“Châu Tư Niệm, có phải hôm nay ăn kem trời lạnh nên giờ về cậu bị bệnh rồi không?”
Tư Niệm lúc này hai má đỏ ửng không biết nói gì, chỉ đành yên lặng bước tới bên giường của mình, dùng khăn lau tóc. Không phải tự nhiên mà Phong Diên hỏi cậu như thế. Là do thời tiết sắp sang đông rồi mà bây giờ Tư Niệm lại mặc áo ngắn tay.
“Áo dài của cậu đâu?”
Nghe câu hỏi của Phong Diên, Tư Niệm ngồi phía bên kia ngượng ngùng, ấp úng nói: “Tôi… không biết hôm qua trời lại mưa… hôm kia đã đem toàn bộ đồ mùa đông đi giặt rồi. Bây giờ vẫn chưa khô nữa…”
Trong lòng Phong Diên lúc này đúng bất lực. Anh không nghĩ chàng bảo mẫu mà mình tuyển về lại có thể ngốc nghếch đến mức thế này. Quay sang nhìn Tư Niệm ngồi bên cạnh, cả người thi thoảng run run, anh chỉ thở dài một hơi rồi đứng dậy.
Tư Niệm không để ý anh từ lúc nào đã tiến về phía tủ, lấy một chiếc áo dài của mình mang đến trước mặt cậu.
“Mặc cái này đi. Ngày mai tôi phải đi làm, cậu bệnh ra thì ai chăm sóc Bảo Bảo hả?”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhiều lời, tôi buồn ngủ rồi.”
Cuối cùng, tuy có chút ngại ngùng nhưng trước những lời nói cứng rắn mà lạnh lùng của anh, Tư Niệm chỉ đành ngoan ngoãn nhận lấy chiếc áo. Cậu vào trong nhà tắm, cởi chiếc áo ngắn tay của mình ra, vừa định mặc áo của Phong Diên thì nhận ra chiếc áo này của anh có vẻ hơi rộng. Cổ áo trễ xuống, hai tay áo phải dài hơn ngón tay của cậu cả một gang. Vạt áo cũng dài hơn, dài đến ngang đùi cậu.
Tư Niệm bây giờ vậy mà lại phải mượn áo của ông chủ, trong lòng cảm thấy không thoải mái vì đã làm phiền đến anh. Nhưng khi nãy anh đã nói buồn ngủ rồi, cậu không thể ở mãi trong nhà tắm nữa.
Thấy Tư Niệm bước ra với chiếc áo rộng thùng thình của mình, Phong Diên rướn một bên mày, chăm chăm nhìn cậu.
“Hơi rộng nhỉ? Tôi không nghĩ cậu lại nhỏ con đến thế này.”
Nhìn kĩ, lúc này Phong Diên mới nhận ra, da của Tư Niệm vậy mà lại rất trắng, thậm chí còn căng và có chút bóng. Có vẻ như chiếc áo màu xanh đen của anh đã trực tiếp tôn lên màu da của cậu. Nhìn cổ áo trễ như vậy, anh lại bất giác nghĩ tới những điều mình đã thấy khi Tư Niệm ngồi bên dưới phủi chăn.
“Phong Diên, anh buồn ngủ rồi đúng không? Vậy tôi tắt đèn nhé!”
Phong Diên chợt giật mình, bỗng nhiên trong người lại cảm thấy giống như ngày hôm đó, cơ thể râm ran đôi chút, nhưng anh vẫn trả lời: “Ừ.”
Đêm hôm đó, trong khi ngủ, Tư Niệm trong vô thức đã vô tình nằm sát vào anh. Cảm nhận được động thái sau lưng, Phong Diên mơ màng theo phản xạ mà quay ra, không ngờ lại trực tiếp thấy Tư Niệm đang cuộn tròn trong lòng mình. Trong đúng khoảnh khắc này, anh tự hỏi không biết tại sao lồng ngực mình lại có chút khó chịu, trái tim đập mạnh như thể vừa chạy bộ cả một cây số về. Cảm giác này quen thuộc lạ thường, nhưng anh nhớ không ra bản thân đã từng cảm nhận được ở đâu trước đây. Chẳng lẽ…
Đang loay hoay suy nghĩ, Phong Diên lúc này chợt ngửi thấy mùi dầu gội và mùi sữa tắm của mình. Tư Niệm đã chuyển về đây khá lâu rồi, vậy mà bây giờ anh mới ngửi thấy những mùi này trên người cậu. Trong phút chốc trong đầu Phong Diên bỗng thoáng qua một suy nghĩ… Dầu gội và sữa tắm của anh mua thơm như vậy, sao giờ anh mới nhận ra?
Đang ngủ say, Tư Niệm đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tuy cậu chỉ mới mơ màng tỉnh dậy, nhưng sợ tiếng ồn sẽ đánh thức Phong Diên, cậu liền vội vàng cầm điện thoại lên mà vô tình bấm tắt. Bây giờ mới là 2 giờ sáng, ai lại gọi cho cậu vào giờ này? Mở danh sách cuộc gọi nhỡ ra, Tư Niệm bỗng chốc hoảng hồn khi nhìn thấy người gọi vừa rồi vậy mà lại là bác sĩ Trương từ bệnh viện mà mẹ cậu đang chữa trị.
“Alo, bác sĩ Trương, là tôi đây.”
“Mẹ cậu lại lên cơn co giật rồi, bây giờ hô hấp rất kém, tim cũng đột nhiên đập nhanh. Cậu mau tới đây đi, để phòng hờ cho trường hợp xấu nhất.”
Cúp máy, không nói với Phong Diên lời nào hết, Tư Niệm lập tức rời khỏi phòng. Cậu thậm chí còn chẳng kịp mặc áo khoác, cứ thế mang theo tâm thái lo lắng, chạy khỏi nhà mà bắt taxi tới bệnh viện.