• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, có thợ săn tiền thưởng phát hiện tầng hầm của nhân ngư đã bị hư hại. Đối với những thợ săn không biết gì về tinh hệ Nhân ngư, chuyện này không khác gì hoạ vô đơn chí. Mọi người bàn luận ầm ĩ lý do nhân ngư biến mất, nó gầy yếu như vậy, đương nhiên không có khả năng tự mình phá khoang hạm, có người cố ý thả nhân ngư chạy đi là đáp án khả thi nhất, nhưng không ai nói ra được nhiều manh mối hơn. Đêm hôm ấy, Alan bảo các thợ săn mang rượu ngon cất trong kho ra. Bọn họ đã đi quá xa, tương lai xa vời, thể xác và tinh thần uể oải, cho dù tương lai thế nào, mọi người cũng xứng đáng được nghỉ ngơi.

Cho đến đêm nay, 3 thợ săn đã chết trên hạm, tính cả Thanh Trường Dạ, bây giờ còn lại 10 người. Nữ thợ săn duy nhất trên tinh hạm phụ trách ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của bọn họ tên là Nancy, là một cô gái xinh đẹp nóng bỏng của tinh hệ nhiệt đới, tóc xoăn màu mật ong, đôi chân dài được bọc trong tất lưới đen. Cô đang nhìn Thanh Trường Dạ và những người khác đánh bài.

"Bài Poker khó đánh thế," Nancy phàn nàn nói: "Tôi ngồi 1 giờ rồi mà vẫn chẳng hiểu gì cả."

"Nếu như thích đơn giản, thì có một trò đánh cược may rủi rất dễ dàng," Thanh Trường Dạ dùng mắt ý chỉ chiếc súng lục trên chiếu bạc của một thợ săn tiền thưởng: "Bỏ một viên đạn ngẫu nhiên vào trong súng lục, người tham gia nhắm súng hay huyệt thái dương, mọi người thay phiên bóp cò, mất bình tĩnh hoặc bị bắn chết là thua."

"Nghe giống trong phim tài liệu quá," Nancy cười khanh khách nói: "James, anh sống ở thời cổ đại à?"

"Đúng," Thanh Trường Dạ dùng tên giả là James. Hắn cười tao nhã: "Có thể mời Nancy xinh đẹp kể về những lối chơi hiện đại được không?"

"Ôi, anh đừng như thế," Nancy cười dùng sức vỗ lưng hắn, hiển nhiên cực kì hưởng thụ: "Phải nói cũng là hạm trưởng nói. Đúng không? Thủ lĩnh, kể chuyện đế đô một chút?" Cô đè thấp giọng, ngữ khí như đang kể ra bí mật: "Thủ lĩnh từng nhìn thấy vua từ xa đó."

Thanh Trường Dạ dừng một chút, hiếu kỳ nhìn về phía Alan: "Đế đô trông như thế nào?"

"... Giàu có, quyền lực, tuý sinh mộng tử." Alan suy nghĩ một hồi, từ từ nói: "Lần trước tôi tới đế đô là để nhận huân chương của hiệp hội thợ săn, hiệp hội thợ săn chịu sự quản lý của cơ quan chủ quản, hôm đó vừa đúng lúc vua tới xử lý công sự, hắn rất cao, tuấn tú như trong thời sự, mắt màu xanh lục."

Nancy sau khi nghe đến vua, cảm xúc đạt đến cực điểm, cô uống nhiều rượu, giờ lại rót thêm một ly, mặt cô hướng về Thanh Trường Dạ thái độ bình tĩnh: "Tôi thích nhất là ánh mắt của hắn! Giống như có thể hút người vào luôn! Anh biết không, trong quân đội Liên bang, bọn họ đều len lén gọi hắn là đại đế. Vua thực sự vô cùng tuyệt vời, hắn từng trở thành tội phạm vì mẹ hắn, rồi lại dựa vào chính mình mà thắng được tất cả --"

Fan não tàn của Edwin đây rồi.

Thanh Trường Dạ mỉm cười gật đầu.

"Tôi nguyện ý dùng tất cả thời gian tôi có để ngủ với hắn một giấc!"

Khéo ghê, tôi nguyện ý dùng tất cả thời gian tôi có để xin hắn đừng ngủ tôi.

Nhưng mà, nếu Edwin nguyện ý để hắn đè... Rất ổn, đáng cân nhắc.

"Điên rồi à Nancy," Alan vừa cười vừa lắc đầu: "Cổ cứ nhắc đến vua là lại như vậy, bọn tôi đều khuyến khích cổ vào cung thử xem, có điều chẳng ai cảm thấy cổ sẽ thành công cả."

"Vì sao?" Thanh Trường Dạ cũng uống chút rượu: "Nancy rất đẹp mà."

Ít ra thì hắn cũng thích cô gái như vậy thật.

"Nói sao nhỉ," Alan bối rối gãi đầu: "Tôi cảm thấy, so với kiểu như cổ, vua có vẻ thích kiểu đoan trang hơn?"

"Trên giường phóng đãng dưới giường đoan trang!" Thợ săn khác gia nhập đề tài: "Vua chắc chắn thích kiểu như vậy!"

"Đừng có đặt sở thích riêng của cậu lên người khác," Có thợ săn tiền thưởng uống say rồi vẫn không chịu tỏ ra yếu thế, người nói chuyện vừa nhìn Nancy điên điên khùng khùng vừa lắc đầu: "Vừa dịu dàng vừa tao nhã, loại mỹ nhân này lẳng lơ thì mới đặc biệt hứng thú. Đoá hoa của hạm, kiểu đẹp lộ ra ngoài như cô đối với đàn ông quyền cao chức trọng giống vua không có lực hấp dẫn trí mạng, không được không được."

Làm ầm ĩ đến nửa đêm, nhóm thợ săn tiền thưởng câu tam đáp tứ trở về phòng mình. Alan và Thanh Trường Dạ uống cũng không ít, nhưng kẻ sau tỉnh táo hơn người trước, Thanh Trường Dạ kéo Alan về phòng, hắn vọt vào tắm qua quýt, lúc đi ra, hắn thấy Alan ngơ ngác ngồi trên giường chăm chú nhìn hắn.

"Muốn tắm à?"

Không trả lời, Thanh Trường Dạ không để ý đi vòng qua về bên giường mình. Hắn còn chưa nằm xuống đã bị một lực lạ đẩy hắn đụng vào tường. Trong hỗn loạn, bàn tay to của đàn ông thô lỗ xoa nắn người hắn, Thanh Trường Dạ nhíu mày, dị năng dồn nén trong tay gắng gượng ngừng lại. Không thể giết Alan, hắn và Alan ở chung một chỗ, nếu đối phương chết, đoán chừng hắn sẽ bị nhóm thợ săn tiền thưởng điên lên giết thẳng.

"Anh làm gì thế?" Giọng Thanh Trường Dạ lạnh như băng: "Tỉnh táo chút đi, người anh em."

"..."

Người đằng sau hắn không trả lời, động tác trên tay cũng chưa dừng lại, thậm chí còn mò dọc theo xương cụt thẳng xuống khe mông, hắn chậc một tiếng rồi đánh một phát vào lồng ngực Alan. Người sau kêu lên một tiếng đau đớn, Thanh Trường Dạ nhân cơ hội đè cứng người lên giường. Hắn từ cao nhìn xuống hạm trưởng rõ ràng uống say bét nhè, nếu muốn Alan tỉnh táo lại ngay lúc này không quá khả thi, cũng không có cách nào đi vào phòng tắm giội nước, hắn không thể cam đoan là kiềm chế được sức lực Alan. Ngón tay trắng nõn của thanh niên cầm lấy tóc đỏ của đối phương, hắn lại gần lỗ tai y, giọng nam thường ngày ôn hoà trong đêm tối đặc biệt mê người.

"Lên giường cũng được thôi, tôi muốn nằm trên."

...

...

Đến cuối cùng hắn cũng không thể đè được Alan, bọn họ mỗi người giúp nhau một lần. Ngày tiếp theo khi Thanh Trường Dạ tỉnh lại, hạm trưởng Alan còn đang ngủ, hô hấp nhẹ nhàng chứng minh đêm qua đối phương có một giấc mộng đẹp. Hắn đóng cửa phòng, vừa đi vào nhà ăn, liền nghe thấy Nancy hét chói tai.

Chờ đến khi Thanh Trường Dạ chạy tới nơi phát ra âm thanh, hắn nhìn thấy thi thể Alan ở đằng kia. Alan bị người nào đó cắt cổ, sắc mặt tái xanh, hai tay mềm nhũn, không cần nhìn kỹ cũng biết đã chết được một thời gian. Thấy Thanh Trường Dạ, Nancy lảo đảo lùi một bước, tất cả thợ săn tiền thưởng ở đây im lặng nhìn hắn. Alan chết, người tin tưởng Thanh Trường Dạ nhất từ đầu đến cuối đã chết tối qua. Hạm trưởng chết, và 3 thợ săn chết không rõ lí do vài ngày trước chồng chất lên nhau, bóng ma đen tối bao phủ nơi hành lang hẹp này. Một gã thợ săn to con sắc mặt âm u đi nhanh về phía Thanh Trường Dạ.

"Đ*t mẹ bố mày biết ngay là --!"

"Chờ chút," Nancy giữ được bả vai đối phương: "Trước hết để bác sĩ kiểm tra thời gian chết đã."

"Nếu không ngại," Thanh Trường Dạ nhanh chóng nói: "Ai cũng được, cảm phiền đi xem hiện giờ trong phòng hạm trưởng có ai hay không."

Nancy do dự một chút rồi gật đầu chạy về phía phòng Alan. Một thợ săn của hạm có bằng y, ở tương lai, muốn kiểm tra chính xác thời gian tử vong của một người không phải việc gì khó, thợ săn làm bác sĩ dùng dụng cụ kiểm tra thi thể Alan. Gã tuyên bố thời gian chết, 2 giờ 50 phút sáng. Thời gian đó hầu như tất cả mọi người đều đã về tới phòng mình, duy nhất ở chung với Alan chỉ có Thanh Trường Dạ. Nét mặt các thợ săn đứng cạnh thi thể càng ngày càng khó coi, ánh mắt Thanh Trường Dạ cũng trầm xuống.

Trước khi tắm, hắn đã cố ý liếc nhìn đồng hồ điện tử, lúc đó là 2 giờ 48, hắn tắm mất khoảng 7 8 phút, dựa theo kết quả khám nghiệm, lúc hắn đi ra thì Alan đã thành một cỗ thi thể. Nếu như Alan đã chết từ lâu, vậy tối hôm qua quỷ tuốt nhau với hắn à?

Mắt thấy thợ săn vây hắn lại chuẩn bị động thủ, có người ngay lúc này lảo đảo vọt tới từ hành lang.

"Lại có người chết!" Người nọ quát: "Trên tay hắn cũng có vết cắn!"

"Chờ đã," Thanh Trường Dạ thoáng mở hai mắt, đám thợ săn kia không cho hắn lại gần thi thể hạm trưởng, hắn nhìn về phía bác sĩ: "Trên tay Alan có vết cắn? Là kiểu gì?"

"Đúng..." Thợ săn bác sĩ ngẩn người, đôi mắt như gỗ mun của thanh niên nhìn thẳng về phía mình. Gã cũng không thích Thanh Trường Dạ, nói thẳng ra, trên hạm ngoại trừ Alan thì đoán chừng cũng chỉ có cô ngốc Nancy là thích hắn, nhưng khi người này nhìn gã không giữ lại chút nào, gã lại cảm thấy kinh sợ trong lòng. Bác sĩ không tự chủ được nói: "Người đó có hai răng rất nhọn, như ma cà rồng."

Ma cà rồng.

Thanh Trường Dạ nhắm mắt lại. Cảm giác bị nhân ngư ôm lấy vai hút máu từ lòng bàn chân nhảy dọc xương sống, tay chân tê dại như thể đang nhớ lại ký ức của chúng vậy. Vào lúc này, Nancy chạy về, cách nửa hành lang, cô lắc đầu với Thanh Trường Dạ, trong phòng Alan không có gì cả.

Cái chết của một thợ săn khác dẫn tới tranh cãi và khủng hoảng. Thanh Trường Dạ có khả năng là hung thủ nhất không ở đó, các thợ săn trao đổi ánh mắt với nhau rồi quyết định tới nơi phát hiện ra thi thể. Lúc này, Thanh Trường Dạ thấy rõ hai lỗ máu nhỏ đầm đìa trên lòng bàn tay của người chết, hình dạng vết thương trông rất giống vết do răng nanh của nhân ngư tạo nên. Không như tất cả những người chết khác, có một màn hình LCD đặt cạnh người chết lần này. Sau khi tất cả thợ săn tiền thưởng đọc hết lời nhắn trên màn hình LCD, Nancy cuối cùng cũng đưa màn hình cho Thanh Trường Dạ trong im lặng.

Có người chịu không nổi kêu gào: "Đ*t mẹ nó quá hoang đường! Không thể tin nổi!"

"Bình tĩnh chút đi," Nancy nói: "Để ảnh đọc xong đã." Đôi mắt hạnh màu violet của cô nhìn về phía Thanh Trường Dạ: "James, không phải, anh tên là A Dạ đúng không? Trừ anh ra không có ai để tên này..."

Thanh Trường Dạ cúi đầu.

【Chúng ta cùng chơi một trò chơi.】

【Mỗi ngày ta sẽ giết một tên thợ săn tiền thưởng. Giết xong, ta sẽ giả trang thành một người may mắn sống sót, em phải tìm ra ta. Nếu như em tìm được ta, ngày đó sẽ không có ai chết, đồng thời ta sẽ nói cho em cách rời khỏi tinh hệ Nhân ngư. Em có thể mang theo nhóm thợ săn còn sống rời đi, hoặc là mặc kệ chúng, tuỳ em.】

Là nhân ngư.

Tuy rằng tạm thời không biết nhân ngư đóng giả người thật thế nào, thậm chí còn biến đuôi cá thành hai chân người trưởng thành, nhưng chỉ có thể là nó làm tất cả mọi chuyện. Nó để lại tin nhắn trên màn hình LCD này, cũng lẻn vào phòng khi Thanh Trường Dạ đang tắm, nhân ngư giết Alan, nguỵ trang thành Alan, còn tiện thể hoà hợp yêu thương giúp đỡ lẫn nhau với hắn một phát.

【Hôm nay ta giết hai người, là do em không bài xích việc thân mật cùng người khác, ta rất tức giận.】


Tầm mắt Thanh Trường Dạ dời xuống. Hắn bỉnh thản cười cười, lòng chinh phục dưới đáy lòng sôi trào sau khi nhìn thấy tin nhắn. Khả năng hành động và ham muốn chiếm hữu của nhân ngư vượt quá mong đợi của hắn, đối với kiểu này, hắn quả thực muốn đè đối phương trên giường làm mỗi ngày, khiến nó chỉ biết vừa nức nở vừa nói xin lỗi, tiếp tục gọi tên hắn.


Tưởng đó chỉ là một bé mỹ nhân hơi hư, không ngờ, thứ hắn chọc phải là đồ ma quỷ từ đầu đến chân.


Trên hạm ngoại trừ hắn còn 7 người, mỗi đêm nhân ngư giết 1 người, vậy thì...


【Nếu như không tìm ra ta, đến lúc chỉ còn một mình em --】


【Thì em vĩnh viễn phải thuộc về ta, A Dạ.】


___________________


Xin chào Alan, tạm biệt Alan, anh rất tốt nhưng tác giả rất tiếc, chỉ vì phận nam phụ mà anh phải chết một cách ẽo uột lãng nhách như vậy, nhưng không sao, anh sẽ mãi ở trong trái tim của editor *thắp một ngọn nến*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK