Cái điệu ngả ngớn trêu chọc kia của đội trưởng Lưu chứng tỏ người đối diện là Hàn An 100% rồi. Hoàng Giám Vũ oa lên một tiếng, nước mắt nước mũi chảy ra, cậu ta mặc kệ hình tượng nhào đến ôm cậu.
_ Ôi Hàn An tìm được cậu thật rồi này. May mà cậu không sao, dọa bọn tôi sợ chết khiếp...
Cậu ta gào khóc như cún con bị đánh, Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan đồng loạt ngoảnh mặt đi. Không ai muốn nhận người quen.
Chỉ có đội trưởng Lưu là có tâm thêm dầu vào lửa.
_ Đúng rồi đó Hàn An, bọn tôi tìm cậu khắp cả trời nam đất bắc. Ròng rã ba năm trời đó.
Lại còn giả vở đưa tay quệt đi giọt nước mắt vốn chẳng tồn tại.
Phạm Hoan Hoan họ khụ một cái, đề nghị. - Chúng ta lên xe rồi nói tiếp. - Chứ cứ đứng đây làm trò thấy mất mặt quá à. Đâu phải ai cũng ngố ngố như Hoàng Giám Vũ với mặt dày hơn lão đại nhà mình đâu.
Hàn An trợn trắng mắt nhìn Lưu Tịnh Ly diễn xuất. Dù cho có là khuôn mặt khuyết thiếu biểu cảm cũng có thể nhận ra hàm ý trong đó.
Đội trưởng Lưu anh thay đổi rồi.
Diễn dở thấy gớm. Ớn hết cả người.
Càng già mặt càng dày.
Lưu Tịnh Ly thu lại nét điễn giả trân, mọi người cùng lên xe.
.
Trên đường đi năm người hàn huyên rất nhiều chuyện. Bé Dâu Tây giờ đã có tên khác, tên là Hàn Ân Ly. Tên này là do cậu nhỏ của Hàn An đặt. Thằng bé và Đồng Đồng hiện đang ở căn cứ cùng An Tinh Nghi.
_ Sau khi cậu bị đám dây leo đó đưa đi, chúng tôi theo lời cậu đưa đồ về cho nghiên cứu viên An. Chúng tôi tìm cậu rất lâu. Cho tới hai tháng trước có một kẻ giả dạng cậu đến căn cứ. Hắn biết rõ về chúng tôi, giả giống lắm luôn.
Hàn An một bên nghe Hoàng Giám Vũ nói, một bên suy đoán về kẻ giả làm cậu. Hai tháng trước, trùng hợp thật đấy.
Mọi người vưà đi vưà nói nên rất nhanh đã về đến căn cứ Bình Thị. Lưu Tịnh Ly đích thân đưa Hàn An đi khai báo thông tin, nộp vật tư sau đó đưa cậu đến khu cách ly biệt lập. Mỗi người mới tới cần cứ đều phải làm như vậy, sau khi hoàn thành thủ tục và cách ly 24h, nếu không có vấn đề gì sẽ được cấp một cái thẻ ra vào.
Khu cách ly thực chất là một căn phòng trống rỗng tối màu, trong phòng không có bất kì vật dụng nào, chỉ có những người ngồi theo nhóm. Chờ đợi thời gian cách ly kết thúc.
Mọi chuyện yên ổn cho tới nửa đêm, một gia đình đột nhiên tang thi hóa. Cảnh vệ trang bị súng máy đẩy đủ phản ứng rất nhanh, chỉ một giây sau khi gia đình kia chuyển hóa đã nã súng. Sau đó chuyển mấy cái xác kia đi.
Không có ánh sáng, Hàn An chỉ có thể nương theo ánh trăng thấy được ba cái xác xanh trắng bị người ta đem đi. Mí mắt giật liên hồi.
_ Không ổn, gia đình đó có bốn người kìa !
_ Áaaaaaaaaaa...!
Vàng lên cùng lúc với tiếng hô của Hàn An là âm thanh đầy thống khổ của ai đó.
Dị năng giả hệ hỏa dùng lửa thắp sáng cả căn phòng, họ nhanh chóng thấy được ở một góc, đứa bé còn đang cuốn tã đang gặm nhấm xác thịt của người đàn ông.
Làm da nó xanh lè, đôi mắt trắng đục ngầu. Cái miệng như chậu máu mở ra đóng vào để lộ hàm răng sắc nhọn còn dính máu và thịt người đàn ông.
Tang thi anh nhi bị phát hiện cũng không hoảng. Nó đưa mắt thích thú nhìn đoàn người còn ngơ ngác, vứt cơ thể người đàn ông qua một bên. Dường như hứng thú với đám thức ăn còn tươi sống này hơn.
Mọi người nhìn nhau, dị năng giả đồng loạt tấn công, rất nhiều loại dị năng cùng hướng về phía tang thi anh nhi. Dị năng xen lẫn súng đạn, đến khi thấy nơi tang thi anh nhi vừa bò chỉ còn là đống đổ nát mới chịu dừng lại.
Ai nấy cũng thở phào một hơi.
Hàn An híp mắt, một sợi dây leo phá đất, đập thẳng vào trần nhà. Tang thi anh nhi đang bám vào trần rơi xuống, đôi mắt đục ngầu khóa chặt dáng hình Hàn An, vui vẻ phát ra tiếng cười quái dị.
_ Nó còn sống ?!! Không thể nào...!
Không biết là ai hô lên, nhất thời sợ hãi lan tràn cả không gian.
Lại thêm một dây leo nữa xuất hiện, thêm hai, rồi ba cái. Tang thi anh nhi nhìn như yếu ớt lại lanh lẹ tránh được tấn công dày đặc của Hàn An. Cậu đẩy nhanh tốc độ tấn công của dây leo, tang thi anh nhi cũng nhanh chóng né tránh.
Cái cách mà nó di chuyển như thể định luật về trọng lực trăm ngàn năm qua của nhân loại chả là cái đinh gì với nó vậy.
_ Cấp 2, không, cấp 3... Là cấp 4.
Từng câu chữ của Hàn An đánh thẳng vào trái tim mỗi người.
Náo loạn thành ra như vậy, cao tầng căn cứ đã phái thêm gần 100 cảnh vệ đến. Còn có cả [ Tịnh Sương ] vì lo cho Hàn An nên cũng đi cùng.
Vậy nên một màn vừa rồi cộng thêm câu nói kia của cậu mọi người đều nghe được.
_ H, hoang đường...
Tang thi anh nhi vừa mới biến dị chưa đến nửa giờ sao có thể đạt đến cấp 4. Nhưng hiện thực bày ra trước mắt, họ không thể không tin.
Bầu trời đêm tối đen như mực, lòng mỗi người cũng không sáng hơn là bao.
Dị năng giả và cảnh vệ thấy tình thế không ổn, liên tiếp tấn công tang thi anh nhi. Thực lực của họ chỉ tầm cấp 4, tang thi kia cũng vậy. Chiến lược hữu hiệu nhất bây giờ là lấy thịt đè người.
Nhưng không hiểu tại sao tang thi anh nhi luôn tránh được mấy đòn tấn công hiểm hóc, sau đó sẽ cười khúc khích mang theo khoái chí và khiêu khích.
_ Nó sắp lên cấp 5 rồi. - Hàn An lần thứ ba mở miệng, thông tin xấu đến lạnh người.
_ Nhóc con, biết thì nói không biết thì câm !!
Hàn An không trả lời dị năng giả kia, cậu nhíu chặt mày, ba mươi chiếc dây leo khổng lồ trồi lên, hợp với những dây leo trước đan thành lồ như giam nhốt tang thi anh nhi lại bên trong.
Tang thi thoát ra không được, lần đầu tiên tức giận. Nó giơ tay muốn xé rách lồng giam dây leo nhưng lại bị luồng điện giật cho tê người.
Bấy giờ người ở đó mới để ý, chiếc lồng bằng thực vật kia còn xen lẫn tia điện màu tím nhàn nhạt.
_ Kết hợp hoàn Mỹ.
Đội trưởng Lưu ở trong đám đông nhếch miệng cười.
Hàn An mặc kệ tang thi anh nhi gào thét chói tai, cậu đi đến gần lồng giam.
Hai tháng trước giả làm cậu, giờ lại để tang thi anh nhi xuất hiện.
[ Cậu là người hỗ trợ, Cứu thế giả sẽ xuất hiện bên cạnh cậu. ]
[ Thần diệt vong sắp sửa giáng vào vật chứa rồi. ]
_ Lời chào của chủ nhân mày, tao nhận.
Cậu nói với tang thi anh nhi như thế, nó nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đục ngầu trở nên trong suốt. Nó vẫn giữ nụ cười ngoác miệng, thanh phát ra trầm và khàn.
_ Rất mong chờ lần gặp tiếp theo, người hỗ trợ thân ái.
Giây sau, tang thi anh nhi bị dây leo xiên qua lồng ngực, lấy ra tinh hạch. Khô quắt rũ xuống.
.
Trên một tầng thượng của tòa cao ốc nào đó, thanh niên với đôi mắt đỏ rũ mi, khẽ thì thầm với màn đêm sâu thẳm.
_ Rất mong chờ lần gặp tiếp theo, người hỗ trợ thân ái.
_ Ôi Hàn An tìm được cậu thật rồi này. May mà cậu không sao, dọa bọn tôi sợ chết khiếp...
Cậu ta gào khóc như cún con bị đánh, Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan đồng loạt ngoảnh mặt đi. Không ai muốn nhận người quen.
Chỉ có đội trưởng Lưu là có tâm thêm dầu vào lửa.
_ Đúng rồi đó Hàn An, bọn tôi tìm cậu khắp cả trời nam đất bắc. Ròng rã ba năm trời đó.
Lại còn giả vở đưa tay quệt đi giọt nước mắt vốn chẳng tồn tại.
Phạm Hoan Hoan họ khụ một cái, đề nghị. - Chúng ta lên xe rồi nói tiếp. - Chứ cứ đứng đây làm trò thấy mất mặt quá à. Đâu phải ai cũng ngố ngố như Hoàng Giám Vũ với mặt dày hơn lão đại nhà mình đâu.
Hàn An trợn trắng mắt nhìn Lưu Tịnh Ly diễn xuất. Dù cho có là khuôn mặt khuyết thiếu biểu cảm cũng có thể nhận ra hàm ý trong đó.
Đội trưởng Lưu anh thay đổi rồi.
Diễn dở thấy gớm. Ớn hết cả người.
Càng già mặt càng dày.
Lưu Tịnh Ly thu lại nét điễn giả trân, mọi người cùng lên xe.
.
Trên đường đi năm người hàn huyên rất nhiều chuyện. Bé Dâu Tây giờ đã có tên khác, tên là Hàn Ân Ly. Tên này là do cậu nhỏ của Hàn An đặt. Thằng bé và Đồng Đồng hiện đang ở căn cứ cùng An Tinh Nghi.
_ Sau khi cậu bị đám dây leo đó đưa đi, chúng tôi theo lời cậu đưa đồ về cho nghiên cứu viên An. Chúng tôi tìm cậu rất lâu. Cho tới hai tháng trước có một kẻ giả dạng cậu đến căn cứ. Hắn biết rõ về chúng tôi, giả giống lắm luôn.
Hàn An một bên nghe Hoàng Giám Vũ nói, một bên suy đoán về kẻ giả làm cậu. Hai tháng trước, trùng hợp thật đấy.
Mọi người vưà đi vưà nói nên rất nhanh đã về đến căn cứ Bình Thị. Lưu Tịnh Ly đích thân đưa Hàn An đi khai báo thông tin, nộp vật tư sau đó đưa cậu đến khu cách ly biệt lập. Mỗi người mới tới cần cứ đều phải làm như vậy, sau khi hoàn thành thủ tục và cách ly 24h, nếu không có vấn đề gì sẽ được cấp một cái thẻ ra vào.
Khu cách ly thực chất là một căn phòng trống rỗng tối màu, trong phòng không có bất kì vật dụng nào, chỉ có những người ngồi theo nhóm. Chờ đợi thời gian cách ly kết thúc.
Mọi chuyện yên ổn cho tới nửa đêm, một gia đình đột nhiên tang thi hóa. Cảnh vệ trang bị súng máy đẩy đủ phản ứng rất nhanh, chỉ một giây sau khi gia đình kia chuyển hóa đã nã súng. Sau đó chuyển mấy cái xác kia đi.
Không có ánh sáng, Hàn An chỉ có thể nương theo ánh trăng thấy được ba cái xác xanh trắng bị người ta đem đi. Mí mắt giật liên hồi.
_ Không ổn, gia đình đó có bốn người kìa !
_ Áaaaaaaaaaa...!
Vàng lên cùng lúc với tiếng hô của Hàn An là âm thanh đầy thống khổ của ai đó.
Dị năng giả hệ hỏa dùng lửa thắp sáng cả căn phòng, họ nhanh chóng thấy được ở một góc, đứa bé còn đang cuốn tã đang gặm nhấm xác thịt của người đàn ông.
Làm da nó xanh lè, đôi mắt trắng đục ngầu. Cái miệng như chậu máu mở ra đóng vào để lộ hàm răng sắc nhọn còn dính máu và thịt người đàn ông.
Tang thi anh nhi bị phát hiện cũng không hoảng. Nó đưa mắt thích thú nhìn đoàn người còn ngơ ngác, vứt cơ thể người đàn ông qua một bên. Dường như hứng thú với đám thức ăn còn tươi sống này hơn.
Mọi người nhìn nhau, dị năng giả đồng loạt tấn công, rất nhiều loại dị năng cùng hướng về phía tang thi anh nhi. Dị năng xen lẫn súng đạn, đến khi thấy nơi tang thi anh nhi vừa bò chỉ còn là đống đổ nát mới chịu dừng lại.
Ai nấy cũng thở phào một hơi.
Hàn An híp mắt, một sợi dây leo phá đất, đập thẳng vào trần nhà. Tang thi anh nhi đang bám vào trần rơi xuống, đôi mắt đục ngầu khóa chặt dáng hình Hàn An, vui vẻ phát ra tiếng cười quái dị.
_ Nó còn sống ?!! Không thể nào...!
Không biết là ai hô lên, nhất thời sợ hãi lan tràn cả không gian.
Lại thêm một dây leo nữa xuất hiện, thêm hai, rồi ba cái. Tang thi anh nhi nhìn như yếu ớt lại lanh lẹ tránh được tấn công dày đặc của Hàn An. Cậu đẩy nhanh tốc độ tấn công của dây leo, tang thi anh nhi cũng nhanh chóng né tránh.
Cái cách mà nó di chuyển như thể định luật về trọng lực trăm ngàn năm qua của nhân loại chả là cái đinh gì với nó vậy.
_ Cấp 2, không, cấp 3... Là cấp 4.
Từng câu chữ của Hàn An đánh thẳng vào trái tim mỗi người.
Náo loạn thành ra như vậy, cao tầng căn cứ đã phái thêm gần 100 cảnh vệ đến. Còn có cả [ Tịnh Sương ] vì lo cho Hàn An nên cũng đi cùng.
Vậy nên một màn vừa rồi cộng thêm câu nói kia của cậu mọi người đều nghe được.
_ H, hoang đường...
Tang thi anh nhi vừa mới biến dị chưa đến nửa giờ sao có thể đạt đến cấp 4. Nhưng hiện thực bày ra trước mắt, họ không thể không tin.
Bầu trời đêm tối đen như mực, lòng mỗi người cũng không sáng hơn là bao.
Dị năng giả và cảnh vệ thấy tình thế không ổn, liên tiếp tấn công tang thi anh nhi. Thực lực của họ chỉ tầm cấp 4, tang thi kia cũng vậy. Chiến lược hữu hiệu nhất bây giờ là lấy thịt đè người.
Nhưng không hiểu tại sao tang thi anh nhi luôn tránh được mấy đòn tấn công hiểm hóc, sau đó sẽ cười khúc khích mang theo khoái chí và khiêu khích.
_ Nó sắp lên cấp 5 rồi. - Hàn An lần thứ ba mở miệng, thông tin xấu đến lạnh người.
_ Nhóc con, biết thì nói không biết thì câm !!
Hàn An không trả lời dị năng giả kia, cậu nhíu chặt mày, ba mươi chiếc dây leo khổng lồ trồi lên, hợp với những dây leo trước đan thành lồ như giam nhốt tang thi anh nhi lại bên trong.
Tang thi thoát ra không được, lần đầu tiên tức giận. Nó giơ tay muốn xé rách lồng giam dây leo nhưng lại bị luồng điện giật cho tê người.
Bấy giờ người ở đó mới để ý, chiếc lồng bằng thực vật kia còn xen lẫn tia điện màu tím nhàn nhạt.
_ Kết hợp hoàn Mỹ.
Đội trưởng Lưu ở trong đám đông nhếch miệng cười.
Hàn An mặc kệ tang thi anh nhi gào thét chói tai, cậu đi đến gần lồng giam.
Hai tháng trước giả làm cậu, giờ lại để tang thi anh nhi xuất hiện.
[ Cậu là người hỗ trợ, Cứu thế giả sẽ xuất hiện bên cạnh cậu. ]
[ Thần diệt vong sắp sửa giáng vào vật chứa rồi. ]
_ Lời chào của chủ nhân mày, tao nhận.
Cậu nói với tang thi anh nhi như thế, nó nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đục ngầu trở nên trong suốt. Nó vẫn giữ nụ cười ngoác miệng, thanh phát ra trầm và khàn.
_ Rất mong chờ lần gặp tiếp theo, người hỗ trợ thân ái.
Giây sau, tang thi anh nhi bị dây leo xiên qua lồng ngực, lấy ra tinh hạch. Khô quắt rũ xuống.
.
Trên một tầng thượng của tòa cao ốc nào đó, thanh niên với đôi mắt đỏ rũ mi, khẽ thì thầm với màn đêm sâu thẳm.
_ Rất mong chờ lần gặp tiếp theo, người hỗ trợ thân ái.