Tư Niệm nhẹ nhàng đẩy anh ra, cố gắng cởi nốt chiếc áo khoác rồi lặng lẽ vào phòng tắm đem ra một chiếc khăn ướt. Cậu yên lặng lau mặt, lau cổ, lau tay cho anh. Cho đến khi cậu vừa định đứng lên, anh lại kéo cậu lại một lần nữa. Lực kéo lần này của anh khá lớn, Tư Niệm bị mất thăng bằng mà ngã xuống giường, nằm ngay bên cạnh anh. Hai người mặt đối mặt với nhau. Phong Diên mơ màng mỉm cười, tay đưa lên xoa đầu cậu.
“Vợ… em dạo này… xinh đẹp hơn nhiều rồi.”
Với khoảng cách gần thế này, hơn nữa lại còn cảm nhận được nhiệt độ hầm hập từ cơ thể anh, nghe giọng nói trầm ấm của anh, Tư Niệm không thể không xấu hổ. Mỗi lần như vậy, hai má cậu lại đỏ ửng. Cậu ngượng ngùng lại đẩy anh ra.
“Phong, Phong Diên… tôi không phải là vợ anh, tôi…”
Cậu còn chưa kịp nói hết câu, Phong Diên đã đưa tay qua sau gáy cậu, kéo cậu lại thật mạnh rồi chẳng chần chừ gì, cứ vậy mà hôn cậu một cách mãnh liệt. Tư Niệm bị giật mình phút chốc ngây người, đến khi nhận thức được thì đã không thể thở nổi trước nụ hôn vừa sâu vừa kéo dài của anh.
Từ sau khi chia tay bạn trai cũ, cũng đã lâu rồi cậu mới hôn một ai đó như thế này. Khác với nụ hôn của Đoàn Chí Cường, nụ hôn của Phong Diên ấm áp hơn, ngọt ngào hơn. Chỉ khác một điều, miệng của anh lúc này chỉ toàn vị rượu.
Lần này Tư Niệm vì quá bối rối nên đã đẩy anh ra thật mạnh. Tim cậu đập thình thịch, cả cơ thể cũng bỗng chốc nóng bừng lên. Chuyện gì đây? Khi nãy cậu đã cảm nhận nó sao? Trong giây lát cậu đã cảm nhận nụ hôn của Phong Diên, người mà đáng lẽ ra cậu phải tôn trọng với tư cách là một người làm. Quay đầu lại, anh đã ngủ rồi. Anh có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ sau khi nhầm lẫn cậu với người vợ đã ly dị và gây ra cho cậu cái cảm giác khó xử như thế này.
“Thật là không công bằng.”
Sáng hôm sau, Phong Diên vừa tỉnh dậy liền nhận ra bản thân đã đang ở trong phòng. Ai đã đưa anh về? Đối tác? Thư kí? Hay là Tư Niệm? Lúc này anh mới nhớ ra, hôm qua bản thân thực sự uống rất nhiều. Đều là do những đối tác của anh nhắc đến chuyện cũ, chuyện mà anh không bao giờ muốn nghe hay là nhớ lại, chuyện vợ cũ của anh.
Sau khi trút ra một hơi thở nặng nề, Phong Diên bước xuống giường, vào nhà tắm một lúc rồi đi ra. Nhìn thấy Tư Niệm vẫn đang loay hoay trong bếp như mọi hôm, không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Hôm qua là ai đã đưa tôi về vậy?”
“Là tôi.” Tư Niệm trả lời một cách ngắn gọn trong khi vẫn đang tập trung nấu ăn. Cậu thậm chí còn không quay lại nhìn anh, nhưng anh không để ý điều đó.
Phong Diên ngồi xuống bàn ăn với cơ thể mệt mỏi. Anh tiếp tục hỏi: “Làm sao em biết mà tới đón? Em đã lái xe đưa tôi về sao?”
“Không. Quán rượu hôm qua anh tới gặp đối tác là của bạn gái Đoàn Chí Cường. Anh ấy là quản lý ở đó. Anh ấy đã gọi cho tôi khi thấy anh say và đã lái xe anh đưa cả tôi và anh về nhà.”
Phong Diên nghe xong thì gật gù. Hoá ra tên bạn trai cũ của Tư Niệm cũng là một tên tử tế.
“Em nấu canh giải rượu giúp tôi nhé.”
“Tôi nấu rồi.”
Dứt lời, Tư Niệm lập tức bê bát canh vừa nấu xong ra, đặt lên bàn trước mặt anh. Sau đó thì mang ra một bát cháo thịt bò cùng một ly nước ép táo. Cậu lạnh nhạt nhìn anh nói:
“Ăn xong rồi thì mang bỏ vào bồn giúp tôi. Cứ để đó rồi tôi sẽ rửa.”
Nói rồi, cậu cứ thế đi vào phòng, để lại Phong Diên một mình ngồi ngoài bàn ăn với tâm trạng khó hiểu. Có lẽ anh đã phát hiện hôm nay cậu có chút khác, nhưng mãi vẫn không nhận ra là khác chỗ nào.
Ăn xong rồi, anh mang bát đĩa để vào bồn như lời cậu nói. Vừa hay lúc này Bảo Bảo lại trong phòng đi ra.
“Ba lớn, dậy rồi sao?”
“Ừ.” Thấy Bảo Bảo đã thay đồ hàng ngày mà không còn mặc đồ ngủ nữa, Phong Diên nhìn lên đồng hồ mới biết, lúc này đã là 9 giờ rồi. Anh không ngờ bản thân lại ngủ lâu đến vậy.
Đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên. Điều này lại càng khó hiểu hơn. Bình thường chẳng ai gọi tới điện thoại nhà của anh cả. Có gì mọi người đều gọi trực tiếp đến số điện thoại của anh.