_ Hàn An, cậu...?
Trần Lập Đông mặc áo phao, biểu cảm hết sức phức tạp. Muốn nói lại thôi nhìn Hàn An. Nhưng anh ta chưa kịp tra hỏi gì thì đã bị Lưu Tịnh Ly cắt lời.
_ Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình mà, Lập Đông.
_ Đúng đó. - Phạm Hoan Hoan chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn Trần Lập Đông. - Có một số chuyện hiểu trong lòng thôi là được em trai Động ạ. Nếu không sẽ không còn ai nấu cơm nóng canh ngọt cho đội mình ăn nữa đâu. Đến lúc đó ba người bọn tôi chắc chắn sẽ tẩn hội đồng cậu đó ~
_ Gì, gì mà ' em trai Đông ' cơ chứ ? Phạm Hoan Hoan cô hơn tôi có một tuổi chứ nhiêu ?
Trần Lập Đông không phục phản bác lại Phạm Hoan Hoan, cũng không nhắc gì về chuyện áo ấm hay thời tiết đột ngột thay đổi nữa.
Hoàng Giám Vũ thì đang ăn đồ ăn vặt của mình, vừa ăn vừa thư thả ngắm tuyết. Khi mắt chạm mắt với Hàn An cũng chỉ tươi cười nhìn cậu.
.
Trời lạnh luôn dễ làm con người ta trở nên lười biếng. Hàn An ôm Tiểu Q nằm trong ổ chăn ấm áp cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ mà có thêm điện thoại bên cạnh để chơi game thì đúng là không còn gì sánh bằng.
Nhưng sự thoái mái không kéo dài lâu.
Lưu Tịnh Ly mở cửa phòng, bỏ lại một câu "
10' sau tập hợp ở phòng khách " rồi lại đi sang phòng khác.
Hàn An đang ở trong trạng thái thư giãn nên hơi ngơ ngác trước sự đến nhanh mà đi cũng nhanh của đội trưởng Lưu. Nhưng chỉ hai giây sau, cậu bật dậy từ chăn ấm. Mặc cho Tiểu Q một chiếc áo len tự làm, chính mình cũng ' vũ trang ' đầy đủ. Hàn An nhanh chóng xuống phòng khách theo lời Lưu Tịnh Ly.
Khoảng 3 phút sau, 3 người khác cũng lục tục đi xuống.
_ Sao thế lão đại, em tưởng hôm nay mình được nghỉ ngơi mà ?
Hoàng Giám Vũ vẫn còn đang ngáp ngủ, nói vọng xuống từ trên cầu thang.
_ Vốn là muốn cho mọi người nghỉ ngơi ngày hôm nay, nhưng bên trên lại giao nhiệm vụ đột xuất. Tôi cũng không thể làm gì hơn.
Trần Lập Đông nghe thấy thế thì cau mày.
_ Phía trên giao nhiệm vụ gì ? Sao lại giao cho chúng ta mà không giao cho quân đội ?
Hàn An nghiêng đầu nhìn hai người, không phải hôm qua Hoàng Giám Vũ đã nói họ chính là quân nhân sao ?
Lưu Tịnh Ly giống như hiểu được suy nghĩ của Hàn An. Hắn cười xòa.
_ Bọn tôi vì chút chuyện riêng nên đã xuất ngũ rồi.
Mọi người đều đã ngồi ở phòng khách, Lưu Tịnh Ly mới để một cái máy giống với máy nhắn tin thịnh hành những năm 2XXX.
Màn hình thiết bị chỉ có vỏn vẹn mấy chữ : Nhiệm Vụ khẩn cấp. Sau đó là một địa chỉ, cuối cùng là là một chứ " Mật " được in đậm.
Sau khi cho mọi người xem xong chỉ thị, Lưu Tịnh Ly dứt khoát xóa luôn tin nhắn.
Nhiệm vụ khẩn cấp này thật sự rất mơ hồ nên sau một hồi bàn bạc, cả đội quyết định đến địa chỉ kia luôn. Tuyết rơi dày đặc khiến việc đi lại khó khăn hơn. Đoạn đường bình thường đi mất một tiếng bây giờ phải đi mất ba tiếng mới đến.
Địa chỉ được gửi đến là một nhà xưởng bị bỏ hoang từ trước mạt thế.
Nơi đây đã bị bỏ hoang khá lâu nên trông có phần cũ nát. Cách cửa không có khóa chỉ cần đẩy nhẹ một cái là được, tiếng kẽo kẹt phát ra nghe cứ như đoạn mở đầu của một bộ phim kinh dị nào đó vậy.
Trần Lập Đông cầm đèn pin đi đầu tiên, sau khi quan sát một vòng quanh nhà xưởng, mọi người đều lấy làm lạ khi ở đây không có một con tang thi nào cả.
_ Dù nơi đây có bị bỏ hoang đi chăng nữa thì cánh cửa dễ mở như vậy chắc chắn sẽ có ít nhất hai con tang thi đi lạc vào đây. Nhưng nhìn sơ qua thì lại chẳng thấy bóng dáng con tang thi nào.
_ Có thể là bọn chúng đang trốn ở một nơi nào đó chăng ? - Phạm Hoan Hoan nói.
_ Khả năng đó là rất thấp. Vì trí tuệ của tang thi chưa tiến hóa đến mức chúng có thể nghĩ được mưu kế như vậy.
Lưu Tịnh Ly lắc đầu phản đối.
Hàn An nhìn quanh nhà xưởng, cũng có cùng ý kiến với đội trưởng Lưu. Đúng là có một loại tang thi sẽ làm được như Phạm Hoan Hoan nói, đó là một loại tang thi biến dị trí não. Loại tang thi này, năng lực cũng như tên gọi, là một loại tang thi có chỉ số thông minh rất cao, và cũng cực hiếm.
Loại tang thi này mãi đến bốn năm sau mới hiện diện. Nhược điểm lớn nhất của chúng chính là sức mạnh vũ lực bằng 0, nên chúng này thường xuất hiện như quân sư của các tang tang thi cấp 5, 6.
Nhưng bây giờ tang thi còn yếu, những con tang thi vũ lực bằng 0 này sẽ không bao giờ lựa chọn đối đầu với dị năng giả.
Và nhà xưởng bị hỏ hoang trống huơ trống hoác này không phải một nơi lí tưởng để lẩn trốn.
Phạm Hoan Hoan cũng đã nhận ra điểm này.
Cả đội tìm kiếm trong nhà xưởng hồi lâu, gần như lật tung nơi này lên mà vẫn không tìm được gì.
_ Có phải nhiệm này có sai xót gì không ? Bên trên ngoài trừ cái địa chỉ đến nhiệm vụ này cần phải làm gì cũng không nói.
Hoàng Giám Vũ uể oải phản nàn.
Không khí rơi vào trầm mặc.
Mọi người nhìn nhau, cùng cho rằng nhiệm vụ lần này có vấn đề. Cả đội đang định đi về thì Hàn An lại thấy ở một góc khuất của nhà xưởng có một hình vẽ rất kì lạ.
Nó làm cậu liên tưởng đến loài bướm mặt quỷ nhưng cách vẽ trừu tượng hơn.
Cảm giác quen thuộc kia khiến Hàn An thấy khó chịu, nhưng nhất thời cậu lại chẳng nhớ mình đã thấy hình vẽ ấy ở đâu.
Một thứ gì đó mãnh liệt dâng trào trong lòng Hàn An, không ngừng kêu gọi cậu đến gần hình vẽ đó, chạm vào hình vẽ đó.
Hàn An từng bước tiến đến góc nhà xưởng trong ánh mắt nghi hoặc của bốn người kia. Cậu chạm tay vào hình vẽ.
Ngày lập tức Hàn An nhận ra đây là một cơ quan mật, cậu ấn vào nó. Tiếng ồ ồ vang lên, nghe như tiếng máy móc là ngày không hoạt động đột nhiên bị khơi động lại vậy.
Trần Lập Đông mặc áo phao, biểu cảm hết sức phức tạp. Muốn nói lại thôi nhìn Hàn An. Nhưng anh ta chưa kịp tra hỏi gì thì đã bị Lưu Tịnh Ly cắt lời.
_ Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình mà, Lập Đông.
_ Đúng đó. - Phạm Hoan Hoan chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn Trần Lập Đông. - Có một số chuyện hiểu trong lòng thôi là được em trai Động ạ. Nếu không sẽ không còn ai nấu cơm nóng canh ngọt cho đội mình ăn nữa đâu. Đến lúc đó ba người bọn tôi chắc chắn sẽ tẩn hội đồng cậu đó ~
_ Gì, gì mà ' em trai Đông ' cơ chứ ? Phạm Hoan Hoan cô hơn tôi có một tuổi chứ nhiêu ?
Trần Lập Đông không phục phản bác lại Phạm Hoan Hoan, cũng không nhắc gì về chuyện áo ấm hay thời tiết đột ngột thay đổi nữa.
Hoàng Giám Vũ thì đang ăn đồ ăn vặt của mình, vừa ăn vừa thư thả ngắm tuyết. Khi mắt chạm mắt với Hàn An cũng chỉ tươi cười nhìn cậu.
.
Trời lạnh luôn dễ làm con người ta trở nên lười biếng. Hàn An ôm Tiểu Q nằm trong ổ chăn ấm áp cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ mà có thêm điện thoại bên cạnh để chơi game thì đúng là không còn gì sánh bằng.
Nhưng sự thoái mái không kéo dài lâu.
Lưu Tịnh Ly mở cửa phòng, bỏ lại một câu "
10' sau tập hợp ở phòng khách " rồi lại đi sang phòng khác.
Hàn An đang ở trong trạng thái thư giãn nên hơi ngơ ngác trước sự đến nhanh mà đi cũng nhanh của đội trưởng Lưu. Nhưng chỉ hai giây sau, cậu bật dậy từ chăn ấm. Mặc cho Tiểu Q một chiếc áo len tự làm, chính mình cũng ' vũ trang ' đầy đủ. Hàn An nhanh chóng xuống phòng khách theo lời Lưu Tịnh Ly.
Khoảng 3 phút sau, 3 người khác cũng lục tục đi xuống.
_ Sao thế lão đại, em tưởng hôm nay mình được nghỉ ngơi mà ?
Hoàng Giám Vũ vẫn còn đang ngáp ngủ, nói vọng xuống từ trên cầu thang.
_ Vốn là muốn cho mọi người nghỉ ngơi ngày hôm nay, nhưng bên trên lại giao nhiệm vụ đột xuất. Tôi cũng không thể làm gì hơn.
Trần Lập Đông nghe thấy thế thì cau mày.
_ Phía trên giao nhiệm vụ gì ? Sao lại giao cho chúng ta mà không giao cho quân đội ?
Hàn An nghiêng đầu nhìn hai người, không phải hôm qua Hoàng Giám Vũ đã nói họ chính là quân nhân sao ?
Lưu Tịnh Ly giống như hiểu được suy nghĩ của Hàn An. Hắn cười xòa.
_ Bọn tôi vì chút chuyện riêng nên đã xuất ngũ rồi.
Mọi người đều đã ngồi ở phòng khách, Lưu Tịnh Ly mới để một cái máy giống với máy nhắn tin thịnh hành những năm 2XXX.
Màn hình thiết bị chỉ có vỏn vẹn mấy chữ : Nhiệm Vụ khẩn cấp. Sau đó là một địa chỉ, cuối cùng là là một chứ " Mật " được in đậm.
Sau khi cho mọi người xem xong chỉ thị, Lưu Tịnh Ly dứt khoát xóa luôn tin nhắn.
Nhiệm vụ khẩn cấp này thật sự rất mơ hồ nên sau một hồi bàn bạc, cả đội quyết định đến địa chỉ kia luôn. Tuyết rơi dày đặc khiến việc đi lại khó khăn hơn. Đoạn đường bình thường đi mất một tiếng bây giờ phải đi mất ba tiếng mới đến.
Địa chỉ được gửi đến là một nhà xưởng bị bỏ hoang từ trước mạt thế.
Nơi đây đã bị bỏ hoang khá lâu nên trông có phần cũ nát. Cách cửa không có khóa chỉ cần đẩy nhẹ một cái là được, tiếng kẽo kẹt phát ra nghe cứ như đoạn mở đầu của một bộ phim kinh dị nào đó vậy.
Trần Lập Đông cầm đèn pin đi đầu tiên, sau khi quan sát một vòng quanh nhà xưởng, mọi người đều lấy làm lạ khi ở đây không có một con tang thi nào cả.
_ Dù nơi đây có bị bỏ hoang đi chăng nữa thì cánh cửa dễ mở như vậy chắc chắn sẽ có ít nhất hai con tang thi đi lạc vào đây. Nhưng nhìn sơ qua thì lại chẳng thấy bóng dáng con tang thi nào.
_ Có thể là bọn chúng đang trốn ở một nơi nào đó chăng ? - Phạm Hoan Hoan nói.
_ Khả năng đó là rất thấp. Vì trí tuệ của tang thi chưa tiến hóa đến mức chúng có thể nghĩ được mưu kế như vậy.
Lưu Tịnh Ly lắc đầu phản đối.
Hàn An nhìn quanh nhà xưởng, cũng có cùng ý kiến với đội trưởng Lưu. Đúng là có một loại tang thi sẽ làm được như Phạm Hoan Hoan nói, đó là một loại tang thi biến dị trí não. Loại tang thi này, năng lực cũng như tên gọi, là một loại tang thi có chỉ số thông minh rất cao, và cũng cực hiếm.
Loại tang thi này mãi đến bốn năm sau mới hiện diện. Nhược điểm lớn nhất của chúng chính là sức mạnh vũ lực bằng 0, nên chúng này thường xuất hiện như quân sư của các tang tang thi cấp 5, 6.
Nhưng bây giờ tang thi còn yếu, những con tang thi vũ lực bằng 0 này sẽ không bao giờ lựa chọn đối đầu với dị năng giả.
Và nhà xưởng bị hỏ hoang trống huơ trống hoác này không phải một nơi lí tưởng để lẩn trốn.
Phạm Hoan Hoan cũng đã nhận ra điểm này.
Cả đội tìm kiếm trong nhà xưởng hồi lâu, gần như lật tung nơi này lên mà vẫn không tìm được gì.
_ Có phải nhiệm này có sai xót gì không ? Bên trên ngoài trừ cái địa chỉ đến nhiệm vụ này cần phải làm gì cũng không nói.
Hoàng Giám Vũ uể oải phản nàn.
Không khí rơi vào trầm mặc.
Mọi người nhìn nhau, cùng cho rằng nhiệm vụ lần này có vấn đề. Cả đội đang định đi về thì Hàn An lại thấy ở một góc khuất của nhà xưởng có một hình vẽ rất kì lạ.
Nó làm cậu liên tưởng đến loài bướm mặt quỷ nhưng cách vẽ trừu tượng hơn.
Cảm giác quen thuộc kia khiến Hàn An thấy khó chịu, nhưng nhất thời cậu lại chẳng nhớ mình đã thấy hình vẽ ấy ở đâu.
Một thứ gì đó mãnh liệt dâng trào trong lòng Hàn An, không ngừng kêu gọi cậu đến gần hình vẽ đó, chạm vào hình vẽ đó.
Hàn An từng bước tiến đến góc nhà xưởng trong ánh mắt nghi hoặc của bốn người kia. Cậu chạm tay vào hình vẽ.
Ngày lập tức Hàn An nhận ra đây là một cơ quan mật, cậu ấn vào nó. Tiếng ồ ồ vang lên, nghe như tiếng máy móc là ngày không hoạt động đột nhiên bị khơi động lại vậy.