Hàn An một mình trở về viện nghiên cứu, cậu gật đầu coi như chào hỏi với cảnh vệ rồi đi vào. Tiếp theo, một thứ gì đó đột ngột lao vào lòng cậu. Bốn cái chân ngắn ngủn quen thuộc làm Hàn An theo bản năng đón lấy.
_ Gâu!
Cái tác phong này sao mà thấy quen quá ta.
Giống hệt bé Dâu Tây.
_ Ơ... Này Tiểu Q...
Anh cảnh vệ đang đứng thì thấy một màn này liền ngớ người, mãi sau mới tỉnh táo, ý thức chó biến dị gây chuyện sắc mặt không khỏi tái mét, vội muốn chạy đến ôm lại con chó. Đồng thời xin lỗi rối rít.
_ Không sao đâu, nó là chó của tôi. Lâu ngày mới gặp lại nên vậy thôi.
Hàn An giải thích, lúc cậu mới về thì Tiểu Q đang có một nhiệm vụ thanh lí tang thi ở ngoại ô thành phố. Vì là động vật biến dị ít ỏi trong căn cứ nên cậu nhóc bị trưng dụng không thương tiếc.
Đượng nhiên Tiểu Q làm việc bao nhiêu thì sẽ được trả công bấy nhiêu. Cậu nhỏ của Hàn An sẽ không bao giờ để chó cưng của cháu mình đi làm không cho người khác bao giờ.
Mà việc bị trưng dụng cũng có cái tốt của việc bị trưng dụng, Tiểu Q bây giờ săn chắc hơn xưa, dị năng cũng tiến bộ nhiều lắm.
Cảnh vệ thấy bộ dáng ngoan ngoãn nằm trong lòng Hàn An kia của Tiểu Q. Chợt nhớ có một lần bé Dâu Tây từng bảo đây là chó của anh An nên không nghi ngờ gì. Chỉ là lẳng lặng thở phào một hơi.
Dù sao Tiểu Q cũng là động vật biến dị do anh ta tạm thời phụ trách, nhỡ có xảy ra vấn đề gì anh ta chắc chắn không thoát khỏi việc bị khiển trách.
Hàn An vừa đi vừa vỗ mông Tiểu Q, lại lấy ra từ không gian mấy con cá khô nhỏ, vui vẻ đút cho nó ăn.
Đến tầng phòng ở, Tiểu Q nhảy xuống, đôi chân ngắn ngun ngủn chạy đi tìm bé Dâu Tây và Đồng Đồng chơi. Nhưng vẫn thi thoảng ngó ra đằng sau xem chủ nhân có còn ở đó hay không.
An Tinh Nghi bước ra từ phòng thí nghiệm, tay vẫn còn đeo găng. Mùi hóa chất vẫn còn ám vào cơ thể.
_ Tiểu Q về rồi à, đợt thanh lí này nhanh hơn lần trước nhỉ .
Y nhìn hai đứa nhỏ và một con chú chơi vui đến quên trời, tùy tiện nói một câu.
_ Vâng, vừa thấy con là nhảy bổ vào. Anh cảnh vệ sợ chết khiếp luôn.
Hàn An cố gắng miêu tả lại khuôn mặt anh chàng cảnh vệ lúc ấy. Nhưng khổ nỗi cậu chưa làm việc này bao giờ. Khuôn mặt trông vưà cứng ngắc vừa lố quá mức.
Đúng lúc hai đứa nhỏ chạy lại, chúng thấy thế thì cười phá lên.
.
Đến chiều, Lưu Tịnh Ly đột nhiên gọi cho Hàn An. - Người mà cậu bắt lúc sáng đã khai rồi. Mãi mới khiến bà ta mở miệng được đấy.
Giọng nói hắn vẫn trầm như mọi khi, nhưng cậu lại cảm thấy sự tức giận ẩn giấu trong từng câu chữ của hắn.
_ Biết được gì rồi ?
_ Chúng tôi đã cố hết sức cũng chỉ moi được ra ba mươi người thôi. - Lưu Tịnh Ly dừng một chút, gằn giọng nói. - Mà tôi thì không tin chỉ có ít người như vậy.
Dù không đứng trước mặt Lưu Tịnh Ly nhưng Hàn An vẫn cảm nhận được một loại áp lực đè nén. Khác với khi đối diện với ác ý từ [ Diệt Vong Chỉ Thần ], loại cảm giác này đơn thuần là áp bức đến từ cường giả. Một cường giả từ trong xương cốt.
Hơi khó chịu, mà cũng không quá khó chịu.
