• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kéo Thanh Trường Dạ lại gần mình xong, nhân ngư rúc vào vai hắn, mái tóc nhạt màu xoã xuống, có vẻ mỹ lệ lại yếu đuối. Cái ngược lại hoàn toàn là nét mặt nhân ngư nhìn về phía Alan, đôi mắt đỏ tươi của nó nhìn hạm trường không chớp. Ở góc độ Thanh Trường Dạ không thấy, nó cong môi nhìn Alan đầy khiêu khích.

Đối mặt với sinh vật trước giờ nhu nhược ngoan ngoãn lại đột nhiên lộ ra vẻ tà ác khiến người ta mê muội, cũng khiến người ta không rét mà run. Alan hé miệng, ngay sau đó, y nhận ra mình lại cảm thấy một con nhân ngư thật đáng sợ, hạm trưởng không nhịn được bật cười, y nói với Thanh Trường Dạ: "Cậu quen nó quá nhỉ."

"Lần trước đến gặp cho nó chút thức ăn," Thanh Trường Dạ ngoảnh lại: "Đến lúc tới tinh hệ Nhân ngư rồi, anh có thả nó không?"

Alan chưa kịp trả lời, tầng hầm bỗng rung chuyển dữ dội, chấn động mãnh liệt truyền đến từ bốn phương tám hướng, trong tinh hạm vững chắc truyền đến tiếng khung máy móc rạn nứt nhỏ. Alan và Thanh Trường Dạ nhìn nhau chốc lát, người trước biến sắc: "Chúng ta đụng phải lỗ giun rồi!"

Ngay cả ở tương lai có khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, một số lỗ giun vẫn là bí ẩn khó lường đối với loài người. Mặc dù mọi người đã thử dùng lỗ giun để xuyên qua không gian, nhưng không phải tất cả lỗ giun đều đại diện cho sự an toàn và tiện lợi. Lỗ giun ở tinh hệ Nhân ngư trước giờ vẫn dày đặc, trong trường hợp xảy ra tai nạn như vậy, không ai biết tinh hạm cuối cùng sẽ dừng lại ở đâu, sẽ gặp tổn hại đến mức nào.

Thân thể lạnh như băng của nhân ngư dính vào Thanh Trường Dạ, hắn vỗ vỗ đầu đối phương an ủi. Không biết qua bao lâu, khi chấn động và phá huỷ đều dừng, cửa tầng ngầm chợt có người đẩy ra, một gã thợ săn tiền thưởng sắc mặt khó coi sau khi nhìn thấy Alan liền nói nhanh: "Thủ lĩnh, động cơ của chúng ta bị trục trặc rồi, rất nghiêm trọng! Bộ phận chân ga bay thẳng ra ngoài, bộ phận chân ga tự động và động cơ lớn đều có vấn đề, kỹ sư đang tới sửa gấp!"

"Mẹ kiếp."

Alan chửi rủa.

"Còn có..." Thợ săn tiền thưởng lộ vẻ sợ hãi và bối rối: "Cách chỗ chúng ta đỗ không xa, có một chiếc tinh hạm."

"Cầu cứu bọn họ?"



Thanh Trường Dạ chen vào nói.

"Không, không được," Thợ săn lắc đầu: "Chiếc tinh hạm kia ít nhất đã 200 năm rồi. Nói cách khác, 200 năm trước có một đám xui xẻo giống chúng ta bị cuốn đến nơi quỷ quái này, hơn nữa đến cuối cùng bọn họ còn không thể rời đi."

Thợ săn đến đây báo tin và Alan cùng nhau chạy tới khu động cơ tinh hạm, Thanh Trường Dạ không hợp chạy theo bọn họ. Khi hắn trở về đại sảnh tinh hạm, cửa hạm đã mở rộng. Từ bên cánh cửa có chút hư hại, Thanh Trường Dạ có thể thấy một chiếc tinh hạm cũng đang đỗ cách đó không xa. Hắn suy nghĩ chốc lát rồi nhảy xuống từ cửa hạm, theo một số thợ săn tò mò lên chiếc tinh hạm từ 200 năm trước kia.

Nhìn từ bên ngoài, chiếc tinh hạm này lớn hơn cái của Alan rất nhiều, trong cabin còn có đánh dấu của liên bang, rất có thể đại biểu cho kỹ thuật tiên tiến nhất bấy giờ. Vỏ kim loại ngoài cùng tinh hạm đã bị nước biển ăn mòn hơn nửa. Nhóm thợ săn tiền thưởng nhanh chóng đi qua từng vị trí của tinh hạm, kỳ quái là, không có ai tìm thấy xác chết ở đâu cả. Thanh Trường Dạ tận lực tìm kiếm thông tin hữu ích. Nếu như hắn gặp tai nạn, bị nhốt ở nơi không có tín hiệu, thì không có cách nào yêu cầu trợ giúp...

Cuối cùng hắn tìm thấy một quyển bút ký trong góc phòng hạm trưởng. Kể từ khi bước vào thời đại vũ trụ, càng ngày càng ít người quen việc viết lách. Nhóm thợ săn tiền thưởng bình thường sẽ không nghĩ tới việc tìm sổ tay và giấy ghi chú. Thanh Trường Dạ tìm chỗ thích hợp mở quyển bút ký ra. Trong quyển sổ, hắn biết rằng chiếc tinh hạm này thuộc về quân đội Liên bang, những binh lính này bị cuốn vào lỗ giun giống bọn họ. Lúc đầu, mọi người còn ôm hi vọng với tương lai, bọn họ lái những chiếc xuồng cứu hộ loại nhỏ khảo sát ngàn dặm xung quanh, ngoại trừ đại dương trống rỗng thì vẫn là đại dương. Quỷ dị là, xuồng cứu hộ gửi ra ngoài thường không thể trở về toàn bộ, binh sĩ gác đêm cũng sẽ biến mất trong đêm một cách kỳ lạ. Các binh lính dần nhận ra trên tinh cầu này, ngoài bọn họ ra còn có những sinh vật khác, mà những sinh vật này không có ý tốt với bọn họ. Với cái chết của từng đồng đội, chủ nhân quyển bút ký bắt đầu dùng ác quỷ để gọi loại sinh vật mình không biết này.

Ác quỷ.

Nếu hắn nhớ không lầm, trong tài liệu của A, một người sống sót sau tai nạn trên biển cũng dùng từ này để miêu tả một loại sinh vật, mà cái tên được gọi là ác quỷ vừa mới vây quanh người hắn nửa tiếng trước.

Khiến Thanh Trường Dạ hứng thú nhất là mấy đoạn miêu tả đằng sau. Lúc người gặp nạn viết những dòng chữ này xuống, e rằng linh hồn đang tuyệt vọng vô cùng, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khiến hắn phải tốn sức mới miễn cưỡng hiểu hết. Người gặp nạn nói, ác quỷ bao vây tinh hạm bọn họ, thuyển viên không hợp ý thì bị rút cạn máu đến chết, người nào hợp ý chúng thì bị ép kéo vào biển. Người gặp nạn đáng thương này lúc trước không rõ vì sao những quái vật xinh đẹp này muốn kéo loài người xuống biển, cho đến khi gã thấy đồng đội biến mất đã lâu bị một ác quỷ ôm vào lòng, mà trong miệng người kia... ngậm một viên tròn giống ngọc trai.

Đây không phải là lần đầu tiên gã thấy viên tròn to bằng nửa nắm tay người trưởng thành này, thường có những viên tròn sáng bóng đẹp đẽ như thế trôi nổi trên mặt biển gần tinh hạm. Nhà tự nhiên học trên hạm từng nói cho bọn gã biết, đây là trứng của sinh vật nào đó, khó tin nhất chính là, loại trứng này kể từ khi sinh ra đã hoàn thành quá trình thụ tinh của chính mình, so với sinh sản hữu tính thì nó giống như sản phẩm của sự phân chia cá thể hơn. Nói cách khác, sự ra đời của trứng trắng chỉ cần cha, không cần mẹ. Mặc dù không biết loại sinh vật nào dùng phương pháp gần như phản khoa học này để sinh con đẻ cái, nhưng không thể nghi ngờ rằng, kể cả sức sống mãnh liệt như trứng trắng, cũng cần một một môi trường thích hợp để phát triển. Đa số những quả trứng trắng bị nhặt được đều đã chết. Trông chúng nó rất thích nhiệt độ hơi cao, nên bây giờ nhìn lại, trứng trắng đến từ chính ác quỷ, ác quỷ nếu như muốn tìm một nơi ấm áp ở nơi đại dương lạnh lẽo lại rộng lớn này, thì không thể nghi ngờ, loài người là lựa chọn thích hợp nhất.

Mà nơi ấm áp nhất trên thân người, ngoài miệng ra, còn có...

Ngón tay Thanh Trường Dạ hơi ngừng lại, hắn cười lắc đầu, lật sang trang tiếp theo.

Trong ghi chép cuối cùng, trong một đêm mưa sa gió giật, ác quỷ bao vây tinh hạm, người bị nạn thấy chúng nó đưa từng người bắt được đến trước mặt một sinh vật thân người đuôi cá. Nếu nó không hứng thú, thì những ác quỷ còn lại mới dám tiếp tục đụng vào con người. Giống như nó là thủ lĩnh của chúng nó, nó có quyền lợi chọn ra tế phẩm mình thích nhất. Toàn thân ác quỷ đặc biệt kia toả ra một khí tức không rõ. Gã cũng bị đưa đến trước mặt nó, nhưng vì hoảng sợ, người bị nạn quên mất mặt mũi nó, chỉ nhớ rõ nó có một đôi mắt đỏ, màu sắc của sự nguyền rủa.

