• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bàn

Thành phố Vatican toạ lạc ở trung tâm ngôi sao rực rỡ gấm hoa, đại lộ Khải hoàn lát đá cẩm thạch trắng vẽ cây keo mang đầy tính phục cổ. Từ sau sự kiện ám sát Giáo hoàng, thành phố Vatican bắt đầu khống chế nghiêm ngặt du khách bên ngoài ra vào. Ngoài chứng minh thư và giấy thông hành của Liên bang, người ra vào Vatican còn cần đăng ký bằng tên thật. Vân tay, giọng nói và DNA của du khách phải được đối chiếu với cơ sở dữ liệu tổng. Thanh Trường Dạ không có hộ khẩu, Anye từ mấy năm trước đã vào sổ đen của toà thánh, bọn họ đều không thể đi vào thành phố bằng con đường chính quy. Anye không biết đút lót một nữ tu bằng cách nào, đối phương truyền tin bảo bọn họ đợt thêm vài ngày, trong buổi hành hương vào ngày thứ 4, bà sẽ nghĩ cách để bọn họ lẻn vào.

Chính như Anye tự nói, hai nhân cách của y đang dần dần dung hợp, không có gì bất ngờ thì sớm muộn có ngày bình thường. Sáng thứ 4, gió mát truyền đến từ bờ sông nhẹ thổi mơn trớn đầu vai. Hắn và Anye tản bộ dọc theo con sông lượn quanh thành phố, khuôn mặt thanh niên dưới ánh nắng vàng như thơ như hoạ, Anye nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần. Người này hợp với nơi ngập tràn không khí tôn giáo này một cách bất ngờ, tuy rằng bản thân hắn trông chẳng hề tín ngưỡng bất cứ loại tôn giáo nào.

"Bệnh của anh thực ra được coi là bình thường một cách không bình thường."

Anye nhíu mày.

"Thông thường bệnh nhân tâm thần phân liệt sẽ có ít nhất mấy chục nhân cách, trung bình là 30, mà anh chỉ có 2," Thanh Trường Dạ nhẹ giọng nói: "Tưởng tượng ra cảnh hơn 30 người cùng nói chuyện trong đầu xem, có phải sẽ thấy muốn bùng nổ không?"

"Sẽ không, tôi sẽ khiến tất cả bọn họ câm miệng."

"Được rồi," Thanh Trường Dạ nói: "Có thể nói cho tôi biết vì sao anh bị phân liệt nhân cách không?"

"Cái này hình như là việc của em."

"Tôi biết một phần." Ký ức hắn thấy trong chén Tiệc Thánh, đứa bé trai người đầy vết thương trong phòng xưng tội, mặc đồ con gái, biến tất cả những linh hồn vô tình xông vào thành xương khô vô hồn: "Chỉ có mỗi phần anh phong ấn trong chén Tiệc Thánh thôi."

"Chuyện liên quan đến em, tôi một phần cũng không biết."

Trước khi đến, hắn và Anye đã uống thuốc dịch dung, bề ngoài của hai người bọn họ đều vô cùng xuất chúng, độ nhận diện cũng cao. 10 giờ rồi. Bên trong thành phố Vatican truyền đến từng trận reo hò, Giáo hoàng sẽ nhanh chóng tới quảng trường lớn. Máy liên lạc của Anye sáng lên, chủ đề câu chuyện đến đây kết thúc, y ra hiệu Thanh Trường Dạ đi theo mình, người sau bỗng nhiên mở miệng: "Tôi cũng không biết."

"Cái gì?"

Hắn há há miệng, trong nháy mắt, hắn hơi muốn nói cho Anye rằng mình không nhớ gì hết. Khi nhìn thấy Giáo hoàng đến, tiếng hô của đám người trong thành phố Vatican im bặt, một lượng lớn thánh đồ cầm Kinh Thánh đồng thanh hát thánh ca, âm thanh cao cao thấp thấp phát ra từ bốn phương tám hướng. Cũng vào lúc này, một nữ tu lớn tuổi không có gì nổi bật lướt qua gác cổng đi tới trước mặt bọn họ, bảo vệ vốn canh gác vào lúc này đã vào quảng trường nghe giảng đạo, cạnh cửa chỉ còn lại giáo sĩ. Thanh Trường Dạ nghe thấy nữ tu nói gì đó với bọn họ, ngay sau đó dùng ra hiệu bằng miệng với nhóm bọn họ, Anye kéo hắn đi vào trong quảng trường. Buổi hành hương lớn ngày thứ 4 người đến người đi, mọi người lật giở quyển sách nhỏ bọc da đỏ mạ vàng trong tay, tiếng ca hát càng lúc càng lớn. Giáo hoàng ngay chính giữa mặc lễ bào đẹp đẽ quý giá, lúc Thanh Trường Dạ nhìn gã, mắt Giáo hoàng xẹt qua đoàn người trùng điệp, cuối cùng đột ngột không kịp chuẩn bị mà giao mắt với hắn.

"Chậc."

Hắn nghe thấy tiếng Anye, rõ ràng đối phương cũng phát hiện điểm này. Có thứ gì đó đang thông qua con rối này nhìn mình. Tất cả người đứng xung quanh Thanh Trường Dạ hết sức phấn khởi khua tay, gần như tụ lại thành biển, trong mắt các tín đồ, Giáo hoàng có lẽ là sự tồn tại như thần vậy. Nụ cười trên mặt Giáo hoàng giống như Phúc Âm cao thượng, nếu chỉ nhìn dáng vẻ cười mỉm cùng đôi mắt nâu ôn hoà của gã, không ai có thể đoán đầu gã đã thiếu một bộ phận. Thanh Trường Dạ đã uống thuốc dịch dung, nên rõ ràng tên Giáo hoàng bị điều khiển không nhận ra hắn bằng vẻ bên ngoài. Ánh mắt Thanh Trường Dạ tình cờ liếc về phía sau Giáo hoàng, sau khi nhìn rõ thân hình cao lớn của người đàn ông ở phía nam quảng trường, mắt hắn híp híp lại. Vì góc độ và đoàn người, từ chỗ này của hắn chỉ có thể rõ non nửa khuôn mặt của người kia, đôi môi thật mỏng của đối phương nhếch lên, một lọn tóc vàng chói mắt rũ xuống bên mặt. Có lẽ thực sự vì ký ức lần đầu tiên bị đè quá khốc liệt, nên Edwin vừa xuất hiện ở gần đã khiến Thanh Trường Dạ toàn thân không được tự nhiên, đối phương hoá thành tro có khi hắn cũng nhận ra. Nữ tu dẫn bọn họ đi vào vẫn thúc giục bọn họ đi nhanh, muốn vào giáo đình phải dựa vào cơ hội lúc này, không còn kịp nghĩ vì sao vua lại xuất hiện ở đây, Thanh Trường Dạ đẩy nhanh tốc độ.

"Xin chờ một chút!"

Vừa vào giáo đình không lâu, âm thanh từ đằng sau truyền tới khiến bọn họ không thể không dừng lại, cô gái xuất hiện trong tầm nhìn trẻ tuổi xinh đẹp, tóc dài màu nhạt khiến cô trông như một gốc cây ngọc lan bừng nở, thấy rõ ký hiệu Liên bang trên người cô gái, đôi mắt đen nhánh của Thanh Trường Dạ trong nháy mắt co lại, Anye dặn dò gì đó bên tai vị nữ tu kia, y đẩy Thanh Trường Dạ một cái, ra hiệu hắn đi cùng bà.

"Có chuyện gì không? Tiểu thư." Anye không để lại dấu vết chặn trước mặt Lydia, thị nữ trưởng sốt ruột nhìn Thanh Trường Dạ đi xa, cô đã tiếp nhận ký ức của nhân ngư nhỏ, cô có thể cảm ứng được thanh niên cao ráo vẻ ngoài xấu xí kia chính là mẫu thể trong miệng nhân ngư, đương nhiên cũng là đối tượng vua tìm kiếm, nhưng lúc này vua đang tham dự lễ ở quảng trường. Cô và người đàn ông trước mặt bốn mắt nhìn nhau, đồng thời lấy ra chứng nhận khám xét tượng trưng cho Sở Cảnh sát Liên bang: "Quý ông vừa nãy trông giống nghi phạm tôi đang truy đuổi, xin ngài tránh ra."

"Hắn đi nhà vệ sinh rồi, nữ tu dẫn đi," Anye thản nhiên nói: "Một lúc là về, cô chờ chút được không."

"Xin lỗi."

Lydia lắc đầu, cô muốn lách qua người đàn ông trước mặt đi về phía trước, đối phương lại vươn tay bắt lấy cánh tay cô. Dị năng ngưng tụ trên đầu ngón tay thị nữ trưởng, cô có hai dị năng hệ tinh thần và hệ gió, nếu không thì không thể nào chiếm được vị trí bên cạnh vua Liên bang như ngày hôm nay. Lưỡi dao gió ngưng tụ thành trong nháy mắt mạnh mẽ đến mức đủ để xé rách không gian, cô từng dựa vào cái này để chặt đầu kẻ địch trên chiến trường quốc gia, nhưng lúc lưỡi dao gió gần kề đến cổ người đàn ông thì dừng lại. Trong đôi mắt nâu của người trước mắt loé lên ánh xanh, Anye nhếch môi cười cười: "Cũng không tồi. Tuy tôi thực sự không muốn động vào phụ nữ..."

Trên ngón tay cô chợt nhiều lên hơn 10 vết máu, không sâu, nhưng lại đau đến xuyên tim khắc cốt. Ngay lúc Lydia nhịn không được cúi đầu xuống, trong miệng của cô bị nhét một khối gỗ, người đàn ông trước mặt vẻ mặt bình thản lấy dụng cụ bó buộc từ trong nhẫn không gian ra trói tay chân của cô lại, một tay đẩy cô vào phòng chứa đồ bên cạnh. Tóc dài màu nhạt của thị nữ trưởng tản ra trên kệ gỗ, Anye không đếm xỉa đến ánh mắt tức giận của cô, nhanh chóng lướt qua phòng chứa đồ.

"Ngại quá, tôi cũng là bị mỹ nhân rắn rết nhà tôi bức thành lưu manh." Cô gái có năng lực xuất chúng thế này chắc chưa từng bị đối xử như vậy, nếu như có thể, cô đoán chừng sẽ lập tức xé mặt hắn, Anye cười cười: "Tiết kiệm sức lực đi tiểu thư, chỗ này bình thường 2 tháng mới dọn dẹp một lần, hi vọng cô có thể được người ta phát hiện ra sớm một chút."

"Cũng có thể cấp trên của cô ấy vừa may đi qua chỗ này." Giọng nam chợt lọt vào tai khiến Anye nhảy lùi lại một bước thật nhanh, chỗ y đứng lúc trước xuất hiện một hố lớn đường kính 2 thước, không đợi Anye trào phúng, vua anh tuấn trẻ tuổi liếm liếm môi mỏng: "Nếu mỹ nhân rắn rết không dễ nuôi thì gửi gắm cho tôi được không?"

Mái vòm toà thánh Vatican được vẽ lên vô số bức bích hoạ tinh xảo, hầu hết các bức tranh vẽ về tôn giáo, mặc dù đã mai một theo năm tháng, nhưng sự phục chế cẩn thận của những người thợ thủ công vẫn có thể khôi phục lại vẻ huy hoàng trước đây của nó, điêu khắc đá quý phong cách Baroque kéo dài hai bên. Theo một nghĩa nào đó, toà kiến trúc nguy nga lộng lẫy này chính là một cung điện. Thanh Trường Dạ đi theo nữ tu về phía trước, càng đi vào sâu trong toà thánh, tín hiệu máy truyền tin ngày càng kém. Liên lạc được duy trì liên tục giữa hắn và Anye bị cắt đứt, nữ tu đi đằng trước bỗng dừng bước lại, Thanh Trường Dạ nhẹ nhàng nói: "Sơ?"

