• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tình nhăn mặt vì đau, Hàn An thấy thế thì định kiểm tra vết thương của nó xem thế nào. Nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay nhỏ nhắn mập ú đã đặt lên gáy Tiêu Tình, ánh sáng màu lam nhạt tỏa ra từ bàn tay ấy.

Chủ nhân bàn tay không ai khác ngoài bé Dâu Tây. Mọi người đều bị làm cho kinh ngạc, nhất là người đang được chữa trị - Tiêu Tình.

Đội trưởng Lưu và Hàn An là hai người tỉnh táo đầu tiên, dù sao họ cũng là người đem bé Dâu Tây về nên không mấy kinh ngạc trước dị năng của đứa nhỏ.

Lưu Tịnh Ly vươn tay ôm bé về chỗ mình.

cảm xúc hiện tại trong lòng hai người phần nhiều là lo lắng.

Dâu Tây còn quá nhỏ, mà dị năng bé có được lại quá quý hiếm. Đến cả trong sinh giả như Hàn An cũng phải công nhận, dị năng giả hệ chữa trị, dù là ở thời điểm nào của mạt thế cũng sẽ thành đối tượng cho người ta tranh đoạt.

Rất nhiều suy nghĩ luân chuyển trong đầu hai người, hiển nhiên điểm này đám Trần Lập Đông cũng nghĩ tới. Nghĩ tới nghĩ lui, đội trưởng Lưu Chỉ có thể dùng khí tức của dị năng giả nửa nhờ vả nửa đe dọa nói với Tiêu Tình.

_ Hy vọng nhóc sẽ không nói cho ai về điều này.

Tiêu Tình bị một cỗ áp lực vô hình đè nặng lên vai, nó sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tiêu Tình vội vã gật đầu, nó cũng có phần hiểu vì sao Lưu Tịnh Ly lại coi trọng vấn đề này như vậy.

Biểu hiện của Tiêu Tình làm năm người hết sức hài lòng, nhưng Hàn An vẫn không yên tâm. Dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ, đến cả người lớn đôi khi cũng còn lỡ lời chứ nói chi đến một đứa nhỏ.

Vả lại trái đất này nhỏ lắm, làm sao bảo đảm sau này mọi người sẽ không gặp lại nhau. Và cũng không ai bảo đảm sau này Tiêu Tìn có vì lợi ích của bản thân mà bán đứng bọn họ hay không.

Thế nên nhân lúc Lưu Tịnh Ly còn đang tạo áp lực thì Hàn An đã dùng môi ngữ với Hoàng Giám Vũ, kêu cậu ta ám thị tâm lí cả Tiêu Tình và Đông Đông một chút.

Hoàng Giám Vũ lập tức ra dấu ok.



Biết rằng hành động này vốn chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng con người là sinh vật dễ thay đổi nhất. Cái này kiếp trước Hàn An đã lĩnh hội đủ rồi.

Vấn đề về dị năng của Dâu Tây coi như đã êm xuôi, giờ mọi người bắt đầu bàn đến chuyện của Tiêu Tình.

_ Nói tiếp về chuyện của em đi, em muốn làm như thế nào ?

Câu hỏi này có vẻ đã làm khó Tiêu Tình, Hàn An có thể nhìn ra được. Nó cảm thấy mình không chịu đựng được cuộc sống kia nữa, nó cảm thấy mình cần được cứu, cần được bảo vệ. Nhưng lại chưa từng chân chính nghĩ tới nó muốn được cứu như thế nào. Sau khi được cứu sẽ sống tiếp thế nào.

Từ biểu cảm trên khuôn mặt có thể thấy, nó đang rất bối rối.

Mọi người đều im lặng, để cho Tiêu Tình có thể tận tâm mà nghĩ.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Tiêu Tình cũng giống như đã thông suốt, chỉ là khi nói chuyện, bàn tay nó vẫn vô thức run rẩy.

_ Em, em chỉ muốn ngăn anh cả lại. Nhưng em cũng biết điều đó vô lí, nên em hy vọng các anh đừng để anh ấy chết quá khó coi là được. Còn về những người còn lại, cứ tùy họ đi.

Đây là lựa chọn tốt nhất mà nó có thể đưa ra.

Xét trên phương diện nào đó, Tiêu Tình luôn là một người rất ích kỉ.

_Anh muốn nghe chi tiết về trại trẻ mồ côi của em.Tất cả bao gồm vị trí, số lượng người, có bao nhiêu dị năng giả, cả tính cách của họ nữa.

_Dạ, trại trẻ mồ côi của bọn em nằm ở sườn núi Bạch Vân, phía sau rừng trúc. Tổng cộng bọn em có 19 người. 15 người trong số đó, tính cả em và Đồng Đồng là trẻ em. 3 người còn lại là dị năng giả ở dưới núi lên, vốn ban đầu em muốn nhờ họ ngăn anh cả lại. Nhưng anh ấy quá mạnh, thế là họ đầu hàng, cũng khai ra em.

Trần Lập Đông lấy từ balô ra một quyển sổ tay nhỏ, bât đầu ghi ghi chép chép. _ Trong số các em có ai có dị năng không ?



_ Dạ, có em thôi ạ. Dị năng của em là nói chuyện với động vật.

Ra là chuyện hai đứa này xuất hiện cùng lúc với Tiểu Q không phải trùng hợp.

Hàn An liếc Tiêu Tình một cái rồi đưa mắt nhìn qua cửa kì nhà xe ô tô. Chỉ một cái nhìn đơn giản vậy thôi mà làm tim nó đập tình thịch. Cảm giác như thể những thứ đen tối dơ bẩn mà nó cẩn thận giấu đi đều bị người ta lột trần ra vậy.

_ Chỉ có mình em ? - Trần Lập Đông đẩy mắt kính hỏi lại. - Thế còn bốn người còn lại ?

_ Vâng. Bốn người còn lại một lão già tên là Hòa Ân, dị năng của lão là sức mạnh. Một cô gái tên là Trần Mỹ Mỹ dị năng hệ tốc độ, kẻ thứ ba là Vương Đại Cẩu dị năng cường hóa giác quan. Cuối cùng là anh cả, anh ấy tên là Tiêu Viễn, dị năng là điều khiển đồ vật.

Phạm Hoan Hoan đưa tay vuốt tóc, một bên cảm thán một câu. - Dị năng như thế thì thua anh cả em là đúng rồi.

Số với điều khiển đồ vật, sức mạnh rồi tốc độ hay cường hóa giác quan đúng là chả có lấy nổi một tỉa hy vọng chiến thắng.

Tiêu Tình nhìn Phạm Hoan Hoan mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói câu gì.

_ Em có thể nói chút về tính cách của bốn người đó chứ ?

Trần Lập Đông tiếp tục đặt câu hỏi. Theo góc nhìn của anh ta, Tiêu Tình là người phe mình không tính. Trong bốn dị năng giả kia chỉ có Tiêu Viễn là cần phải đề phòng thôi. Nhưng cũng nên tìm hiểu tính cách của 3 kẻ còn lại để còn bàn cách đối phó.

Tiêu Tình ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của Trần Lập Đông. Anh ta hỏi gì thì nó trả lời cái đó, không thêm một câu dư thừa nào.

_ Anh cả thường không qua tâm đến bọn em, chỉ cần bọn em đúng hạn lưà người lên núi cho anh ấy là được. Trần Mỹ Mỹ thích cái đẹp nên rất ghét mấy đứa trẻ đen đen xấu xí như bọn em, nhưng cô ta càng ghét ai đẹp hơn bản thân mình. Vương đại Cẩu thì là một gã hám tài, vật tư của những người bị lừa lên núi đều là do gã giữ lấy, gã cũng hay đánh bọn em. Cuối cùng là Hòa Ân, lão là một ông chú già bụng phệ, rất " thích " trẻ em đặc biệt là bé trai.

Càng nói, đáy mắt Tiêu Tình càng toát lên vẻ âm u. Năm người nhìn nhau, cái gọi là " thích " trẻ em e rằng không phải là thích một cách đơn thuần thôi đâu. .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK