“Vậy giờ con đang tự trách bản thân vì đã đi vào vết xe đổ của mình năm đó? Con cho rằng Tiểu Niệm đã phản bội con nên nó mới chọn cách rời đi?”
“Cậu ta thực sự đã phản bội con! Cậu ta từ trước đến nay đối tốt với con tất cả đều chỉ vì tiền, căn bản là không có chút tình cảm nào cả! Bây giờ cậu ta rời đi vì con sớm đã hết giá trị lợi dụng. Cậu ta đã tuỳ ý thay đổi thái độ, mặc kệ cho con có cố gắng hỏi han thế nào!”
Phong Diên tức giận mà sẵng giọng. Anh dường như đang muốn trút hết mọi uất ức, tức giận từ trước đến nay của bản thân ra. Anh lại lần nữa cho rằng thứ tình cảm mà mình dốc hết sức cho đi sau cùng vẫn chỉ là vô nghĩa.
“Con biết Tiểu Niệm cũng có tình cảm với con chứ?” Bà Khương nhìn con trai bằng ánh mắt như của một người sắp giành chiến thắng. Có lẽ trước sự kích động này của anh mà bà càng tự tin hơn vì bà sắp hoàn thành được mục đích.
Bây giờ Phong Diên cũng đã thừa nhận tình cảm mà anh dành cho Tư Niệm. Rõ ràng chỉ cần bà kể lại mọi chuyện về Tư Niệm cho anh nghe, anh sẽ không màng thêm điều gì mà bất chấp lao đi tìm cậu. Tuy rằng biết chuyện đó cũng chỉ là sớm muộn, bà Khương vẫn là muốn mọi chuyện diễn ra theo hướng minh bạch, rõ ràng và chắc chắn hơn.
Trước câu hỏi của bà Khương, Phong Diên bất giác khựng lại, tròn xoe mắt nhìn bà.
“Mẹ nói vậy là có ý gì?”
Không quan tâm tới sự vội vàng này, bà Khương chen vào lời của anh thẳng thắn nói:
“Trước tiên, con cần trả lời ta thêm một câu hỏi nữa. Ngày hôm đó, con và Tôn Tuệ Như gặp nhau để làm gì?”
“Làm sao mẹ biết chuyện này?”
Hết lần này đến lần khác bà Khương liên tục khiến Phong Diên phải ngạc nhiên. Anh dường như đang bị chính mẹ của anh xoay mòng mòng trong chính suy nghĩ của mình. Tiếp tục phớt lờ câu hỏi của anh, bà Khương nhấn mạnh thêm một lần nữa:
“Trả lời câu hỏi của ta.”
Đến đây, không biết vì lí do gì mà Phong Diên có vẻ như lại bình tĩnh hơn một chút. Anh ngồi bên cạnh mẹ, hai khuỷu tay chống lên hai đầu gối, cúi mặt xuống, nghiêm túc trả lời:
“Không có gì xảy ra cả. Cô ta gọi con đến và nói rằng muốn làm lại từ đầu.”
“Và rồi?”
“Đương nhiên là con không đồng ý.”
“Vậy cái nắm tay đó?”
“Là cô ta tự mình nắm lấy tay con. Nhưng khi đó con không buông tay ra ngay, vì… con còn phải nói hết câu trước đã. Trước mặt người phụ nữ đó, nếu con tỏ ra kích động hay mất bình tĩnh, cô ta sẽ cho rằng con đã bị lung lay và tiếp tục lấn tới. Như vậy sẽ rất phiền.”
Nghe có vẻ hợp lí, bà Khương chỉ gật gù. Nhưng bà còn chưa kịp nói thêm gì Phong Diên lại trở nên nóng vội.
“Nhưng rốt cuộc làm sao mà mẹ biết được?”
“Là Châu Tư Niệm kể cho ta.”
Bà Khương nói ra câu này một cách không chút đắn đo. Phong Diên nghe xong quả nhiên lại phải ngạc nhiên thêm một lần nữa. Nghĩ lại thì tiệm cà phê mà Tôn Tuệ Như đã hẹn gặp anh hôm đó đúng là ở ngay đối diện trạm xe buýt gần một bệnh viện cách đó không xa. Có lẽ đó là bệnh viện nơi mà mẹ của Tư Niệm đang chữa trị, cùng với tính tiết kiệm của cậu, chọn đi xe buýt và nhìn thấy cảnh đó cũng không có gì là lạ thường. Nhưng nghĩ đến đây rồi anh vẫn thấy có gì đó không đúng.
“Chỉ điều đó làm sao có thể chứng minh là Châu Tư Niệm cũng có tình cảm với con chứ? Cậu ta đã thay đổi thái độ từ trước đó rồi.”
“Đó là vì thằng bé cho rằng con vẫn còn tình cảm với vợ cũ. Theo những gì ta được biết, ý nghĩ đó đã mặc định trong đầu Tiểu Niệm từ lúc con gọi thằng bé là “vợ” và nói nhớ nó rất nhiều khi say. Vậy nên khi nhìn thấy con và người phụ nữ đó nắm tay, nó mới cảm thấy đau lòng và suy sụp để rồi lựa chọn rời đi như vậy. Tiểu Niệm đã về nhà gặp ta và ba con nói chuyện. Trong đó nó đã thừa nhận tất cả, kể cả tình cảm của mình.”
Quả nhiên, nghe đến đây trong lòng Phong Diên đã có chút dao động rồi. Nhưng vì những lời nói và sự rời đi của cậu vẫn để lại cho anh một chút không an toàn, anh lại gặng hỏi:
“Nếu chỉ vì như vậy… tại sao cậu ta phải cư xử khốn kiếp như thế? Tại sao cậu ta phải nói bản thân chỉ là đang lợi dụng con? Thậm chí còn nói bằng cái giọng mỉa mai như thể cậu ta coi con chỉ là một thằng ngu vậy!”
Bà Khương tiếp tục giải thích. Đến nước này rồi nếu bà dừng lại, mối quan hệ tốt đẹp giữa con trai và Tư Niệm sẽ hoàn toàn mất đi. Bà sẽ mất một đứa con “dâu” ngoan. Bảo Bảo sẽ mất một người “mẹ” hiền. Và Phong Diên sẽ mất đi một người “vợ” tốt.