Nữ tu từng chút một nghiêng đầu qua, bóng lưng hơi còng, giáo bào màu trắng và tóc mai được bó lại cẩn thận tỉ mỉ, Thanh Trường Dạ gần như lùi lại khỏi chỗ cũ ngay lập tức, ngón tay của hắn xẹt qua mặt nhẫn không gian, dao găm sắc bén xuất hiện trong tay. Hắn vừa thấy nữ tu có một đôi mắt đỏ tươi.

【Mẹ.】

Thanh Trường Dạ thở phào nhẹ nhõm. May không phải Siren.

Nhân ngư đậu lại trong lớp da của nữ tu đang nghiêng đầu nhìn Thanh Trường Dạ, nếu không phải là dáng vẻ người già, thì có lẽ nhân ngư làm gì cũng là động tác cảnh đẹp ý vui. Chân Thanh Trường Dạ mượn lực trên mặt đất, hắn xông về phía nhân ngư kia, tiếng ca như tiếng trời tràn vào trong đầu, thân thể hắn trở nên không chịu khống chế, sức lực toàn thân đều gần như bị rút hết. Thanh Trường Dạ dứt khoát cắt thủng cổ tay mình, đau đớn khiến hắn miễn cưỡng tỉnh táo lại.

【Mẹ ơi, mẹ ơi!】Nhân ngư thấy máu hắn, không biết là hưng phấn hay lo lắng, vậy mà lại trực tiếp từ bên trong phá vỡ túi da ẩn thân, đuôi cá màu vàng văng lên vô số giọt máu, thân thể nữ tu lộ ra màu trắng bệch như xác chết, tròng mắt của bà trợn lên trên, thi ban nâu vàng kéo dài trên trên làn da nhão nhoẹt, rõ ràng đã chết một thời gian dài. Nhân ngư không thể đứng trên mặt đất, nó nửa nằm trên đất, cổ tay mỏng manh bắt lấy Thanh Trường Dạ:【Chúng ta tìm Siren đi!! Siren rất nhớ mẹ!】

Trên mặt nhân ngư tràn đầy sự vui mừng nhảy nhót không hề che giấu, nó căn bản không biết hại chết một sinh mạng như vậy là không đúng, cho dù là Anye thì cũng sẽ không tuỳ tiện giết người, sinh vật bề ngoài mềm yếu ngây thơ tàn nhẫn khiến người khác giận sôi. Trong lời nói của nhân ngư đã mang theo ma lực đặc biệt của giọng hát, tuy nó ngây thơ, nhưng rõ ràng không ngu ngốc, nó biết không thể để con mồi vất vả lắm mới nằm trong tay cứ thế chạy mất. Thanh Trường Dạ choáng đầu hoa mắt trong âm thanh của hải yêu, không ai có thể chống lại thứ này, nó vẫn rất nhỏ, nhưng tiếng ca non nớt lại tràn đầy mị hoặc, bên trong âm điệu lanh lảnh là sự quyến rũ mê người kỳ diệu. Thanh Trường Dạ cảm thấy máu mình gần như sắp trào ra, tiếng ca của nhân ngư trườn bò trong từng mạch máu trập trùng như rặng núi trong thân thể. Hắn sắp đứng không vững nữa.

【Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ -- mẹ nhìn con chút đi?】

【Nói chuyện với con đi, mẹ đẹp quá à, Siren cũng nói mẹ là con người đẹp nhất, trong ký ức hắn đưa bọn con, thứ tươi đẹp nhất là mắt của mẹ đó, màu đen, như bầu trời đêm vậy --】

【Siren nói tình yêu sẽ giết chết nhân ngư, vì sao vậy? Mẹ?】

"Vì..." Dao găm quỷ tài chế ra vô cùng sắc bén, mùi máu tươi trong cổ họng Thanh Trường Dạ càng lúc càng đậm đặc, để không bị lạc trong mê cung kiều diễm kia, hắn không thể không liên tục cắn đầu lưỡi. Hắn cúi đầu, nhân ngư nhỏ trước mặt đẹp như một gốc cây nguyệt quế nở rộ, nặng trĩu, vẻ đẹp này quá mỏng manh, chỉ hơi không để ý là sẽ tàn lụi hết: "Ta sẽ làm tổn thương con, con trai ngoan à."

Dao găm quẹt một vết xước nhẹ trên người nhân ngư, gần như làm cạn kiệt toàn bộ sức lực của Thanh Trường Dạ. Natasha thích bôi độc lên vũ khí cận chiến, Thanh Trường Dạ bị cô lôi kéo mà có thói quen kia. Độc tố này có thể khiến một con cá mập hổ chết trong vòng 30 giây, nhân ngư sẽ không chết vì độc tố, nhưng chất độc cũng có thể làm tê liệt thần kinh của chúng nó, tiếng ca như tiếng trời dần dần dừng lại, Thanh Trường Dạ không chút do dự gạt bàn tay đang nắm lấy mình.

Ngón tay của nó nhỏ nhỏ, giống Siren, đều giống như loại cây cỏ kinh mạch yếu ớt. Thanh Trường Dạ suy nghĩ chỉ chốc lát rồi vòng qua nó chạy về phía trước. Edwin đang ở Vatican, buổi lễ đã kết thúc, Anye đến giờ vẫn chưa qua đây, y có thể bị đại mỹ nữ vừa nãy quấn lấy, thậm chí có khả năng đã đối mặt với Edwin, cho dù thế nào, trước tiên hắn cần phải tìm chút đồ có ích với mình. Anye thời niên thiếu đã phong ấn ký ức về phòng xưng tội trong chén Tiệc Thánh, toà thánh này có thể vẫn còn mảnh ký ức y để lại, thiếu niên trong chén Tiệc Thánh có thể giúp hắn gỡ bỏ tử chú lúc mới đầu, vậy những mảnh khác cũng có thể gỡ bỏ tất cả lời nguyền Anye hiện tại đặt trên người hắn.

【Siren muốn gặp mẹ.】

Âm thanh nhỏ bé yếu ớt truyền đến từ sau lưng, Thanh Trường Dạ quay đầu nhìn nhân ngư ngã trên đất, tóc nó vừa dày vừa dài, giống như một cuộn tơ lụa uốn lượn sau lưng. Không rõ vì sao, rõ ràng là một đôi mắt tràn đầy dục vọng như thế, mà hắn lại nghe thấy một ít bi thương trong âm thanh của nhân ngư.

Chú ngữ Anye hạ trên người hắn phần lớn là một chiều, huyết vân khế thì không giống, đó là lời nguyền hai chiều, Carrie từng nói chỉ cần cách gần, hai bên đều có thể cảm nhận được vị trí của nhau. Lúc bước vào toà thánh này, Thanh Trường Dạ liền mơ hồ cảm thấy có gì đang kêu gọi chính mình, hắn theo cảm ứng mà bước vào sân trong. Toà nhà bên này gần như bị bỏ hoang, pho tượng thiên sứ gãy cánh dưới cột đá cẩm thạch hình vuông màu đen tích tụ vô số bụi bặm, hắn vừa bước vào sân trong, trong đầu liền ngay tức khắc hiện lên rất nhiều ký ức. Huyết vân trên người Thanh Trường Dạ lộ ra liên tiếp.

Hắn nhìn thấy Anye hồi bé.

Đó là một đứa bé rất nhỏ, vì độ tuổi mà khuôn mặt cậu bé mềm yếu đến mức có phần nữ tính, tựa như một đoá hoa vô hại nở rộ. Cậu bé và người phụ nữ mặc đồ trắng nhỏ giọng nhẹ nói gì đó, càng đi về đằng trước, đứa bé này lớn lên, người phụ nữ mặc đồ trắng bắt đầu ít khi lộ ra nụ cười với nó. Mẹ Anye bắt hắn mặc váy, cậu bé không biết vì sao, nhưng vẫn nghe lời bà.

"Nếu con là con gái thì tốt biết bao nhiêu," Người phụ nữ mặc đồ trắng xoa đầu thiếu niên, vẻ mặt dịu dàng ban đầu trong nháy mắt trở nên dữ tợn: "Nếu mày là con gái! Nếu mày là con gái -- mày sẽ trở thành Nữ vu! Nhưng đ*t mẹ mày chẳng có gì cả, cha con chúng mày ngoại trừ đau khổ ra chẳng mang đến cho tao cái gì, khốn nạn, rác rưởi! Mày với cha mày giống nhau, đều là thứ rác rưởi nên đi chết đi!"

Cậu bé đã không còn khóc nữa, nó ngây người nhìn người phụ nữ mặc đồ trắng cuồng loạn trước mặt. Trong trí nhớ của Anye, phần lớn thời gian mẹ sẽ xuất hiện trong hình tượng ác nghiệt này. Thanh Trường Dạ đi về phía trước dọc theo sân trong, lúc đi ngang qua tượng thiên sứ gãy cánh, huyết vân lan tràn trên người hắn thành từng mảng lớn. Vào năm Anye 15 tuổi, y nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn cả đời khó quên.

Lão Giáo hoàng Vatican đè trên người mẹ, trên mặt người phụ nữ đầy ý cười, nhưng trong mắt lại toàn là sự căm thù, như thể nhìn thấy Anye không dám động đậy trong góc phòng, người phụ nữ đã từng phong hoa tuyệt đại kia làm một khẩu hình với y.

Cút ngay.

"Sisi, Sisi..."

Lão Giáo hoàng kêu tên mẹ, người ngày thường hiền hoà như vậy, lúc này lại tàn nhẫn như bạo chúa, thiếu niên núp sau rèm cửa sổ không dám nhúc nhích, y nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện với nhau sau khi xong việc.

"Hình như Anye cao lên rồi --"

"Thế thì sao?" Mẹ y lại mặc váy trắng lên, móng tay đỏ tươi, môi mọng như quả mâm xôi: "Cũng chẳng phải là thằng vô dụng chỉ biết ăn à? Thằng vô dụng nhỏ biến thành thằng vô dụng to."

"Sisi, ta biết em oán hận Vatican chia rẽ em và Seydoux, nhưng đại nữ tu và thương nhân... Cuộc hôn nhân như vậy đã định trước là không được toà thánh chấp nhận, ngay cả nói chuyện cũng không thể, đây là khó coi, là tội ác."

"Ông câm miệng vào," Người phụ nữ cáu kỉnh liếc xéo: "Nếu nó là con gái, Vatican đã bị nó huỷ diệt từ lâu rồi, không tới lượt ông ở đây nói bậy bạ với tôi."

"Nhưng nó đéo phải con gái!" Giọng lão Giáo hoàng đột nhiên cất cao: "Cho dù cô có lấy tên nữ cho nó! Nó cũng không phải con gái! Nó mãi mãi cũng không thể có năng lực của Nữ vu! Cho dù cô có là Nữ vu cuối cùng cũng thế -- cả đời này cô chỉ có thể thối rữa ở Vatican, con trai cô cũng chỉ có thể thối nát mà chết ở đây! Từ khi cô quyết định sinh con cho một tên thương nhân thì cô đã bắt đầu tự tay huỷ mình rồi, cô có hiểu không?!"

Thanh Trường Dạ tiếp tục đi về phía trước. Sau ngày hôm đó, mẹ Anye giống như đã bị kích thích cực mạnh, bà ta nhốt y vào phòng xưng tội, bà ta bắt đầu oán hận mọi người. Phần lớn thời gian bà ta đều trút nỗi căm hận lên người con trai, trên thân thể thiếu niên chưa rút hết nét trẻ con vĩnh viễn mang theo vết bóp véo và cào cấu của người phụ nữ. Thanh Trường Dạ đoán đây có thể chính là đoạn thời gian hắn nhìn thấy trong chén Tiệc Thánh. Đến khi hắn đi tới đoạn cuối ở sân trong, quả cầu tròn dính đầy bụi bặm trong góc phòng khiến huyết vân trên người hắn phát sáng gần như thiêu đốt. Ánh lửa ngất trời bao lấy Vatican, Thanh Trường Dạ sững sờ.

Anye dáng vẻ thiếu niên đứng trên mái vòm toà thánh, tóc đen ngắn gọn gàng, mắt xanh lam đậm đến mức như thể mang theo cả sao băng trên trời. Hắn thấy Anye từ trên đỉnh toà thánh nhảy xuống, y móc xuống một bên mắt của Giáo hoàng. Lúc nghe thấy lão già tôn quý như thần ở Vatican gào toáng lên, trên mặt thiếu niên chỉ có sự lạnh lùng thấu xương, y như đang cười, lại cũng như không chút biểu cảm, giống như chẳng còn gì có thể lọt vào mắt y. Lão Giáo hoàng run lẩy bẩy che lấy con mắt bị thương của mình.

"Thằng con bị nguyền rủa...! Thằng súc vật, con trai Nữ vu sinh ra đều là thứ tai hoạ bị nguyền rủa, ngay từ lễ rửa tội năm đó ta phải --"

Thiếu niên cắt đi mũi lão. Y đột nhiên nở nụ cười, Thanh Trường Dạ chưa từng thấy dáng vẻ Anye cười đến mức rực rỡ như vậy, người này rõ ràng là ma quỷ, vậy mà cười lại chói mắt vô cùng, giống như ánh mặt trời kiên định thu hút ánh mắt mọi người.

"Tôi là đồ đáng chết," Hắn nghe thấy tiếng thiếu niên, vừa làm xong chuyện đẫm máu như vậy, nhưng giọng Anye lại hờ hững như hồ nước không gợn sóng: "Nhưng các người lại đều sống, tôi không vui được."

"-- Nên là chúng ta cùng chết, hoặc là tất cả các người đi chết đi, được không nhỉ?"


Ánh lửa chói mắt gần như có thể che khuất cả bầu trời, hắn không rõ lắm rốt cuộc Anye đã phong ấn bao nhiêu ký ức ở đây, cả Vatican gần như sắp bị thiêu cháy bởi lửa giận và oán thù của y. Ở ký ức cuối cùng, Thanh Trường Dạ thấy Giáo hoàng bị thương nặng sai người ném một quả cầu thuỷ tinh về phía Anye, thiếu niên đập nát nó, nhưng chính mình lại hét thảm một tiếng. Sương đen bao phủ bóng dáng y, lúc nhìn lại, thiếu niên như ma quỷ kia đã biến mất không thấy nữa. Vatican nhờ thế mà có thể may mắn còn tồn tại.


Hồi ức đột nhiên dừng lại vào lúc này, Thanh Trường Dạ từ trong đó tỉnh lại. Hắn day day mi tâm, hắn biết Anye trước giờ luôn tàn nhẫn với người khác, nhưng nhớ lại thiếu niên nhìn thấy trong ánh lửa, hắn mới biết Anye là thực sự để lại tất cả sự dịu dàng cho mình. Huyết vân vẫn đang không ngừng sôi trào, quả cầu đầy bụi bặm trước mặt mơ hồ có thể nhìn ra vết sửa chữa, Thanh Trường Dạ ngồi xổm xuống.


Nếu hắn đoán không sai, đây hẳn là quả cầu thuỷ tinh mà cuối cùng lão Giáo hoàng sai người ném về phía Anye, mặc dù không biết cụ thể nó có tác dụng gì, nhưng rõ ràng có thể ức chế năng lực của Anye. Như ma xui quỷ khiến, Thanh Trường Dạ vươn tay về phía nó. Nếu suy đoán của hắn không sai, chỉ cần đụng vào vật này, chú ngữ Anye đặt trên người hắn sẽ được tháo bỏ hết, vậy hắn không cần phải chịu sự ràng buộc của Anye nữa. Nhưng đồng thời, hắn cũng phản bội tất cả lời hứa đã nói với Anye.


Ngón tay hắn từ từ lại gần món đồ kia. Vừa sắp chạm được quả cầu thuỷ tinh, đầu bên kia sân trong có người tiến đến, người đến tóc đen như quạ, khuôn mặt như hoa đào nở rộ tươi đẹp hết sức, nhưng sắc môi lại nhạt như hoa anh đào.


"Thanh Thanh?"


__________


Ờ thì hoa đào với hoa anh đào là hai loại hoa khác nhau nhé các bác

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK