• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám sói gầm gừ, mắt chúng đỏ lừ. Nhe nanh múa vuốt mà lao về chiếc xe. Chúng chảng màng đau đớn, một con lại một con, dù có dẫm lên xác đồng bạn cũng phải chạy tới.

Phạm Hoan Hoan rời khỏi xe, cô ngửa lòng bàn tay. Một ngọn lửa đỏ rực từ từ hình thành một thanh kiếm dài. Cô hòa mình vào đám sói, bắt đầu săn giết.

Bên cạnh đó, dây leo xoáy nước và tia sét vẫn không ngừng tấn công mười ba con sói.

Đám sói biến dị này mạnh bất thường.

Hoàng Giám Vũ thả ra tinh thần lực làn khói trắng mắt thường không thể thấy len lỏi vào đầu sói biến dị. Nhưng sau khi tiến vào đầu đám sói làn khói trắng lại phải đối mặt với một không gian đen khịt. Bóng đêm bao trùm và giam cầm khói trắng, Hoàng Giám Vũ bên này đã mồ hôi đầm đìa. Cậu ta điều động thêm nhiều tinh thần lực, cố gắng công phá bóng đêm.

Làn khói trắng di chuyển loạn xa trong màn đêm, nhưng không tìm được bất cứ một khe hở nào. Sắc mặt Hoàng Giám Vũ càng lúc càng trắng, Hàn An ngồi ghế dưới nhoài người lên vỗ mạnh vào lưng cậu ta.

_ Giám Vũ, không có chuyện gì chứ ?

Hoàng Giám Vũ như tỉnh khỏi giấc mộng, hai mắt mở to. Hơi thở gấp gáp. Mãi một lúc cậu ta mới lấy lại bình tĩnh, Hoàng Giám Vũ quay đầu nói với Lưu Tịnh Ly.

_ Mấy con sói này thật sự rất kì lạ, đầu chúng bị bao phủ bởi một lớp màn đen. Em có thử phá, nhưng phá không được.

Hàn An hơi gật đầu, không ngạc nhiên về kết quả này. Cậu bảo.

_ Dị năng của cậu không có tác dụng vì người thao túng đám sói mạnh hơn cậu.

Lưu Tịnh Ly nhướng mày trước câu nói của Hàn An. Khóe môi khẽ nhếch, hắn nghiêng người, dí sát mặt mình vào mặt cậu.

_ Nói như thế tức là cậu biết kẻ đứng sau là ai rồi ? Là cùng một người với kẻ thao túng tang thi anh nhi đêm qua sao ?

Từ khi gặp lại [ Tịnh Sương ] số lần Hàn An dùng tay đánh người càng lúc càng tăng. Tỉ như hiện tại, cậu tỉnh bơ đẩy khuôn mặt đẹp trai kia ra, tiện thể đập hắn một cái.

_ Biết, giải quyết xong sói biến dị tôi sẽ nói thật không sót một chữ.

Có được lời bảo đảm của Hàn An, đội trưởng Lưu cười tươi hơn. Trần Lập Đông một bên điều khiển xoáy nước, một bên hỏi han Hoàng Giám Vũ quay đầu một cái kiền thấy được cảnh này. Giọng nói không tự chủ có thêm hai phần cà khịa bảy phần bất lực.

_ Lão đại...

_ Gì.

_ Bớt xà nẹo con trai nhà lành đi.



...

5 người hợp sức, sau gần 2 tiếng cũng đã xử sạch mười ba con sói biến dị. Phạm Hoan Hoan trở lại xe, Hàn An đưa cho cô một chai nước đã ko sẵn nắp. Cô uống một hơi hết nửa chai, chiếc xe tiếp tục di chuyển.

Hàn An ngồi trong ô tô, chất giọng bình bình kể hết mọi chuyện cho bốn người kia nghe, chỉ giấu việc bản thân đã đạt cấp bảy và việc mình trùng sinh đi.

_ Nói như vậy thì tình cảnh hiện giờ của chúng ta, tất cả là tại vì [ Diệt Vong Chi Thần ] nào đó à.

Trần Lập Đông khó tin cảm khái một câu.

Đội trưởng Lưu lúc này đã thu lại vẻ ngả ngớn đùa bỡn người khác, hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Hàn An.

_ Độ đáng tin là bao nhiêu ?

Hàn An hiểu Lưu Tịnh Ly đang nghi ngờ cái gì. Đổi lại là ai cũng thế mà thôi, đang sống mấy chục năm vui vẻ tự dưng biết được nơi mình sống chỉ là một trong hàng ngàn vị diện khác nhau đang tồn tại. Mà tận thế khiến mình chật vật bất kham lại bởi vì một tà thần mà mình chưa nghe bao giờ.

Quá khó tin.

_ Trước kia chỉ có 5 phần đáng tin nhưng sau sự kiện đêm qua và sáng nay, tôi có thể đảm bảo chuyện này tuyệt đối là thật.

Lưu Tịnh Ly cũng biết về sự tồn tại của [ Diệt Vong Chi Thần ].

Nhưng nó vẫn quá khó tin.

Sở dĩ Hàn An có thể nhanh chóng tiếp nhận là bởi cậu là một trùng sinh giả. Sự tồn tại này cũng đủ để cậu phải nhìn nhận lại bản chất của thế giới một lần nữa rồi.

Trong xe, bầu không khí im lặng quỷ dị, mọi người cần có một khoảng thời gian lắng đọng. Để có thể tiếp nhận sự thật y như tiểu thuyết viễn tưởng này.

Hàn An không quấy rầy họ, đôi mắt trầm tư nhìn ra phía ngoài. Cái nắng khiến vô số cây cỏ héo úa, đổ rạp xuống đất. Một số loại cây vì để sinh tồn mà bắt đầu biến dị. Phiến lá thu nhỏ lại, bộ rễ trở nên to hơn đâm sâu xuống lòng đất để hút lấy chất dinh dưỡng ít ỏi.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhưng con chim đang bay không chịu nổi cái nóng rơi lộp bộp xuống mặt đường.

Chúng dù đã biến dị về cơ thể nhưng bộ não vẫn thế. Đám chim chỉ theo bản năng mà bay về nơi khác để tránh đi cái nóng gay gắt. Nhưng cả thế giới giờ đây chung một loại hình thời tiết, những con chim ấy còn có thể bay đi đâu được ?

_ Cậu... Biết Cứu thế giả là ai không ?



Người điều chỉnh trạng thái xong đầu tiên vậy mà là nữ sĩ Phạm Hoan Hoan.

Hàn An lâu đầu nhìn cô, đúng là cậu đã đoán được đôi chút nhưng chưa hoàn toàn xác định Cứu thế giả là ai.

_ Tôi cũng không biết nữa, Huyết Đằng cũng không có cách nào để tìm ra Cứu thế giả.

_ Hả ! Thế lỡ mà Cứu thế giả là người nước ngoài vậy chúng ta biết tìm người ở đâu ! Thế giới này lớn như vậy...

Hoàng Giám Vũ đột nhiên gào ầm lên, còn vung tay vung chân. Đặc biệt khoa trương.

_ Tôi nghĩ đến lúc cần biết sẽ biết thôi. - Hàn An nhún vai nói.

Đoạn đường này đi thật sự náo nhiệt, cứ cách một khoảng thời gian lại có một trận tập kích nhỏ, một khoảng thời gian lại có một trận kích lớn, may mà hữu kinh vô hiểm.

.

1 tháng sau.

Chiếc Rx7 đã qua cải tạo tiến vào căn cứ, trần Lập Đông hạ kính xe, người đứng ở chốt kiểm tra vừa thấy mặt họ không nhiều lời mà cho qua luôn.

Xe lái vào hầm, ngay lập tức đã có hai người mặc trang phục công sở đi đến. Một người phụ nữ đeo gọng kính đen tiến lên nói với Lưu Tịnh Ly.

_ Đội trưởng Lưu và mọi người về thật đúng lúc. Mấy vị cao tầng cứ nhắc mọi người mãi thôi, bảo khi mọi người về phải đến trình diện ngay. Còn vị đây là...

Cô gái nói một hồi, lại nhìn Hàn An, hỏi một câu lấp lửng.

Lưu Tịnh Ly gật đầu tỏ ý đã hiểu, còn về phần Hàn An hắn chỉ nói - Cậu ấy là cháu trai của nghiên cứu viên An.

Sau đó dặn dò Phạm Hoan Hoan và Hoàng Giám Vũ đưa cậu đi làm thẻ thân phận. Còn mình thì cùng Trần Lập Đông và hai người mặc đồ công sở rời đi.

Lúc đi, hai người kia, đặc biệt là người phụ nữ cứ quay lại phía sau nhìn Hàn An miết. Ánh mắt tràn ngập tò mò và săm xoi.

_ Đi thôi, đi làm thẻ thân phận cho cậu. Sau đó đi gặp nghiên cứu viên An và hai đứa nhỏ, họ nhớ cậu nhiều lắm đấy.

Nhìn bóng người đã đi khuất, Hoàng Giám Vũ nắm tay nửa lôi nửa kéo cậu đi. Phạm Hoan Hoan thì ở bên cạnh cười cười gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK