• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bàn

Tiết Vũ thuỷ qua đi, lớp băng mỏng trên sông Wimbledon dần tan, từng tia từng sợi xuân ý dạo chơi trong gió. Hai bên đường phố đã có cô gái mặc váy xuân mỏng nhẹ. Thanh Trường Dạ rút lại tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng báo liên lạc từ trong nhà, hắn cất bước đi từ ban công vào phòng khách, một số điện thoại chưa từng thấy người ai dùng gọi đến, Thanh Trường Dạ thoáng suy tư rồi nhấn nghe.

"Hi." Thanh âm đã lâu không nghe thấy từ đầu bên kia truyền đến, giọng A vẫn mang theo mỏi mệt bất cứ lúc nào như trước, tựa như đã thức nhiều đêm, không đợi Thanh Trường Dạ mở miệng, A nói: "Bọn tôi thoát khỏi vua rồi. Chủ ý của Natasha, cậu trộm từ tên kia hơn 20000 năm, tôi dùng thân phận giả chuyển thẳng cho một nhóm tội phạm, phải biết 20000 năm cũng không phải con số nhỏ. Vua hiện tại đã chuyển lực chú ý sang bọn họ, mấy ngày nữa hắn có lẽ sẽ xua tan tất cả hoài nghi đối với bọn tôi."

"Ba thông minh quá." Thanh Trường Dạ tính tính thời gian: "Tôi còn khoảng vài ngày là rời khỏi đây, đến lúc đó liên lạc với các anh."

A đáp lại đồng thời gõ bàn phím mấy tiếng, thân ảnh Natasha loé lên ngoài cửa rồi biến mất. Cô chỉ mặc một bộ đồ lót đỏ như máu, bên ngoài khoác bừa cái áo choàng đen, vóc người có lồi có lõm nhìn không sót chỗ nào, cô bước đi lảo đảo, giày cao gót suýt nữa làm trẹo chân. Thanh Trường Dạ nhếch mày: "Bả lại hít nhiều à?"

"Không quản được bả." A chậc một tiếng: "Lần trước bọn tôi ầm ĩ một trận vì cái này, bả không nghe."

"Ừ." Natasha hít ma tuý không phải ngày một ngày hai, người phụ nữ này cho dù chơi bời hàng đêm, khí sắc vẫn tốt kinh người, nhìn không ra biến hoá trong thân thể, bọn họ đương nhiên không có lí do để khuyên cô: "Đúng rồi, A, các anh gần đây có liên lạc với Carrie không?"

"Ma nữ Carrie?" Ngón tay A nhanh nhẹn gõ nhẹ trên bàn phím, anh ta đang tra tư liệu của Carrie: "Natasha nói một thời gian trước cô ta đã gia nhập một nhóm lính đánh thuê, hoạt động gần đây của cô ta cũng không tra được, bọn tôi cũng chưa từng hợp tác cùng cô ta... Cậu gặp phải cô ta à? Cô ta cũng ở Wimbledon?"

"Carrie gần đây thiếu tiền hả, có ghi chép ghi nợ kiểu kiểu đó không?"

"Khi nào thì cậu thấy cô ta giàu chứ?" A cười: "Cô nàng kia thích đánh bạc, bất cứ lúc nào cũng cõng nợ trên lưng, sống được đến ngày hôm nay cũng xem như kì tích."

"Giá Edwin treo thưởng rất cao, nếu tôi bắt được Carrie có thể lấy được tối đa 50000 năm. Mấy hôm trước cô ta tìm tôi làm một giao dịch, cô ta nói Huyễn thú của tôi là cấp S, nếu như giết Huyễn thú rồi đưa thú hồn cho cô ta, cô ta sẽ dùng một món đồ cổ ngôi sao xanh trao đổi với tôi. Nếu phần nói về Huyễn thú là thật, cô ta có lẽ muốn đợi tôi giết Huyễn thú rồi mới một mình đối phó tôi."

"Chắc là thế. Cô ta thiếu tiền, động cơ rất đầy đủ."

"Tôi muốn giết cô ta." Giọng Thanh Trường Dạ nhàn nhạt. Hắn quan sát trên màn hình vẻ mặt A ở đầu bên kia, tiếp tục phân tích lợi hại với đối phương: "Người biết tôi không nhiều lắm, nhưng chỉ cần từng hợp tác, bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ đoán lệnh truy nã của Edwin có liên quan đến tôi hay không. Khá may mắn là người lúc nào cũng thiếu tiền như Carrie không nhiều, nếu tôi không giết Carrie, tôi sẽ có vô số phiền phức trước khi Edwin dừng truy nã. Đến khi cô ta tìm đến đồng bọn, hoặc là cô ta nghĩ ra cách khác, tôi không chắc chắn có thể luôn thoát được."

Trên màn hình, A đầu bên kia cau mày, một lúc lâu sau, A mở một lon Red Bull: "Cần mẹ làm giúp cậu cái gì?"

Nghe thấy đối phương trả lời, Thanh Trường Dạ không khỏi cười lên. A có nguyên tắc, nhưng anh ta vẫn biết cái gì nặng cái gì nhẹ, cũng sẽ thay đổi theo tình hình, đây là lí do bọn hắn vẫn luôn làm bạn. Bên cửa truyền tới động tĩnh khiến Thanh Trường Dạ nghiêng đầu nhìn, trước khi Huyễn thú đi vào, hắn ra hiệu liên lạc sau với A, lập tức cắt đứt truyền tin. Nếu như suy đoán của hắn là chính xác, Carrie không thể nào không giải thích với Huyễn thú về huyết vân chú và thuốc, mà thiếu niên vẫn không phản kháng, uống cạn ma dược này. Có lẽ là từ đầu đến cuối mang theo sự không cam lòng, con Huyễn thú này thà đánh cược tính mạng cũng muốn biết rốt cuộc hắn rốt cuộc sẽ làm đến bước nào, mà nguyên nhân khiến Huyễn thú cam tâm tình nguyện, nếu hắn không đoán nhầm...

"A Dạ," Thanh âm thiếu niên cắt đứt suy nghĩ của hắn, "Hôm nay em phát hiện ra một hiệu sách ở phía cực tây của Wimbledon, anh từng nói với em về loại sách bằng giấy này rồi, lần đầu tiên em thấy, ặc, anh có muốn đi xem thử không?"

Thuốc Carrie cho còn thừa lại một chút cuối cùng, thông thường khi các phù thuỷ chế thuốc sẽ để một phần thừa lại, một chai thuốc uống khoảng bốn năm phần là đạt được điều kiện thi triển lời nguyền, để phòng ngừa bất trắc, tốt hơn hết hắn nên đổ nốt phần thuốc này vào miệng Huyễn thú. Thiếu niên vẫn tràn đầy phấn khởi như cũ nói gì đó, Thanh Trường Dạ gật đầu với nó: "Anh hơi khát, em có muốn uống một ly cùng không?"

Thiếu niên ngẩn người, lập tức nhẹ nhàng lên tiếng trả lời. Nó nhìn Thanh Trường Dạ đi vào bếp, vẻ mặt dần trở nên quái dị, tiếng máy ép hoa quả hoạt động rất nhỏ truyền vào tai, chỉ chốc lát sau, Thanh Trường Dạ cầm hai ly nước cam đi ra từ trong phòng, thiếu niên trừng mắt nhìn, cánh chim đen kịt rung rung đằng sau nó.

"Cho này."

Nó nhận lấy ly thuỷ tinh trong tay Thanh Trường Dạ, nước cam màu sắc đẹp đẽ mang theo mùi trái cây nhàn nhạt, một chút tép quả trôi trong đó. Nó biết chai thuốc dùng để nguyền rủa kia còn lại không nhiều lắm, nếu Thanh Trường Dạ cho toàn bộ vào trong ly nước trái cây này, nó lập tức có thể hạ huyết vân khế với hắn. Thấy thiếu niên cầm nước cam không uống, vẻ mặt cũng u ám lại, Thanh Trường Dạ ngồi cạnh nó.

"Không uống à?"

Tâm tư con Huyễn thú này dễ đoán thực sự, thứ có thể khiến cho bất cứ sinh vật có tư duy độc lập nào biết rõ sẽ gặp phải bất trắc nhưng vẫn không rời không bỏ, ngoại trừ tình yêu thì gần như chẳng còn khả năng nào khác. Thiếu niên há miệng muốn nói lại thôi, cánh chim mềm mại ở đằng sau phủ lên hông Thanh Trường Dạ, nếu như thiếu niên mong muốn, giây kế tiếp lông vũ nhìn trông mỏng manh yếu đuối này liền có thể cắt hắn làm hai nửa. Thanh Trường Dạ một tay đè lên bờ vai nó, sau khi uống một ngụm nước cam trong cốc của mình, hắn hôn lên môi nó trước khi thiếu niên cất tiếng.

"A Dạ -- ưm!"

Thanh Trường Dạ đè thiếu niên xuống ghế sô pha, ngón tay hắn kéo tóc Huyễn thú, khiến đầu và nửa thân trên của đối phương ngửa ra, hắn đưa từng chút nước cam trong miệng vào miệng thiếu niên, một chút nước cam chảy ra cũng bị hắn dùng lưỡi chặn về. Thiếu niên đầu váng mắt hoa cảm nhận nụ hôn như trong mơ này, hoàn toàn không để ý đến mùi táo bất thường trong nước cam, đầu lưỡi Thanh Trường Dạ ẩm ướt, mà còn vô cùng mềm. Một khi tiếp xúc với miệng lưỡi người này, thiếu niên liền cảm thấy người trước mặt tràn đầy cám dỗ, có lẽ đúng là mị ở bên trong, rõ ràng Thanh Trường Dạ đang ở phía thượng phong, nó mới là kẻ bị thanh niên đè ở dưới, nhưng tiếp xúc khoang miệng trơn trượt căng mịn tựa như phủ lên tầng tầng lớp lớp tơ lụa lên đầu lưỡi, chỉ là một nụ hôn đối phương chủ động cho nó, nó đã cảm thấy bản thân muốn hoà tan trong miệng Thanh Trường Dạ. Carrie nói không sai, người sở hữu mị cốt quả thật là báu vật trăm triệu có một.

"Ngọt không?"

Thanh Trường Dạ tách ra khỏi nó, đầu lưỡi ấm áp liếm qua lỗ tai nó, cố ý đè thấp giọng nói như đàn cello âm sắc tuyệt luân. Không đợi thiếu niên choáng váng đáp lại, Thanh Trường Dạ ung dung cởi cúc áo nó ra, lúc trước hắn không muốn có hành động quá vượt ranh giới với thiếu niên, nhưng bọn hắn sắp không bao giờ gặp nhau ngay rồi, cho dù không thể ăn hết con Huyễn thú này vào trong miệng, chiếm chút hời của nó cũng cực kỳ vui sướng.

Nói cho cùng, đúng là đẹp thật...

Con mắt màu caramel của thiếu niên phủ lên hơi nước dưới sự trêu đùa vô ý hữu ý của Thanh Trường Dạ, hai cánh cũng rũ xuống đằng sau, môi Thanh Trường Dạ từ xương quai xanh hình dáng đẹp đẽ trượt xuống một đường, quả nhiên thiếu niên bị hắn đè xuống ghế run rẩy toàn thân. Tiếng cười thật thấp của thanh niên lưu lại trong phòng khách trống trải, khi hắn cười như vậy gợi cảm cực kỳ, hai cánh thiếu niên từ đằng sau ôm chặt lấy hắn, tựa như có chút thẹn thùng.

"A Dạ, em --"

Tay thiếu niên khoác lên bờ vai hắn, nó dùng lực không lớn, tựa như mèo nhỏ gãi chủ nhân, Thanh Trường Dạ vẫn giữ ý cười trong mắt, hắn thấp giọng nói: "Bỏ ra."

"Cái... gì?"

Con mắt màu caramel trợn to rồi co rút lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi kia hiện lên vẻ nghi hoặc, thiếu niên tựa như không hiểu vì sao hành vi của mình lại không kiểm soát được. Cánh chim của nó thu lại về phía sau, thanh niên vốn gần như bị nó ôm lấy lần nữa giành được tự do, Thanh Trường Dạ mơn trớn môi nói, cười nói: "Đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện."

Đường vân đỏ như máu mặc sức kéo dài trên ngực thiếu niên, thân thể và vẻ mặt nó cũng dần dần cứng đờ, Thanh Trường Dạ ngả ngớn vỗ vỗ mặt thiếu niên, hắn đánh giá hoa văn tượng trưng cho việc khế ước thành lập này: "Rất hợp với em."

"..."

Căm phẫn và mất mát khiến đôi mắt thiếu niên sáng như lửa đốt, Thanh Trường Dạ xuống khỏi người nó, hắn sửa lại quần áo, chậm rãi cài lại cúc áo cởi ra của Huyễn thú, Thanh Trường Dạ đối diện với hai mắt thâm thuý của người sau: "Phần thuốc cuối cùng không bỏ trong cốc của em, nếu em uống nước cam của mình, hoặc là lúc nãy em đẩy anh ra, thì anh đã không thể hoàn thành khế ước. Mặc dù không biết Carrie nói gì với em, nhưng anh sẽ không giết em."

Thanh Trường Dạ bật máy liên lạc, A gần như nhận cuộc gọi ngay lập tức, quả nhiên là trạch nam ngồi xổm 24h trước máy tính, Natasha ở bên kia hô to cười lớn, nghe giọng của phụ nữ, trong mắt thiếu niên không thể động đậy xẹt qua một tia đen tối.

"Chờ sau khi anh nói xong, em không thể thông qua bất cứ phương pháp nào để theo dõi động tĩnh của anh, không thể lợi dụng những người khác để làm phiền anh, em không thể dò la tin tức của anh, quan trọng nhất là, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa."

Khi tiếng nói rơi xuống, Thanh Trường Dạ nhìn thấy rõ ràng sự cầu khẩn và thống khổ trong mắt thiếu niên, sau khi hắn đắp nặn tất cả của nó xong lại chọn rời đi, không khác gì huỷ diệt thế giới của con Huyễn thú này, điều này quả thực có chút tàn nhẫn. A ở đầu bên kia không mặn không nhạt oà một tiếng, Natasha cười hì hì cao giọng xen mồm: "Tiểu Dạ! Anh thật là tuyệt tình!"

"Lần sau chọn một chủ nhân tốt nhé," Thanh Trường Dạ không để ý tới bọn họ, hắn nhìn về phía thiếu niên: "Bảo hắn cho em một cái tên hay vào."

Không được!

Van cầu anh van cầu anh van cầu anh van cầu anh --

Thiếu niên muốn nói chuyện, nhưng vì huyết chú nên khó mà mở miệng, cánh chim của nó không thể nhúc nhích, tất cả dị năng muốn thi triển dừng lại ở đầu ngón tay, khế ước hạn chế toàn bộ sức mạnh của nó. Nó không ngờ Thanh Trường Dạ không cần mạng nó, nhưng cũng chưa từng đoán trước được hắn lại lựa chọn phương thức tàn nhẫn hơn. Sự đụng chạm ôn nhu chỉ đưa đến biệt ly, năm lần bảy lượt nhượng bộ cũng chẳng có chút tác dụng nào. Tiếng kéo cửa phòng ra nghe chói tai lạ thường với thiếu niên, nó nghe thấy Thanh Trường Dạ nhẹ giọng nói chuyện với người ở đầu bên kia máy liên lạc, tựa như bọn họ ở hai thế giới, nó cho tới tận giờ cũng chưa từng đi tới bên cạnh đối phương.

Xin anh mà.

Đừng để em đi, đừng rời khỏi em.

Đầu nó vì tiếng đóng cửa vang lên mà đau đớn đến gần như nổ tung, thiếu niên rốt cuộc không dằn nổi phát ra một tiếng gầm nhỏ từ trong miệng, đường vân khắp người nó trở nên sáng rực đến bỏng mắt, hai cánh đen kịt sau lưng điên cuồng kéo dài ra, gần như sắp che lấp nó hoàn toàn, ngón tay nó dần dần bắt đầu nhúc nhích, lượng lớn nguyên tố toàn hệ mau chóng di chuyển trong luồng không khí, gần như sắp hình thành nên vòng xoáy thực sự, không biết qua bao lâu, huyết vân đại diện cho khế ước trong một nháy mắt hoàn toàn bị tiêu biến. Không còn nguồn nào áp chế thiếu niên, nó chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế sô pha, ngón tay thon dài che lại hai mắt thiếu niên, nước mắt nhỏ giọt từ trong kẽ tay nó, trong đôi mắt ấm áp như kẹo caramel lan ra tia đỏ lộn xộn.


Anh biết không, anh đã tự tay tạo nên một con quái vật.


Trận thạch anh chấn động mãnh liệt khiến Carrie dừng lại động tác chế biến ma dược, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía trận pháp dao động không ngừng, sau khi nhìn rõ nguồn gốc dẫn tới chấn động năng lượng, ống dài trong tay Carrie rơi xuống đất, tiếng thuỷ tinh vỡ tung làm rạn nứt bầu không khí, cô ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào ngọn nguồn gây nên sự dị thường.


"Huyễn thú... cấp SSS?"


Thanh niên tóc đen đi trên đường dừng bước lại, Thanh Trường Dạ cảm giác ngực nóng lên, hắn rũ mắt nhìn hoa văn đỏ như như máu đầy khoe khoang kéo dài trên da thịt trắng nõn, nhận ra dụ ý của hình vẽ này, hắn ngẩn người.


Thông qua khế ước phủ đầy thân thể, hắn có thể cảm thấy có cái gì đang từ đầu bên kia thành phố chạy tới.


_____________________


Nơi này an táng một thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời *thắp nến* Chúc mừng người chơi Tiểu Dạ đã tiến vào phó bản hắc hoá

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK