• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọt nước văng lên chân bọn họ, nhân ngư Thanh Trường Dạ từng thấy trên màn hình của A nhìn bọn họ bằng đôi mắt đỏ tươi sáng long lanh. Nó nhìn trông cực kì cảnh giác, lúc đối mặt với con người đã bắt nó, nhân ngư như động vật nhỏ yếu đuối, trong bể nước rộng bằng hai phần ba không gian của tầng hầm để nhân ngư nghỉ ngơi, nó bắt đầu lùi về phía sau.

Thanh Trường Dạ tiến lên một bước: "Chào em?"

Hắn đứng đó không nhúc nhích, Alan đằng sau cũng giữ im lặng. Nửa phút sau, như đã xác nhận bọn họ không có ác ý, nhân ngư đã lủi vào trong nước chậm rãi bơi tới mép bể nước khổng lồ. Alan thấy vậy mở miệng nói: . Ngôn Tình Xuyên Không

"Nó biết mình cần phải đưa chúng ta tới tinh hệ Nhân ngư, bình thường có con người tới nhìn nó, hỏi nó đường đi, nó đều không từ chối."

Tay phải Thanh Trường Dạ đưa về phía nhân ngư, đối phương có chút cảnh giác ngước mắt nhìn mặt hắn, thanh niên cười nhạt nhìn nhân ngư.

"Ngay từ đầu đã nghe lời như thế à?"

"Không phải," Alan phủ nhận: "Nó từng ăn đắng rồi."

Quả thực vậy, trên cánh tay cẩn thận từng li từng tí đưa về phía hắn của nhân ngư có mấy vết xanh tím nhàn nhạt, có thể tưởng tượng ra nó đã từng bị thương. Da thịt nhân ngư mềm mại trắng trẻo như ngọc trai, y như lời đồn, đây là loại sinh vật đẹp đến nỗi khiến người ta quên mất thời gian, đôi tai nhọn như tinh linh trong truyện huyền huyễn, thân trên trần trụi mảnh mai đẹp như tác phẩm điêu khắc, có thể dễ dàng đánh thức dục vọng sâu trong lòng người.

Càng khó tin hơn nữa là, hắn thấy lượng thời gian kinh khủng trên người nhân ngư này, gần như đạt 100 triệu năm. Điều này tạo nên một nghịch lý với sự thật trước mắt. Nếu như sinh vật sở hữu 100 triệu năm dễ dàng bị loài người bắt giữ như vậy, nhốt trong bể nước không đủ sức để trói gà, thì chỉ có thể nói tinh hệ Nhân ngư cực kì yên bình, chúng nó không ăn thịt đồng loại, thậm chí cũng không có thiên địch. Hoặc là nhân ngư này cố tình khiến loài người bắt mình, cố tình không đánh trả khi loài người làm nó bị thương. Mặc dù không biết mục đích nó làm thế là gì, nhưng nếu sự thật là vậy, vị trí thợ săn và con mồi sẽ hoàn toàn bị đảo ngược.

"Alan," Thanh Trường Dạ mở miệng: "Các anh có biết trên người nó có bao nhiêu thời gian không?"

"Cũng không nhiều," Hạm trưởng cao lớn bước tới: "Khi bắt được nó, bọn tôi đã tìm một chuyên gia địa phương giám định, hắn nói tuổi thọ của nó chỉ có tối đa 30 năm."

Trên thực tế, hiện nay không có bất kì công nghệ nào có thể dò ra chính xác lượng thời gian của một cá nhân, vì vậy, 2 năng lực của Thanh Trường Dạ càng trở nên quý giá. Rất nhiều tài liệu của A đến từ kho lưu trữ quốc gia và bí mật mà người thường khó có thể tiếp xúc được, Alan không biết nhân ngư trung bình sở hữu triệu năm tuổi thọ trở lên cũng không khó hiểu. Ngoài dự đoán của hắn và Alan, sau khi thả lỏng cảnh giác, nhân ngư vươn lưỡi ra liếm liếm thăm dò bàn tay Thanh Trường Dạ đặt trước mặt mình.

"Hình như nó rất thích cậu."

"Tôi cũng thích em," Thanh Trường Dạ thấp giọng nỉ non, Alan sững sờ một lúc, lập tức nhận ra thanh niên không nói chuyện với mình. Nhân ngư vốn đang liếm láp bàn tay Thanh Trường Dạ dừng động tác lại, ngắm nhìn khuôn mặt hắn, thanh niên tóc đen mắt đen thấy vậy cảm thán nói: "Mắt em đẹp thật, tôi chưa từng thấy ai như vậy."

Nhân ngư có chút sung sướng vẫy vẫy đuôi, văng lên bọt nước không lớn không nhỏ, đuôi cá của nó từ màu đỏ tươi dần biến thành trắng xám như màu tóc, Thanh Trường Dạ giơ tay lên nắm cằm nhọn của nhân ngư, sức lực hắn buộc nhân ngư phải ngẩng đầu lên.

"Thích thật," Giọng nói thanh niên trầm trầm, có sự câu dẫn không nói nên lời trong căn phòng yên tĩnh, ngón cái hắn nhẹ nhàng xoa một bên mặt nhân ngư, nhiệt độ cơ thể của loài người có sức cám dỗ trí mạng đối với sinh vật biển lạnh lẽo băng giá. Ngay lúc nhân ngư thoải mái nheo mắt lại, Thanh Trường Dạ bỗng nhiên nói: "Thật muốn móc mắt em ra, cất đi mãi mãi."

Nhân ngư chết lặng tại chỗ.

"Vật xinh đẹp như em, trở nên già đi chẳng phải rất đáng tiếc sao..." Hắn kề lại gần nó một chút, đôi mắt đen toát ra sự chiếm hữu không hề che giấu: "Mãi mãi giữ được như vậy thì tốt, em đưa mắt của mình cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ em cả đời, được không?"

Bọn họ nhìn nhau, nhân ngư đột nhiên nhe răng đầy hung hăng với hắn, hất mạnh đuôi cá văng nước đầy người Thanh Trường Dạ rồi chui vào bể nước.

"Tiếc ghê," Thanh Trường Dạ nhún nhún vai: "Nó không muốn."

"Trời ạ..." Alan không thể tin nổi nhìn hắn: "Sao cậu có thể nói ra mấy lời đó chứ, lúc nãy trông cậu còn giống Siren hơn cả nó đấy!"

Siren là loài hải yêu sống dưới đáy biển trong truyền thuyết thần thoại, nó dùng giọng hát trời ban để mê hoặc những thuỷ thủ đi ngang qua, khi thuỷ thủ mất hồn khiến tàu va phải đá ngầm dẫn đến đắm tàu, nhân ngư thường được coi như là hiện thân của Siren.

"À," Thanh Trường Dạ như ngượng ngùng rũ mắt xuống: "Chắc là bẩm sinh, tôi bị ám ảnh với những thứ đẹp đẽ... Anh biết mà, người thích nghệ thuật thường hơi thần kinh."

Thực ra hắn cũng muốn có đôi mắt của nhân ngư, nhưng đối phương có vẻ cũng không phải loại dễ trêu.

Alan có vẻ còn muốn nói gì đó, Thanh Trường Dạ nói bổ sung: "Cảm ơn anh đã dẫn tôi tới xem nó, không ngờ bây giờ vẫn còn sinh vật khó tin như vậy," Hắn vỗ vai hạm trưởng: "Anh làm tôi mở rộng tầm mắt rồi, người anh em."

Ăn tối vẫn diễn ra ở nhà hàng tinh hạm. Chiếc tinh hạm này có 11 gã thợ săn tiền thưởng, thợ săn nữ duy nhất phụ trách 3 bữa cơm cho mọi người. Thanh Trường Dạ ngồi cùng bàn với Alan, mấy ngày nay ngoại trừ bên cạnh hạm trưởng, hắn không tìm được chỗ nào khác để ăn cơm. Alan đang nhiệt tình miêu tả lại những vùng đất kì lạ hắn từng đi qua, bọn họ nói tới Trùng tộc cường hãn vô cùng ở ngoài bầu trời xa xôi kia, siêu tinh đạo tiếng tăm lừng lẫy "Nữ vu." Ngay lúc Alan đang giảng cho hắn sự khát máu yêu thích hành hạ đến chết của Nữ vu, một hình ảnh trên tin tức loé lên một cái rồi biến mất khiến vài thợ săn xì xào, mơ hồ nghe thấy tên mình, Thanh Trường Dạ ngẩng đầu.

Trong màn hình trong suốt lơ lửng trên cao, Chủ tịch Thượng nghị Liên bang đang nghiêm túc phát lệnh truy nã toàn vũ trụ. Liên bang đang tìm một người đàn ông trẻ tuổi mắt đen tóc đen, nói rằng người này đã phạm tội nghiêm trọng là ám sát không thành người hoàng tộc. Người tóc đen mắt đen cũng không thường thấy ở tương lai, giới tính của hắn cũng giống tội phạm trong tin tức, Thanh Trường Dạ thấy vậy im lặng cúi đầu. Edwin quả thật là một phiền phức không nhỏ.

Ngay từ đầu, giữa vua và chủ tịch nội các, A đã khuyên hắn ra tay với người đằng sau, đó là một người đàn ông trung niên địa vị cao tướng mạo bình thường. Hắn lại cố tình chọn Edwin, người nguy hiểm đồng thời cũng quyến rũ hơn nhiều. Giờ nghĩ lại... cuồng sắc đẹp đúng là hỏng việc. Nếu giờ ông trời cho hắn làm lại một lần, đoán chừng hắn vẫn vì bản mặt anh tuấn của vua mà nhảy vào hố lửa đấy. Từ trước đến nay hắn luôn có ham muốn mạnh mẽ và có mới nới cũ, một trong hai điểm này đều có thể mang đến bao nhiêu chuyện đen đủi, có điều A mới đen đủi hơn khi luôn thay hắn giải quyết mọi chuyện đằng sau mỗi khi trở về. Natasha nói A giống như giấy chùi đít, đúng là rất chuẩn.

Alan đương nhiên biết chủ đề trọng tâm các thuộc hạ đang bàn luận. Hạm trưởng sầm mặt lại, cất cao giọng nói:

"Lúc ăn cơm thì đ*t mẹ nó im mồm vào."

Thái độ của y tỏ rõ mong muốn che chở Thanh Trường Dạ, những thợ săn khác thấy vậy đương nhiên là thu hồi lòng hiếu kì, nhưng vẫn có người nấc rượu xong không biết sống chết mà chen mồm vào.

"Thủ lĩnh, tôi... tôi nói thật, nói thật, ngài cũng không đần, tại sao lại cứ phải hết lần này đến lần khác ngã lên cái đồ kỹ nữ còn giả vờ đoan trang này, bây giờ, bây giờ trên hạm còn ai không biết hắn là --"

Chén rượu đầy tràn đập vào bên chân người nọ, vì tác dụng dị năng hệ hoả của Alan, người nói chuyện chỉ cảm thấy rượu bắn lên da đau như lửa đốt. Alan mặt không cảm xúc nhìn gã: "Uống say rồi thì nhảy xuống biển cho tỉnh đi, Jeffrey."

Thanh niên tên Jeffrey sợ không dám nhúc nhích, cảm giác lửa đốt làm thần kinh gã đau nhức, dũng khí dâng lên từ rượu và tin tức rụng mất phân nửa. Thanh Trường Dạ như có điều suy nghĩ nhìn hành động của bọn họ. Nếu đoán không nhầm, Alan hẳn là đã sai người điều tra qua đại công tử của chính phủ Ceros, đối phương hiện tại vẫn còn an ổn ở sao Ceros. Rõ ràng đã biết thân phận hắn là giả, Alan lại vẫn không vạch trần toan tính của hắn...

"Đừng để ý đến hắn," Alan quay đầu lại, mắt sáng như đuốc lo lắng nhìn phản ứng của hắn, sau khi thấy Thanh Trường Dạ mỉm cười lắc đầu, y mới nhanh như chớp thở phào nói tiếp: "Jeffrey là đồ đần, lần trước hắn còn định cưỡng gian nhân ngư, ông đây cũng không ngờ hắn nghĩ ra, cứ thấy đẹp là mất não."

"Nhân ngư?"

"Ừm," Alan như không hề để ý trả lời: "Nam với nam, mẹ nó quá biến thái, may mà có người phát hiện ra hắn. Tầng hầm bị khoá kể từ khi đó."

"Thế à..." Thanh Trường Dạ gật đầu: "Thật ra tôi thấy nam với nam cũng được mà, anh ghét lắm sao?"

"Ặc, không phải, ý tôi là --"

"Thích là được," Thanh Trường Dạ cười với y, làm bộ không thấy ánh sáng kinh ngạc vui mừng bùng nổ trong mắt người đối diện: "Thích rồi thì quan trọng gì chứ."

Tinh hạm tiếp tục từ từ đi giữa vũ trụ. Đêm hôm ấy, thợ săn gác đêm phát hiện ra thi thể Jeffrey bên trong phòng nghỉ chung. Theo điều tra, hắn mới chỉ rời khỏi bàn đánh bạc nửa giờ trước, mặc dù Alan không cho phép các thợ săn đánh bạc trên tinh hạm, nhưng vẫn có người lén mở sới. Giữa tim Jeffrey cắm một thanh dao bướm. Gã vẫn thắng tiền trên bàn đánh bạc, khả năng đột nhiên bị kích thích muốn tự sát cực kì bé nhỏ, Jeffrey gần đây cũng không gây thù chuốc oán với bất kì thợ săn nào, huống hồ bọn họ đều là những đồng đội cũ đã hợp tác cùng nhau gần 10 năm. Khả nghi nhất đương nhiên chỉ còn lại Thanh Trường Dạ gián tiếp xung đột với Jeffrey trong bữa tối.

Tiếng ồn ào khiến Thanh Trường Dạ tỉnh lại. Ngại uy tín của Alan, tạm thời không có ai gây sự thẳng mặt hắn. Sau khi biết rõ chuyện gì xảy ra, hắn bảo A chế tạo cho hắn một cái máy mở khoá vạn năng. Như dự đoán, A vẫn phải nghiên cứu đoạn mã vào lúc này. 10 phút sau, hắn nhận được tín hiệu liên lạc của A.

"Chào đêm hôm khuya khoắt nhé, thằng con," Chỉ bằng tiếng nhai, không khó để đoán A vừa nhai khoai tây chiên vừa gọi hắn: "Thứ cậu muốn mẹ làm xong rồi, Natasha đang mang tới cho cậu đó. Nhân tiện nhắc, vua bên kia tạm thời không có chuyện gì. Hắn gần đây đang bận đối phó với cơ quan chủ quản, cho dù có muốn bắt cậu cũng không dám trắng trợn bắt đâu."

Thanh Trường Dạ lên tiếng trả lời: "Làm phiền rồi."

"Không sao không sao," A nói: "Nếu được thì mang về cho mẹ cậu ít máu nhân ngư nhé, tôi muốn nghiên cứu chút."

"Được, chắc chắn mang về."

Không lâu sau khi A cúp máy truyền tin, một khe nứt nhỏ xuất hiện bên cạnh Thanh Trường Dạ, một bàn tay mềm mại trắng như tuyết sơn móng tay màu quả mơ vươn ra từ bên trong. Chủ nhân cái tay kia đặt thiết bị mở khoá vào tay Thanh Trường Dạ, rồi dựng ngón cái với hắn. Xác định hắn đã nhận được thiết bị mở khoá, bàn tay lùi về khe nứt, khe hở cũng nhanh chóng biến mất.

Đây là tay Natasha, dị năng của cô là xé rách không gian mọi lúc mọi nơi, cực kì thích hợp đi làm nhân viên tình báo.

Thanh Trường Dạ đứng dậy. Đã qua hừng đông. Hắn khéo léo tránh né người gác đêm, đi tới tầng hầm nhốt nhân ngư. Thiết bị phá khoá trong tay khiến cánh cửa kim loại nặng nề kia trở nên vô dụng. Tựa như nhận ra hắn đến, nhân ngư bắt đầu vỗ nước. Jeffrey chết, Thanh Trường Dạ chịu ảnh hướng lớn nhất. Thuyền viên xa lánh hắn, Alan cũng sẽ nghi ngờ hắn, mặc dù không loại trừ khả năng Alan muốn mượn cơ hội hãm hại để danh chính ngôn thuận nhốt hắn vào phòng tối. Nhưng có khả năng hơn là sinh vật nhìn trông nhu nhược yếu đuối như hoa ẩn náu dưới tầng hầm kia.

Ngoại trừ nhân ngư, không có người nào trong tinh đạo có động cơ giết người. Jeffrey từng muốn tổn thương nó, lời nói và việc làm của hắn buổi sáng cũng chọc giận nhân ngư, mặc dù không biết rốt cuộc nó làm thế nào, nhưng nếu nhân ngư muốn mượn tay hắn giết Jeffrey... Một công đôi việc, vô cùng có lời, cho dù hắn đoán sai, thì tiếp xúc cùng sinh vật kì dị như vậy cũng đủ khiến hắn hứng thú dạt dào.

Theo như tài liệu, khứu giác nhân ngư cực kì mẫn cảm, máu người chết trên tầng nhất định đã quấy nhiễu giác quan của nó. Thanh Trường Dạ bật đèn, sinh vật núp dưới nước kia lúc này đang tựa trên mép bể, nghiêng đầu vô tội chăm chú nhìn hắn. Hắn giơ tay thật nhanh bắt lấy bờ vai của nó, một móng vuốt của nhân ngư cào lên cánh tay hắn, máu hắn bắt đầu chảy, vết thương sâu gần như có thể nhìn thấy xương. Hắn đoán không sai, thứ này trước mặt hắn không phải loại động vật nhỏ trói gà không chặt gì. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nó, đôi mắt như hắc diện thạch hiện lên mê đắm.

"Bé ngoan, đừng sợ," Hắn không thả nhân ngư ra để nó trốn, mà vươn tay còn lại ra vuốt mái tóc trắng xám ướt nhẹp của nó, hắn lại gần nhân ngư, ở bên tai nó đầy dụ dỗ nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ bảo vệ em."

Hắn giả vờ bị vẻ ngoài xinh đẹp của nhân ngư mê hoặc, không hề đề phòng tiến lại gần nhân ngư, người sau giữ nguyên cảnh giác đồng thời có chút tò mò vẫy vẫy đuôi. Nhân ngư rất mẫn cảm với âm sắc, buổi sáng nó tự nguyện nghe Thanh Trường Dạ nói chỉ rõ rằng nó rất thích giọng hắn. Sau khi hắn có thể vòng hai tay qua vai nhân ngư, hắn cần thận ngậm môi nó liếm liếm.

"Tôi biết khứu giác của em rất tốt," Thấy nhân ngư không phản kháng, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nó: "Ngửi thấy mùi máu chưa? Có thợ săn chết trên hạm, tên Jeffrey, hình như hắn làm phiền em?"

Nó có thể hiểu từng câu hắn nói, nhân ngư rúc vào hắn nhìn mặt hắn không chớp mắt, Thanh Trường Dạ cười cười, hết sức dịu dàng dán lên môi nó lần nữa, lần này hắn thử mút đôi môi mềm mại của nhân ngư, nhân lúc đối phương nhả miệng ra, mượn cơ hội đưa lưỡi dò xét bên trong miệng nhân ngư. Khiến hắn có chút không ngờ tới chính là, nhân ngư lúc đầu lơ mơ đã rất nhanh đảo khách thành chút áp chế động tác của hắn. Đôi mắt đỏ tươi của nó hiện ra chút trêu tức, như thể dương dương tự đắc vì dễ dàng bắt được người từng chọc giận nó này. Nó là học sinh xuất sắc, nhanh chóng học được cách hôn người đầu váng mắt hoa từ Thanh Trường Dạ. Thừa dịp lại gần hôn môi nhân ngư, Thanh Trường Dạ ngửi được mùi máu tươi vô cùng nhạt trên người nhân ngư. Xét theo ý thức tự bảo vệ mình cực mạnh của nó, nó không có khả năng tự cắn làm mình bị thương, tám chín phần mười là trong quá trình giết Jeffrey thì dính máu đối phương. Trong mắt nhân ngư, Thanh Trường Dạ bị vu hãm rồi lại say đắm hung thủ nhất định là ngu thấy mẹ.

"Nếu em sợ, thì ôm tôi đi," Khi bọn hắn tách ra, hắn cắn cắn tai nhọn tinh xảo của nhân ngư, bên trên kia bao phủ một lớp màng mỏng trong suốt. Thanh niên tóc đen mắt đen si mê nhìn khuôn mặt như mơ của nhân ngư, hắn nhỏ giọng rù rì nói: "Sáng nay đùa giỡn đừng để ý, chờ đến lúc gần bờ, chúng ta sẽ rời đi cùng nhau, không ai có thể thương tổn em nữa, em đẹp quá..."

Hắn có thể cảm thấy mười ngón tay của nhân ngư cào ra từng đường máu trên người hắn, không biết rốt cuộc nó là vì sợ, hay là hưng phấn.

Thanh Trường Dạ im lặng không lên tiếng nhếch môi, hắn bắt đầu suy nghĩ gợi ý của Natasha, chờ hoàn thành nhiệm vụ này xong, đè mỹ nhân xinh đẹp dối trá độc địa này mây mưa một trận.


Có điều cân nhắc giá trị vũ lực thực sự của nhân ngư... Ờm, trông nó có vẻ mù tịt về chuyện thân mật của loài người, lừa nó một chút chắc cũng không sao nhỉ?


_______________


Tác giả có điều muốn nói:


Hey các cô nương đọc văn án ∠( ᐛ 」∠)_Công là đa nhân cách, nói cách khác, vua, nhân ngư đã lên sân khấu, và Trùng tộc, đại tinh đạo, thú triệu hồi vẫn chưa lên đều là công. Tất cả đều là một người [đánh dấu trọng điểm].


Áng văn này là 1v1, HE, yên tâm nhảy nha~


________________


vl công đa nhân cách kiểu vẹo gì hay vậy....... Đừng bảo lại kiểu mảnh vỡ linh hồn này nọ nọ kia nha má.......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK