Đã 8 giờ 30 phút rồi, vì biết hôm nay là sinh nhật Bảo Bảo nên Tư Niệm đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon. Lúc này Bảo Bảo đang ở ngoài phòng khách chăm chú xem tivi chờ Phong Diên. Còn cậu lại đang đứng trước ban công nhìn đống quần áo bản thân đã dại dột giặt vào hôm qua mà hối hận.
Bỗng nhiên Tư Niệm nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang đánh lái vào chỗ đậu xe. Là xe của Phong Diên, hôm nay hình như anh không mang dù theo. Nếu đầu trần chạy vào cửa chính của chung cư thì toàn thân chắc chắn sẽ ướt nhẹp, vì vậy, Tư Niệm vội vàng mang dù chạy xuống chỗ anh.
Phong Diên vừa ra khỏi xe thì thấy Tư Niệm lon ton chạy tới. Cậu tới bên anh không nói gì hết liền đưa tay phủi đi vài hạt mưa đang vương trên tóc và vai áo anh trong khi bản thân đang thở còn không ra hơi.
“Phong Diên, anh có bị ướt nhiều không?”
Phong Diên lúc này vẫn còn đang mân mê trước sự vội vàng mà chu đáo của cậu bảo mẫu nhà mình, căn bản là không nghe thấy câu hỏi của cậu.
Tư Niệm lại tiếp tục dặn: “Lần sau… nếu mà anh không mang theo dù, cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ mang dù tới. Đừng để đầu trần mà đi nhé, anh có thể sẽ bị cảm, Bảo Bảo sẽ rất lo.”
Đến đây, Phong Diên bỗng nhiên cười hắt một hơi. Trước bộ dạng hấp tấp này của cậu, anh là muốn trêu chọc cậu một chút. Phong Diên không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Là cậu, hay là Bảo Bảo sẽ lo?”
Hai má Tư Niệm phút chốc ửng lên. Tại sao anh ta tự nhiên lại hỏi như vậy? Hay là anh ta đã sớm nhìn ra sự lo lắng của cậu trên gương mặt cậu rồi? Tư Niệm lập tức lắc đầu.
“Tôi, tôi lo cái gì? Tôi không lo gì cả. Bảo Bảo mà biết anh bị bệnh, thằng bé mới là người lo.”
Coi như lời của cậu là đúng, Phong Diên thản nhiên gật đầu.
“Vậy cậu mang xuống mỗi một dù cái thế này, thì ai đi ai đừng chứ?”
Lại một câu hỏi khiến cổ họng Tư Niệm ngắc ngứ. Cảm thấy bản thân đang trêu cậu hơi quá, Phong Diên cười nhẹ, cầm lấy chiếc dù trên tay cậu. Anh là thấy bản thân mình cao hơn, vốn chỉ muốn cầm giúp cậu để cả hai cùng vào. Không ngờ, khi vừa đưa tay cầm vào, anh lại vô tình chạm vào tay cậu. Cảm giác lại có gì đó không đúng. Liệu có phải là do trời quá lạnh nên anh mới bỗng thấy tay Tư Niệm có chút ấm áp không?
Dường như cậu cũng có cảm nhận giống anh, liền giật mình rụt tay lại. Phong Diên nhận ra hai vành tai của Tư Niệm đang dần ửng đỏ, anh tay cầm chắc cán dù, lạnh giọng: “Lên nhà thôi.”
Căn hộ của Phong Diên ở tầng 21, vậy mà khi về đến cửa Tư Niệm mới nhận ra Phong Diên từ lúc xuống xe vẫn luôn cầm trên tay một hộp bánh sinh nhật. Chắc hẳn là mua cho Bảo Bảo rồi.
“Bảo Bảo à, ba con về rồi!” Tư Niệm vừa mở cửa liền hớn hở gọi Bảo Bảo. Thằng bé nghe vậy cũng hí hửng chạy ra.
“Ba lớn!”
“Ừ, Bảo Bảo, mua bánh cho con này.” Phong Diên đưa hộp bánh kem ra, Bảo Bảo nhìn anh nở một nụ cười thật tươi rồi đưa tay ôm lấy hộp bánh. Nhóc con cẩn thận mang hộp bánh vào để lên bàn trong phòng bếp, sau đó lại nhanh nhảu chạy ra kéo tay anh.
“Ba lớn, ăn cơm thôi! Ba nhỏ chờ ba lâu lắm rồi đó!” Phong Diên cầm tấm bảng của nhóc con đọc xong liền cười hắt. Anh cởi áo khoác vắt lên ghế rồi ngồi vào bàn cùng con trai.
Tư Niệm hôm nay nấu rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ tiếc rằng bây giờ đã bị nguội. Cậu vốn định hâm nóng tất cả lại nhưng Phong Diên lúc này đang rất đói, anh nói không cần.
Cả ba người ngồi ăn cùng nhau một cách vui vẻ, ngon lành. Ăn xong rồi thì cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Bảo Bảo. So với năm ngoái chỉ có hai cha con và một chiếc bánh kem thì năm nay Bảo Bảo có vẻ hạnh phúc hơn, có lẽ là nhờ sự xuất hiện của chàng bảo mẫu kia cùng những món ăn ngon mà cậu nấu.
“Vậy, Bảo Bảo, con muốn quà gì?” Sau khi Bảo Bảo thổi nến rồi, Phong Diên liền hỏi. Nghe papa hỏi vậy, không nghĩ ngợi gì nhiều, nhóc con nhanh chóng viết gì đó vào tấm bảng rồi đưa ra.
“Đi sở thú sao?” Phong Diên đọc xong liền cau mày khó hiểu “Tại sao con lại muốn đi sở thú vậy hả?”
Chưa kịp để thằng bé trả lời, anh dường như đã nhận ra điều gì mà quay sang nhìn Tư Niệm. Biết bản thân đã bị phát hiện, Tư Niệm chỉ còn cách cúi đầu, khẽ khàng giải thích với anh: “Tại vì… Bảo Bảo từng kể với tôi… anh và mẹ thằng bé trước kia đều rất bận, ít có thời gian đưa nó đi chơi. Thậm chí… sở thú mà nó từng xem rất nhiều trên tivi hay trong sách… cũng chưa từng được tới bao giờ.”
Nghe xong những lời này, Phong Diên có chút chạnh lòng. Có vẻ như đến tận bây giờ anh mới nhận ra, bản thân đã quá vô tâm với thằng bé.