Đương nhiên, không phải ai cũng cảm thấy giống Hàn An. Hiện tại ở bên kia đầu dây, mấy người ở cùng với đội trưởng Lưu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Không ngừng kêu khổ.
_ Cậu có biết cách nào xác nhận tín đồ hay không ?
_ Xin lôĩ...
Hàn An rất muốn nói là có, nhưng sự thật thì phũ phàng. Dù mang danh là người hỗ trợ, cậu lại chẳng biết chút nào về Cứu thế giả hay tín đồ của [ Diệt Vong Chi Thần ] chứ đừng nói đến manh mối để xác nhận thân phận.
Giờ phút này, cậu đột nhiên nhận ra bản thân thật vô dụng. Cảm giác bất lực tràn ngập đáy lòng, tuy chỉ là thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Lưu Tịnh Ly đợi một lúc lâu mà không thấy cậu trả lời, chả biết trong đầu nghĩ cái gì mà giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
_ Không có manh mối cũng không sao, chính phủ để mắt đến tổ chức đó lâu như thể còn chưa tìm ra cách để nhận biết tín đồ cơ mà.
Hàn An còn đang chìm đắm trong đủ loại phương pháp để tìm ra các tín đồ còn đang lẩn trốn thì nghe thấy Lưu Tịnh Ly nhẹ giọng an ủi mình.
Cậu ngớ người, tự nhiên lại cảm thấy buồn cười.
_ Tôi không có buồn.
Trước khi câu chuyện kịp rẽ sang hướng siêu vẹo nào đó thì bé Dâu Tây đã ôm sách chạy đến. Không biết em đã đứng sau cậu từ bao giờ.
_ Muốn tín đồ xuất hiện thì cứ đưa thần linh của họ ra là được mà. - Em nghiêng đầu nói.
Hàn An và Lưu Tịnh Ly chợt tỉnh ngộ. Họ cứ mải suy xét đến mấy cách thức rắc rối và lòng vòng, lại vô tình quên đi điều đơn giản nhất.
_ Cậu nhỏ của tôi có giữ tranh của [ Diệt Vong Chi Thần ].
_ Được, để tôi bảo chị Hoan đến lấy.
Hàn An tắt máy liên lạc rồi xoa đầu bé Dâu Tây. Cảm ơn em vì ý tưởng vừa rồi. Sau đó nhét cho em một đống đồ ăn vặt, mình thì đi tìm An Tinh Nghi lấy tranh.
Bé Dây Tây dõi theo bóng lưng Hàn An, đôi mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm. Rồi tiếng của Đồng Đồng vang lên, em ngay lập tức trở lại dáng vẻ cậu bé nhí nhố ngày thường.
_ Đồng Đồng ơi, anh An vừa cho mình nhiều đồ ngon lắm. Tụi mình vừa ăn vừa đọc sách đi.
.
Ngày sáng hôm sau, căn cứ đột nhiên phát lệnh triệu tập toàn bộ, trừ những đội ngũ đang ở ngoài làm nhiệm vụ là vắng mặt thôi.
Hơn một nghìn người tụ tập ở khoảng đất lớn trống trải. Cảnh vệ đứng thành vòng tròn.
Đây là lần đầu tiên Hàn An nhìn thấy đại tướng Lưu Hoành. Gương mặt của ông đoan chính, trán cao mày rộng. Làn da dù đã nhăn nheo do có tuổi vẫn không thể che giấu khi chất hiên ngang. Ông đứng trên đài cao, cái nắng chiếu thẳng vào mặt làm ông đổ không ít mồ hôi nhưng tấm lưng ấy vẫn vững vàng đứng đó.
_ Chắc hẳn mọi người đã biết về sự việc xảy ra ngày hôm qua ở khu giao dịch. Căn nguyên của sự việc là đội trưởng của đội ngũ [ Tịnh Sương ] phát hiện ra một số vật phẩm liên quan đến tà giáo. Sau khi tiến hành họp nội bộ, chúng tôi quyết định tiểu hủy các vật phẩm có liên quan còn lại trước mặt tấtmọi người. Nhằm mục đích nhắc nhở và cảnh cáo.
Lưu Hoành dứt lời, ngay lập tức có người bị mang theo một khung tranh to lên giữa khán đài, sau đó một mồi lửa thiêu rụi thành tro.
Cả khoảng sân trở nên nhộn nhạo.
Cả quá trình chỉ diễn ra vỏn vẹn 10'. Hàn An lui xuống một góc khuất người, chăm chú quan sát hiểi cảm của từng người khi nghe đại tướng quân Lưu nói và sau khi bức tranh bị đốt. Nhưng hơn một nghìn người, cậu không thể nào theo dõi hết. Đó cũng là lí do căn cứ cử ra nhiều cảnh vệ đến vậy.
_ Gâu!
Cái tác phong này sao mà thấy quen quá ta.
Giống hệt bé Dâu Tây.
_ Ơ... Này Tiểu Q...
Anh cảnh vệ đang đứng thì thấy một màn này liền ngớ người, mãi sau mới tỉnh táo, ý thức chó biến dị gây chuyện sắc mặt không khỏi tái mét, vội muốn chạy đến ôm lại con chó. Đồng thời xin lỗi rối rít.
_ Không sao đâu, nó là chó của tôi. Lâu ngày mới gặp lại nên vậy thôi.
Hàn An giải thích, lúc cậu mới về thì Tiểu Q đang có một nhiệm vụ thanh lí tang thi ở ngoại ô thành phố. Vì là động vật biến dị ít ỏi trong căn cứ nên cậu nhóc bị trưng dụng không thương tiếc.
Đượng nhiên Tiểu Q làm việc bao nhiêu thì sẽ được trả công bấy nhiêu. Cậu nhỏ của Hàn An sẽ không bao giờ để chó cưng của cháu mình đi làm không cho người khác bao giờ.
Mà việc bị trưng dụng cũng có cái tốt của việc bị trưng dụng, Tiểu Q bây giờ săn chắc hơn xưa, dị năng cũng tiến bộ nhiều lắm.
Cảnh vệ thấy bộ dáng ngoan ngoãn nằm trong lòng Hàn An kia của Tiểu Q. Chợt nhớ có một lần bé Dâu Tây từng bảo đây là chó của anh An nên không nghi ngờ gì. Chỉ là lẳng lặng thở phào một hơi.
Dù sao Tiểu Q cũng là động vật biến dị do anh ta tạm thời phụ trách, nhỡ có xảy ra vấn đề gì anh ta chắc chắn không thoát khỏi việc bị khiển trách.
Hàn An vừa đi vừa vỗ mông Tiểu Q, lại lấy ra từ không gian mấy con cá khô nhỏ, vui vẻ đút cho nó ăn.
Đến tầng phòng ở, Tiểu Q nhảy xuống, đôi chân ngắn ngun ngủn chạy đi tìm bé Dâu Tây và Đồng Đồng chơi. Nhưng vẫn thi thoảng ngó ra đằng sau xem chủ nhân có còn ở đó hay không.
An Tinh Nghi bước ra từ phòng thí nghiệm, tay vẫn còn đeo găng. Mùi hóa chất vẫn còn ám vào cơ thể.
_ Tiểu Q về rồi à, đợt thanh lí này nhanh hơn lần trước nhỉ .
Y nhìn hai đứa nhỏ và một con chú chơi vui đến quên trời, tùy tiện nói một câu.
_ Vâng, vừa thấy con là nhảy bổ vào. Anh cảnh vệ sợ chết khiếp luôn.
Hàn An cố gắng miêu tả lại khuôn mặt anh chàng cảnh vệ lúc ấy. Nhưng khổ nỗi cậu chưa làm việc này bao giờ. Khuôn mặt trông vưà cứng ngắc vừa lố quá mức.
Đúng lúc hai đứa nhỏ chạy lại, chúng thấy thế thì cười phá lên.
.
Đến chiều, Lưu Tịnh Ly đột nhiên gọi cho Hàn An. - Người mà cậu bắt lúc sáng đã khai rồi. Mãi mới khiến bà ta mở miệng được đấy.
Giọng nói hắn vẫn trầm như mọi khi, nhưng cậu lại cảm thấy sự tức giận ẩn giấu trong từng câu chữ của hắn.
_ Biết được gì rồi ?
_ Chúng tôi đã cố hết sức cũng chỉ moi được ra ba mươi người thôi. - Lưu Tịnh Ly dừng một chút, gằn giọng nói. - Mà tôi thì không tin chỉ có ít người như vậy.
Dù không đứng trước mặt Lưu Tịnh Ly nhưng Hàn An vẫn cảm nhận được một loại áp lực đè nén. Khác với khi đối diện với ác ý từ [ Diệt Vong Chỉ Thần ], loại cảm giác này đơn thuần là áp bức đến từ cường giả. Một cường giả từ trong xương cốt.
Hơi khó chịu, mà cũng không quá khó chịu.
Đương nhiên, không phải ai cũng cảm thấy giống Hàn An. Hiện tại ở bên kia đầu dây, mấy người ở cùng với đội trưởng Lưu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Không ngừng kêu khổ.
_ Cậu có biết cách nào xác nhận tín đồ hay không ?
_ Xin lôĩ...
Hàn An rất muốn nói là có, nhưng sự thật thì phũ phàng. Dù mang danh là người hỗ trợ, cậu lại chẳng biết chút nào về Cứu thế giả hay tín đồ của [ Diệt Vong Chi Thần ] chứ đừng nói đến manh mối để xác nhận thân phận.
Giờ phút này, cậu đột nhiên nhận ra bản thân thật vô dụng. Cảm giác bất lực tràn ngập đáy lòng, tuy chỉ là thoáng qua trong giây lát mà thôi.
Lưu Tịnh Ly đợi một lúc lâu mà không thấy cậu trả lời, chả biết trong đầu nghĩ cái gì mà giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
_ Không có manh mối cũng không sao, chính phủ để mắt đến tổ chức đó lâu như thể còn chưa tìm ra cách để nhận biết tín đồ cơ mà.
Hàn An còn đang chìm đắm trong đủ loại phương pháp để tìm ra các tín đồ còn đang lẩn trốn thì nghe thấy Lưu Tịnh Ly nhẹ giọng an ủi mình.
Cậu ngớ người, tự nhiên lại cảm thấy buồn cười.
_ Tôi không có buồn.
Trước khi câu chuyện kịp rẽ sang hướng siêu vẹo nào đó thì bé Dâu Tây đã ôm sách chạy đến. Không biết em đã đứng sau cậu từ bao giờ.
_ Muốn tín đồ xuất hiện thì cứ đưa thần linh của họ ra là được mà. - Em nghiêng đầu nói.
Hàn An và Lưu Tịnh Ly chợt tỉnh ngộ. Họ cứ mải suy xét đến mấy cách thức rắc rối và lòng vòng, lại vô tình quên đi điều đơn giản nhất.
_ Cậu nhỏ của tôi có giữ tranh của [ Diệt Vong Chi Thần ].
_ Được, để tôi bảo chị Hoan đến lấy.
Hàn An tắt máy liên lạc rồi xoa đầu bé Dâu Tây. Cảm ơn em vì ý tưởng vừa rồi. Sau đó nhét cho em một đống đồ ăn vặt, mình thì đi tìm An Tinh Nghi lấy tranh.
Bé Dây Tây dõi theo bóng lưng Hàn An, đôi mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm. Rồi tiếng của Đồng Đồng vang lên, em ngay lập tức trở lại dáng vẻ cậu bé nhí nhố ngày thường.
_ Đồng Đồng ơi, anh An vừa cho mình nhiều đồ ngon lắm. Tụi mình vừa ăn vừa đọc sách đi.
.
Ngày sáng hôm sau, căn cứ đột nhiên phát lệnh triệu tập toàn bộ, trừ những đội ngũ đang ở ngoài làm nhiệm vụ là vắng mặt thôi.
Hơn một nghìn người tụ tập ở khoảng đất lớn trống trải. Cảnh vệ đứng thành vòng tròn.
Đây là lần đầu tiên Hàn An nhìn thấy đại tướng Lưu Hoành. Gương mặt của ông đoan chính, trán cao mày rộng. Làn da dù đã nhăn nheo do có tuổi vẫn không thể che giấu khi chất hiên ngang. Ông đứng trên đài cao, cái nắng chiếu thẳng vào mặt làm ông đổ không ít mồ hôi nhưng tấm lưng ấy vẫn vững vàng đứng đó.
_ Chắc hẳn mọi người đã biết về sự việc xảy ra ngày hôm qua ở khu giao dịch. Căn nguyên của sự việc là đội trưởng của đội ngũ [ Tịnh Sương ] phát hiện ra một số vật phẩm liên quan đến tà giáo. Sau khi tiến hành họp nội bộ, chúng tôi quyết định tiểu hủy các vật phẩm có liên quan còn lại trước mặt tấtmọi người. Nhằm mục đích nhắc nhở và cảnh cáo.
Lưu Hoành dứt lời, ngay lập tức có người bị mang theo một khung tranh to lên giữa khán đài, sau đó một mồi lửa thiêu rụi thành tro.
Cả khoảng sân trở nên nhộn nhạo.
Cả quá trình chỉ diễn ra vỏn vẹn 10'. Hàn An lui xuống một góc khuất người, chăm chú quan sát hiểi cảm của từng người khi nghe đại tướng quân Lưu nói và sau khi bức tranh bị đốt. Nhưng hơn một nghìn người, cậu không thể nào theo dõi hết. Đó cũng là lí do căn cứ cử ra nhiều cảnh vệ đến vậy.