ông ta không muốn quyết chiến với Tô Tử Lam ở dưới tế đàn này, ông ta bây giờ đang trúng độc, vết thương ở đan điền lại bị ảnh hưởng, trận phệ hồn là chỗ dựa duy nhất để kéo dài sinh mệnh của ông ta!
Vì vậy!
Để Uyên nhẫn nhịn còn đau nhói trong đan điền, chầm chậm đứng dậy, giơ tay phải của mình lên, vút một tiếng xé gió vang lên, thanh lưu ly bảo kiếm vốn treo trên tường nháy bay mắt tới, Đế Uyên nằm chắc thanh kiếm trong tay!
Thanh kiếm đó!
Nó cũng được rèn từ hàn thiết, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, tản ra ánh sáng chói lóa, thân kiếm được mạ vàng, mạ bạc, hai mặt chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, mỗi bên khắc một con rồng đen rất sống động, đầu hai con rồng gặp nhau ở đuôi kiếm!
Thanh kiếm này!
Tên là kiếm đế vương!
Giống như tế đàn dưới đất này, nó cũng là do tổ tiên Đế thị truyền lại, chỉ có người được kế thừa vương vị, mới có tư cách sử dụng nó, có thể nói nó là vật tượng trưng cho thân phận để vương!
Vì vậy!
Nó mới có tên là kiếm để vương! “Dựa vào bà?” “Mà muốn giết tôi?” “Hừ!” “Không biết trời cao đất dày!”
Có kiểm để vương trong tay, những cơn gió xung quanh Đế Uyên càng phần phật, thoi tung cá tà áo, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao, vừa nói, mũi chân nhấn một cái, nháy mát cá người vụt qua như một mũi tên, phi ra khỏi tế đàn bay lên trên Điện Hùng Loan qua cái hố kia!
Giet!
Bắt buộc phải nhanh chóng giết chết Tô Tử Lam!
Vết thương trên đan điên của Đế Uyên vốn dĩ phải cần hồ máu trong tế đàn chữa trị, bây giờ lại trúng độc trong người, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, lúc này mà rời khỏi tế đàn để lên quyết chiến với Tô Tử Lam, đối với Đế Uyên mà nói thật sự là vô cùng bất lợi!
Chỉ có thể tốc chiến tốc thắng mà thôi!
Đi sớm về sớm!
Mà giọt huyết tinh của Diệp Ngọc trong cơ thể của Tô Tử Lam đã hao mất một nửa sức mạnh, thời gian còn lại không nhiều, vì vậy cô cũng muốn đánh càng nhanh càng tốt, sớm kết thúc trận đấu!
Vì vậy!
Trên thực tế trận chiến quyết định sinh tử của hai cao thủ minh kình, chẳng qua cũng chỉ là cuộc chiến tranh về thời gian mà thôi!
Thời gian càng lâu!
Cho dù là không có Đế Uyên, Tô Tử Lam cũng sẽ chết! Ngược lại, cho dù không có Tô Tử Lam, Để Uyên rời khỏi tế đàn quá lâu, cũng sẽ bị chết do vỡ đan điền!
Vì vậy!
Cuộc chiến này chính là để xem ai có thể trước lúc mình ngã xuống mà có thể giết chết đối thủ!
Để xem
Ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng!
Bum!
Giây phút Đế Uyên xông ra khỏi tế đàn, trận chiến đã bắt đầu, những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa, sàn nhà vừa mới ổn định lại lung lay mạnh mẽ!
Mà lúc này!
Tiếng gầm vô cùng lớn, lạch cạch, âm thanh yếu ớt truyền tới, dưới tế đàn một bàn tay đầy máu từ trong đống ngói gạch vụn nát vươn ra!
Sau đó!
Lại có một tiếng lạch cạch nữa, một bàn tay khác duỗi ra!
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Âm thanh nhỏ đó không ngừng chuyền tới, Tiêu Nhất Thiên bị chôn trong đống gạch ngói đang cố bò ra ngoài, anh run rẩy đứng dậy, trên người đều là máu và bụi bẩn nhìn vô cùng lôi thôi lếch thếch!
Lạch cạch!
Lach cach!
Lach cach!
Dường như cùng lúc Tiêu Nhất Thiên loạng choạng đứng dậy, người bị vùi trong đám gạch ngói bên kia cũng có động tĩnh, chỉ thấy ám dạ Quỷ Vương đang bị thương nặng, đang vô cùng khó khăn mà bò dậy!
So sánh với Tiêu Nhất Thiên, ám dạ Quỷ Vương bị gãy một tay phải lại càng thảm, bộ quần áo đen trên người rách tả tơi, cả người máu me bụi bẩn, hơi thở yếu ớt, như đèn đã cạn dầu vậy!
Quan trọng là!
Từ trước đến nay, cái mặt nạ luôn luôn treo trên mặt ám dạ Quỷ Vương, giờ phút này không biết đã rơi ở chỗ nào mất rồi!
Tiêu Nhất Thiên nhìn sang chỗ ám dạ Quỷ Vương!
Vừa nhìn!
Chỉ là một cái liếc mắt!
Con ngươi Tiêu Nhất Thiên bỗng co rút lại, chân mày nhíu chặt, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc!
Anh!
Đã nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn giấu sau chiếc mặt nạ bao năm nay của ám dạ Quỷ Vương!