“Chưa ăn sáng mà uống cà phê, anh sẽ bị đau bụng đó.”
Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ ấy, dứt lời Tư Niệm liền vào bếp, bắt đầu nấu bữa sáng cho Bảo Bảo và Phong Diên. Phong Diên cứ ngồi đó một hồi lâu, Tư Niệm đang nấu ăn thì bỗng nhiên nghe tiếng chuông điện thoại. Tưởng của mình, không ngờ lại là của anh.
“Có chuyện gì?” Phong Diên bắt máy với chất giọng lạnh nhạt.
Đầu bên kia nói gì đó một lúc, anh lại trả lời một cách thẳng thừng: “Không.”
Cúp máy. Lại một loạt những tiếng chuông tin nhắn vang lên từ điện thoại anh. Anh cầm lên đọc một cách thờ ơ, sau đó thì bấm bàn phím trả lời với khuôn mặt vô cảm.
Sau khi ăn sáng, Phong Diên thay đồ ra ngoài. Nhìn bộ đồ hôm nay anh mặc, Tư Niệm biết anh không phải đi làm. Cậu không quan tâm nhiều, chỉ có điều, anh vừa ra ngoài, lại đến điện thoại cậu reo.
“Bác sĩ Trương, có chuyện gì sao?”
Nhìn cái tên ‘bác sĩ Trương’ hiện lên, trong lòng Tư Niệm phút chốc liền trở nên nơm nớp lo sợ.
“Đừng căng thẳng. Tôi gọi tới không phải để thông báo tình hình nguy hiểm gì của mẹ cậu. Chỉ là, dạo gần đây tôi không thấy cậu tới thăm bà ấy. Cậu bận gì sao?”
“À, không, tôi…”
“Tôi không có ý tọc mạch gì đâu. Chỉ muốn báo cho cậu là, hôm nay mẹ cậu có chút tỉnh táo hơn thường ngày, bà ấy nói muốn gặp cậu. Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để cậu trò chuyện với bà ấy. Cậu có thời gian không?”
Đến đây, vẻ mặt Tư Niệm liền hiện rõ sự vui mừng. Cậu vội vàng trả lời: “Tôi sẽ đến ngay. Nhờ anh nói với mẹ tôi như vậy nhé!”
Cúp máy, Tư Niệm nhanh chóng đi thay quần áo, cho cả Bảo Bảo và cho cả bản thân mình. Vì Phong Diên không có ở nhà, nhà bà nội Bảo Bảo lại cách đây khá xa, không còn cách nào cậu chỉ đành đưa thằng bé cùng đi. Có gì sẽ nói với mẹ thằng bé là con trai của một người bạn.
Vậy là cậu đưa Bảo Bảo đi xe buýt tới một trạm cách bệnh viện không xa. Vốn cậu định đi taxi vì sẽ được đưa đến tận nơi, nhưng đi taxi sẽ đắt hơn, vả lại một đoạn từ trạm xe tới bệnh viện cũng không quá xa, cậu có thể đi bộ được.
Vừa xuống xe Bảo Bảo chợt ngước lên nhìn cậu hỏi: “Ba nhỏ, chúng ta đi đâu vậy?”
Tư Niệm nhìn nhóc con dịu dàng mỉm cười. “Chúng ta tới bệnh viện thăm bà ngoại. Là mẹ của ba.”
Có lẽ vì Bảo Bảo từ khi gặp cậu tới giờ chưa từng gặp người được gọi là ‘bà ngoại’ nên thằng nhóc rất hào hứng. Nghe đến đó, vẻ mặt thằng bé liền trở nên hớn hở vô cùng.
Lúc này, cậu vừa định dắt tay Bảo Bảo đi tới bệnh viện, ánh mắt lại vô tình nhìn sang tiệm cà phê bánh ngọt ở bên đường. Tiệm bánh được trang trí rất đẹp, rất bắt mắt. Nhưng điều khiến Tư Niệm để ý nhất, bắt mắt đến nỗi ngây người lại chính là hình ảnh sau tấm kính của tiệm bánh kia.
Phong Diên đang ngồi cùng một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó lại chính là Tôn Tuệ Như - vợ cũ của anh. Cô gái đó quả thực rất xinh đẹp, khi trước cũng vậy, giờ còn đẹp hơn nhiều. Hai người đang nói với nhau chuyện gì đó, cô gái ấy bất chợt nắm lấy tay anh. Cứ tưởng anh sẽ phản ứng như là lập tức vung tay ra, không ngờ anh lại cứ để yên như vậy. Từ vẻ mặt của Tôn Tuệ Như, Tư Niệm có thể đoán cô có lẽ là đang muốn quay lại với anh. Chỉ vừa nghĩ đến đây, trong lòng cậu lại trở nên đau nhói.
“Ba nhỏ, sao thế?” Tiếng gọi hồn nhiên cùng cái lắc tay của Bảo Bảo đã khiến cậu giật mình. Cậu lại nhìn xuống thằng bé nở một nụ cười, nhưng nụ cười của cậu bây giờ rõ ràng là đã có gì đó thay đổi.
“Không sao hết. Chúng ta đi.”
Từ lúc đó, Tư Niệm không mở miệng nói câu nào. Tâm trạng vui vẻ của Bảo Bảo cũng cứ thế mà bị sự im lặng của cậu kéo xuống, thằng bé cũng không nói gì suốt cả đoạn đường.
Tới bệnh viện, Tư Niệm vừa đến cửa phòng bệnh của mẹ thì gặp bác sĩ Trương.
“Cậu tới rồi sao?”
“Vâng. Cảm ơn anh vì đã gọi cho tôi.”
“Không có gì. Dạo này thấy cậu nộp viện phí khá đều đặn, kiếm được công việc tốt rồi sao?”
Nghe xong Tư Niệm gượng cười trả lời anh: “À, vâng. Công việc này lương khá cao, nhưng mà không được tốt cho lắm.”
“Cậu không phải là đang làm chuyện phi pháp đó chứ?” Bác sĩ trêu cậu cười nói.
“Anh nói gì thế? Đương nhiên là không.”
Lúc này bác sĩ Trương mới để ý đến nhóc con đứng kế bên, anh tò mò hỏi:
“Vậy… thằng bé này là sao đây?”