Những ghi chép tiếp theo trở nên gián đoạn, mà chữ viết càng ngày càng ngoáy, thực sự đọc chẳng hiểu chủ nhân muốn nhắn nhủ cái gì, Thanh Trường Dạ bỏ qua đọc tiếp. Không cần nghĩ cũng biết ác quỷ là chỉ nhân ngư, khiến hắn để ý là phương thức sinh sôi không mẹ kì quái của nhan ngư, và thủ lĩnh nhân ngư nhắc tới trong bút ký. Nếu như nhân ngư kia còn sống, lượng thời gian trên người nó nhất định vượt quá mức tưởng tượng, giống như... mỹ nhân độc địa sở hữu trên triệu năm sinh mạng trên tàu Alan kia.

Xác định không tìm được thêm thông tin có giá trị nữa, Thanh Trường Dạ đốt quyển bút ký. Hắn quay về hạm của Alan, trời hơi tối, giống như trong ghi chép, thợ săn tiền thường được phái ra ngoài phát hiện bốn phía chỉ là đại dương không một dấu người. Sau khi ăn cơm tối xong hắn quen tay hay việc đi tới tầng hầm nhốt nhân ngư, không ngờ, buổi sáng hắn đọc miêu tả trong bút ký, buổi tối đã gặp trứng trắng hàng chuẩn giá thật.

Nhân ngư trong bể nước đang lười biếng ngắm nghía viên tròn trong tay. Nó nhìn trông cực đẹp, có vẻ vì mới sinh ra, nên vật kia chỉ lớn bằng móng tay cái. Dưới ánh đèn, mặt ngoài ánh lên màu sắc mềm mại của ngọc trai, nếu không có ai nói ra sự thật với Thanh Trường Dạ, ngay cả hắn cũng tưởng nhầm đó là một viên ngọc trai vô giá.



"Đây là gì?"

Thanh Trường Dạ lại gần nó. Nhân ngư thấy vậy liền đưa viên tròn cho hắn, ra hiệu Thanh Trường Dạ dùng hai tay cầm viên tròn, hình như bị nhiệt độ kích thích, chỉ chốc lát sau, viên tròn lớn thêm một chút. Hắn có thể thấy thời gian chứa trong viên tròn này, 3000 năm tròn, nhà tự nhiên học trên chiếc quân hạm kia nói không sai, nhân ngư không cần làm tình cũng có thể sinh ra con cháu, giống như sự phân chia cá thể hơn là sinh sản.

Thanh Trường Dạ cụp mi mỉm cười: "Đây là phép thuật à?"

"..."

Nhân ngư lắc đầu lấy trứng trắng từ tay hắn. Thanh Trường Dạ ngay lúc này nắm lấy tay nó: "Em có tên không?"

Thấy nhân ngư tiếp tục lắc đầu, Thanh Trường Dạ nói: "Trong truyền thuyết của loài người, có một loài hải yêu gọi là Siren, chúng nó đặc biệt mỹ lệ giống em, giọng hát êm tai tựa như tiếng trời. Sở trường của Siren là dùng tiếng ca mê hoặc thuyền qua lại, chờ thuyền va phải đá ngầm xong, thuỷ thủ trên thuyền đều sẽ biến thành con mồi của chúng. Em thích tên này không?"

Giọng Thanh Trường Dạ trôi trong căn phòng yên tĩnh, sóng biển ngoài cửa sổ và âm thanh của thanh niên đan vào một chỗ khiêu khích lòng người không nói nên lời. Nhân ngư gật đầu, thực ra thì, đoán chừng cho dù hắn nói gì, sinh vật mơ mơ màng màng trước mặt nghe thấy đều sẽ gật đầu.

"Tôi tên là Thanh Trường Dạ," Hắn nhích tới gần nó: "Đây là tên thật của tôi, Siren phải nhớ kỹ nhé."

Dị năng của mỗi người đều ít nhiều tồn tại hạn chế, Thanh Trường Dạ cũng vậy. Nếu đối tượng mà hắn ăn cắp mạnh hơn hắn nhiều, thì khả năng sử dụng của Thanh Trường Dạ có 2 hạn chế: Thứ nhất, đối tượng bị hắn đánh cắp thời gian phải biết tên thật của hắn, thứ 2, hắn phải loại bỏ sự đề phòng của đối phương với mình, khi lòng có cảm tình, mới có thể ăn trộm thời gian thành công.

Hắn thấy nhân ngư nhìn mình không chớp mắt.

"Vậy thì --" Thanh Trường Dạ và nhân ngư mười ngón giao nhau, môi nhẹ nhàng hôn lên trán nó: "Hẹn gặp lại, bé mỹ nhân mắt đỏ."

Trong nháy mắt dị năng phát động, một lượng lớn thời gian từ chỗ nhân ngư chảy sang đầu Thanh Trường Dạ. Nước da vốn như ngọc trai mất đi độ sáng bóng, sắc mặt nó dần trở nên tái nhợt. Đoạt đi tất cả thời gian của bất cứ sinh vật nào cũng có thể dẫn tới cái chết, Thanh Trường Dạ lúc đầu cũng không muốn giết nó sớm như vậy. Dù sao cũng khó gặp khuôn mặt hắn thích, tính cách tà ác cùng ham muốn chiếm hữu của nhân ngư đều ở trong phạm vi hắn tiếp nhận được. Vấn đề là, thứ trước mặt mình hình như không phải nhân ngư bình thường, mắt đỏ, thông minh, giỏi nguỵ trang, cùng lượng thời gian kinh người, tổng hợp các loại điều kiện lại một chỗ, nó nhất định là con nhân ngư làm thủ lĩnh 200 năm trước kia. Trong quyển sổ ghi chép, không khó để thấy nhân ngư là sinh vật có suy nghĩ và tình cảm, chúng nó biết chọn ra người mình thích, từ tất cả những gì đã xảy ra đến giờ, hắn hẳn là bị nó chọn trúng rồi.

Mặc dù không thể đè mỹ nhân rất đáng tiếc, nhưng mức độ nguy hiểm của nhân ngư vượt quá tưởng tượng Thanh Trường Dạ. Trứng cá là chuyện nhỏ, dù sao lấy tay cầm cũng có thể khiến trứng trắng lớn lên, thứ phiền phức thực sự là thân phận thủ lĩnh của nó, điều này sẽ khiến khả năng hắn rời khỏi tinh hệ Nhân ngư càng ngày càng thấp đi.

【Trường... Trường Dạ...】

Trong đầu Thanh Trường Dạ chợt xuất hiện một giọng nói chưa từng nghe bao giờ, âm sắc tựa như tiếng ca hải yêu, mị hoặc mà đen tối. Nhân ngư có vẻ vô cùng khổ sở, những tiếng nức nở không dễ nhận ra và gò má không có chút huyết sắc khiến nó trông như đứa nhỏ không rành thế sự.



【Vì sao... lại lừa ta?】

【Em muốn thời gian... Ta có thể cho em mà...】

Nhân ngư có nhiều thời gian lắm.


Hắn căn bản cũng không thể rút sạch thời gian của nó trong mấy giây. Thanh Trường Dạ dừng động tác lại, con mắt như bóng đêm bình thản nhìn nhân ngư, trong mắt hắn dần hiện lên sát ý. Trong khoảnh khắc ngón tay hắn đưa về phía cổ nhân ngư, người sau vung đuôi cá văng nước khắp người hắn. Âm thanh quỷ dị vẫn tiếp tục trong tâm trí hắn mà không nhận ra, nhân ngư đang hát, dị năng của hắn như thể bị phong bế trong tiếng hát, không có cách nào sử dụng. Dưới sự kích thích của sóng âm, tầng hầm nhanh chóng đổ nát, nhân ngư nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, thần sắc khó lường trong đôi mắt đỏ tươi. Nó thấy Thanh Trường Dạ ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, cuối cùng không làm gì cả, rồi từ khe hở thân hạm bơi về biển sâu.


Xong đời rồi.


Sau khi nhân ngư rời đi, tiếng hát kích thích trong đầu chợt ngừng lại, thanh niên như bong bóng xì hơi thả thân thể ngã xuống tầng hầm. Hắn giơ tay mình lên, hiện tại hắn có thể thấy thời gian trên người mình đã biến thành 7 triệu năm.


Luôn cảm thấy mình như một thằng cặn bã, đầu tiên là ham muốn sắc đẹp muốn ngủ người ta, sự tình thay đổi thì nói giết liền giết. Nếu hắn là nhân ngư, hiện tại chắc chắn đã chuyển sang trạng thái hắc hoá rồi, ít nhất cũng phải kéo đối phương chết chùm... Hắn quả nhiên rất cặn bã.


"Vốn là thế mà," Hắn lẩm bẩm, tựa hồ cảm giác mình lâu lâu đạo đức giả rất buồn cười, con mắt như hắc diệu thạch của thanh niên cong lên một độ cong mềm mại: "Có điều, đúng là khó trộm thật."


______________


Cứ cẩn thận đấy nghiệp quật không chừa một ai đâu em ơi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK