• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc gặp thoáng qua đó rất nhanh sẽ bị lãng quên giữa dòng chảy cuộc sống mà thôi.

Nếu như không có cuộc hội ngộ vào ba ngày sau.

.

[ Tịnh Sương ] đang ở một trung tâm thương mại nằm giữa trung tâm thành phố. Mỗi người đều có việc riêng. Hàn An thì ở khu thực phẩm, Hoàng Giám Vũ ở quầy đồ chơi trẻ em cùng bé Dâu Tây chọn đồ chơi. Phạm Hoan Hoan đang chọn mỹ phẩm. Trần Lập Đông và Lưu Tịnh Ly thì dán mắt vào khu đồ cắm trại.

Rồi một cậu thiếu niên khoảng 18, 19 tuổi từ xa chạy lại. Cậu ta nhìn quanh một lúc rồi hô to.

_ Các người chính là mấy kẻ máu lạnh đã bỏ mặc Phương Cường lại với đám tang thi ?

Cậu thiếu niên đứng gần Hàn An nhất nên cậu cũng là người phải chịu toàn bộ tiếng rống của thiếu niên.

Mọi người nghe tiếng hô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền chạy đến chỗ Hàn An xem thử.

_ Có chuyện gì ?

_ Cậu ta hỏi có phải chúng ta là người đã bỏ mặc Phương Cường nào đó không.

Hoàng Giám Vũ vừa uống nước vừa nói.

_ Phương Cường là ai ? - Lưu Tịnh Ly hỏi Trần Lập Đông. Hắn nhớ rằng mình chưa từng tiếp xúc với người nào tên như thế.

Hàn An lấy giấy bút, ghi lại đồ vật của mọi người đã chọn rồi thu chúng vào không gian. Nghe thế thì hất cằm về chỗ giá để bột giặt. Ở đó, một gã thanh niên đang đứng lấp ló nhìn về phía này nở một nụ cười gian xảo.

_ Cái tên đập cửa kính xe chúng ta ba ngày trước ấy.

Phương Cường thấy mình bị phát hiện thì vội vàng trốn đi, nhưng chưa kịp trốn thì đã bị thiếu niên lôi đến trước mặt năm người.

_ Các người chính là những người đã bỏ mặc anh ấy lại với ba con tang thi ! Tôi thấy các người đều là dị năng giả, sao các người có thể nhẫn tâm bỏ mặc một người thường ở lại với đám gớm ghiếc đó chứ !!

_ Cậu bạn này, tôi không biết cậu là ai nhưng đột nhiên xuất hiện rồi chất vấn chúng tôi như thế không phải rất bất lịch sự sao ?

Cậu thiếu niên bị khí thế của Lưu Tịnh Ly dọa sợ đến lùi về sau. Nhưng nhớ lại thân phận của mình, cậu ta nuốt nước bọt cố ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đội trưởng Lưu cao giọng nói.



_ Không quen biết ? Không quen biết là các anh được quyền làm ngơ người ta à ?

Hoàng Giám Vũ càng nghe càng không nhịn được. Cậu ta ngoáy lỗ tai, khinh bỉ nhìn thiếu niên.

_ Bỏ mặc làm ngơ thì đã sao ? Chúng tôi có cứu người hay không là quyền của chúng tôi. Liên quan gì đến cậu ? Nên nhớ, cứu người vốn xuất phát từ lòng tốt, là lựa chọn chứ không phải tránh nghiệm.

Cậu thiếu niên cau mày, rất không đồng ý với cách nói này của Hoàng Giám Vũ - Sao lại không phải tránh nghiệm ? Chúng ta là con người, là sinh vật sống có xã hội lớn nhất hành tinh này, bất cứ ai cũng phải có tránh nghiệm và ý thức bảo vệ đối với những cá thể yếu ớt hơn chứ ? Ai cũng như các anh chắc xã hội này loạn hết cả lên rồi !

Hàn An bế Dây Tây từ tay Hoàng Giám Vũ, không mặn không nhạt bỏ thêm một câu.

_ Chẳng lẽ bây giờ không loạn à ?

_ Chính vì như thế !

Cậu thiếu niên la lên, Trần Lập Đông đẩy kính, thầm nghĩ tên này còn phiền hơn cả Hoàng Giám Vũ nữa. Cậu ta không sợ nói to sẽ thu hút tang thi đến đây sao.

_ Thế giới đã loạn lên rồi nên càng cần con người chúng ta chung tay bảo vệ lẫn nhau chứ ? Do năng giả có được sức mạnh để làm gì ? Còn không phải để bảo vệ những người thường yếu ớt kia sao ?

Cậu thiếu niên lí lẽ hùng hồn, câu sau nói còn to hơn câu trước. Phương Cường luôn trốn đằng sau cậu ta nghe thế cũng cảm thấy đúng, hắn ló đầu ra từ sau lưng thiếu niên, gật đầu đồng tình với cậu ta.

Thiếu niên càng như được tiêm máu gà.

_ Vậy nên hành động bỏ lại Phương Cường với đám tang thi là không chấp nhận đựơc. Các anh mau xin lỗi cậu ấy đi !!

_ Phù Vân !

Lúc này, ba, bốn người từ đằng sau chạy lại. Nghe thấy tên mình, thiếu niên hớn hở quay đầu. Như một đứa trẻ mới làm việc tốt muốn được phụ huynh khen ngợi nói.

_ Anh Hạ, anh xem những người này chính là mấy dị năng giả đã bỏ mặc Phương Cường đó. Em đang giáo huấn lại họ !

Hoàng Giám Vũ thở phì phò muốn đi lên choảng nhau với cậu thiếu niên kia thì được Phạm Hoan Hoan nhanh tay cản lại.

_ Cậu tên Phù Vân đúng không ? Cậu Phù Vân, từ nãy tới giờ cậu cứ luôn miệng trách cứ chúng tôi, nói chúng tôi bỏ rơi người tên Phương Cường đằng sau cậu. Mặc dù ta chẳng quen viết gì nhau nhưng để tránh rắc rối về sau, tôi nghĩ tôi nên nói rõ mọi chuyện.



Lưu Tịnh Ly nhìn Phương Cường bằng ánh mắt lạnh lùng, gã bị nhìn tới mức chột dạ. Đôi mắt láu liêng nhìn lảng sang chỗ khác.

_ Cậu có biết khi chúng tôi gặp anh ta, việc đầu tiên mà anh ta làm là gì không ? Là đe dọa chúng tôi, anh ta dọa nếu không mở cửa ra anh ta sẽ giết chúng tôi. Trong trường hợp đó, ai lại đi mở cửa xe cho một người xa lạ chứ ? Hơn nữa chúng tôi còn mang theo trẻ con đấy.

Hắn chỉ vào bé Dâu Tây đang say mê chơi xe ô tô.

_ Và lại không biết anh ta có kể với mấy người rằng trước khi rời đi chúng tôi có cho anh ta một khẩu súng đầy đạn. Đó là vũ khí nóng duy nhất mà chúng tôi có đó. Nên dù có là người thường thì anh ta cũng có thể dùng khẩu súng ấy để giết tang thi hoặc chạy trốn khỏi đó an toàn.

_ Hắn không kể với chúng tôi như vậy !

Một trong số bốn người la lên.

Bọn họ đồng loạt nhìn Phương Cường, gã cúi thấp đầu không dám đối diện với những ánh mắt dò xét ấy.

Khẩu súng mà mấy người Lưu Tịnh Ly cho rất quý giá, nhất là trong thế cuộc hỗn loạn này. Thế nên dù mạng sống bị đe dọa Phương Cường vẫn không dám lãng phí một viên đạn nào, gã muốn bán lại nó với giá cao.

Sau đó gã gặp mấy người Phù Vân. Phương Cường giấu nhẹm chuyện khẩu súng, chỉ nói rằng gã bị một đội ngũ dị năng giả gồm năm người lớn và một đứa nhỏ, một con chó bỏ rơi.

Sau đó thì có chuyện cãi vã ngày hôm nay.

_Nếu các anh không tin, có thể tìm trong đồ đạc của anh ta, chắc chắn sẽ có một khẩu M9 đầy đạn.

_ Nhưng... Nhưng dù có thế nào các anh cũng không thể bỏ một người lại với lũ tang thi như thế được ! Các người vẫn phải xin lỗi anh ấy !

Cậu thiếu niên này hết thuốc chữa rồi.

[ Tịnh Sương ] nhìn cậu thiếu niên mà cạn lời, họ đã nói đến thế rồi mà cậu ta vẫn cố chấp cho rằng họ sai ? Còn muốn họ xin lỗi tên Phương Cường kia ?

_ Ôi ~ Xem những gì quý ngài chính nghĩa nói kìa ~ Bỏ mặc người khác là sai, các anh phải xin lỗi họ đi ~ Xì ~ Người bị vu oan rồi bị mắng oan như bọn chị còn chưa đòi mấy cưng xin lỗi. Thế mà cưng còn dám đòi bọn chị xin lỗi ngược lại. Cưng đây là ngu ngốc hay đần độn thế ~?

Câu hỏi châm chọc của Phạm Hoan Hoan ai nấy đều đỏ mặt vì xấu hổ. Đến cậu thiếu niên Phù Vân cũng phải nghẹn họng.

_ Mình nói nhiều như vậy cũng không bằng một câu của Hoan tỷ. Hoan tỷ mãi đỉnh.

Hoàng Giám Vũ giơ ngón tay cái về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK