Tất cả những công việc vặt vãnh khi trước cậu cũng đều đã xin nghỉ rồi. Vì chỉ cần làm bảo mẫu ở nhà Phong Diên gần 1 năm thôi là cậu có thể trả được chi phí phẫu thuật cho mẹ.
Hôm nay Phong Diên không đi làm. Dù được nghỉ ở nhà nhưng anh cũng không rời chiếc máy tính, mặc kệ Tư Niệm và Bảo Bảo ở một bên chơi với nhau.
Tư Niệm mở tivi cùng Bảo Bảo xem phim dành cho trẻ em. Bảo Bảo ít khi xem điện thoại hay tivi, thằng bé thích đọc sách. Thấy đứa trẻ này nhìn những đứa trẻ trong phim mặc quần áo nhiều màu sắc mà mắt sáng long lanh, Tư Niệm đã sớm hiểu ra, nhóc con đã chán những bộ quần áo chỉ có hai màu đen trắng.
Cậu quay sang nhìn Phong Diên đang tập trung làm việc, không nhịn được liền hỏi: “Phong Diên, có phải anh là thủ lĩnh của một băng đảng mafia gì đó không?”
Nghe đến đây, Phong Diên quay sang, cau mày khó hiểu. Anh đưa một tay lên đẩy kính rồi hỏi: “Cậu hỏi vậy là có ý gì? Nhìn tôi giống giang hồ lắm sao?”
Tư Niệm lập tức lắc đầu. “Tôi chỉ là thấy anh rất có tố chất, à không, rất có khả năng. Hơn nữa, cả anh và Bảo Bảo quần áo ngày nào mặc cũng chỉ có hai màu đen trắng. Anh thì có thêm màu xanh đen và màu vàng be nữa, hình như còn có cả màu nâu, nhưng mà Bảo Bảo thì… Thật chẳng giống con trai của một người bình thường gì cả.”
Dù vậy, Phong Diên vẫn thờ ơ, tiếp tục quay đầu về phía máy tính. “Mafia gì chứ? Là tôi không biết nên chọn gì ngoài những bộ đồ như vậy thôi.”
Nghe xong Tư Niệm bất lực thở dài một hơi. Ông trời ban cho anh ta khuôn mặt đẹp trai đúng là thật phí phạm. Cậu quay sang phía Bảo Bảo, nhẹ nhàng hỏi nhóc con: “Bảo Bảo, con có thích những bộ quần áo như vậy không? Chú chọn cho con một bộ nhé?”
Bảo Bảo lập tức quay sang nhìn Tư Niệm bằng ánh mắt lấp lánh. Đúng như cậu nghĩ, thằng bé rất thích những bộ đồ sắc màu.
Tư Niệm mở điện thoại lên, vào ứng dụng Taobao, cùng nhóc con tìm thử một bộ. Cậu chợt lướt thấy một bộ đồ liền thân màu vàng hình gà con liền quay sang nhìn Bảo Bảo một lượt. Nhóc con mà mặc bộ đồ này chắc hẳn rất dễ thương.
Hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Chỉ có điều, buổi chiều, Phong Diên về nhà lấy ít đồ, không ngờ lại bắt gặp cảnh Tư Niệm và Bảo Bảo đang mặc bộ đồ gà con liền thân, vui vẻ nhảy theo điệu nhạc trước màn hình tivi. Thậm chí, sau khi chụp ảnh cùng nhau, Tư Niệm còn tuỳ tiện dùng máy in của anh, in ra vài bức dán lên tường.
“Cậu… đang làm cái gì vậy?” Phong Diên nghệt mặt, bất lực đứng một bên lên tiếng.
Khác với sự ngại ngùng, khó xử khi trước, Tư Niệm có vẻ đã quen nên không ngần ngại mà tươi cười nói với anh: “Phong Diên, anh thấy sao? Bảo Bảo mặc bộ đồ này nhìn dễ thương hơn nhiều đúng chứ?”
Đúng, thằng bé nhìn vui vẻ và có sức sống hơn rất nhiều. Có điều…
“Tại sao cả cậu cũng mặc nữa vậy? Muốn biến nhà tôi thành chuồng gà sao?”
Tư Niệm còn chưa kịp trả lời, Bảo Bảo đã đem theo một tấm ảnh cùng với tấm bảng, nhanh nhảu chạy đến bên đưa cho Phong Diên.
“Papa, đẹp không?”
Đã rất lâu rồi Phong Diên mới thấy con trai cười tươi, vui vẻ như thế. Cứ tưởng rằng những tấm ảnh đó sẽ bị Phong Diên phớt lờ mà vứt đi, không ngờ anh còn tự tay mua về mấy cái khung, để ở phòng khách một tấm, phòng anh một tấm và phòng Bảo Bảo một tấm.
Sau đó, Tư Niệm không nhịn được mà mua cho Bảo Bảo nhiều đồ hơn. Mặc dù ví cậu rất đau nhưng nhìn nụ cười và vẻ thích thú của nhóc con, nỗi đau tiếc tiền của cậu lại được xoa dịu.
“Phong Diên, Bảo Bảo ngủ rồi. Tôi về đây!” Tư Niệm vẫy tay với anh, vừa định ra về thì Phong Diên lại gọi: “Chờ đã. Cậu lại đây.”
Tư Niệm vô tư bước đến bên anh. Phong Diên không chần chừ mà đưa cho cậu một tấm thẻ ngân hàng.
“Dùng tiền trong này mà mua đồ cho Bảo Bảo. Không cần dùng tiền của cậu. Chẳng phải cậu đang cần tiền sao?”
Tư Niệm hồn nhiên nhận lấy thẻ từ tay anh, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được!” sau đó liền nhanh chóng ra về.
Tư Niệm đã gần tới trạm xe. Xung quanh vẫn vắng vẻ như mọi khi, chỉ có điều, không biết từ khi nào đằng sau cậu lại bỗng nhiên xuất hiện một vài tên say xỉn.
Nâng cao cảnh giác, cậu tay cầm chặt điện thoại, tới dãy ghế ở trạm xe ngồi, tâm trạng thấp thỏm, lo lắng vô cùng.