• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bàn

Cô nhóc trong phòng khách vừa ôm gấu vừa chạy băng băng, nhỏ chạy từ đầu bên này sang đầu bên kia, trước khi Alice chuẩn bị ngã sấp xuống, Thanh Trường Dạ đỡ nhỏ lên, đôi mắt như mắt mèo của cô bé ngơ ngẩn nhìn hắn. Sau đó nhỏ cười với hắn một cái, im lặng không lên tiếng lùi về sau mấy bước. Dạo này hình như Alice đang tránh hắn, tuy Thanh Trường Dạ không để ý cái này lắm, nhưng hắn vẫn ngồi xổm xuống lại gần cô bé: "Alice."

"... Anh đẹp trai."

"Em không thích anh à?"

"Không phải!" Giọng nhỏ rất to, vô cùng quả quyết.

"Vậy sao phải trốn anh?" Thanh Trường Dạ ngoắc ngoắc cái băng đô màu hồng của nhỏ.

"Vì Miller bảo..." Nhỏ chần chừ, ánh mắt né tránh. Ngay lúc này, cửa phòng bên mở ra, cậu bé có đôi mắt màu caramel cầm một xấp ảnh thật dày đi ra từ bên trong: "A Dạ, Alice," Cậu giơ giơ cái túi giấy kraft đựng ảnh lên, khớp xương ngón tay quanh năm cầm bóng hơi rộng: "Lại đây xem cái này."

Thanh Trường Dạ biết Miller biết tự rửa ảnh, mặc dù bây giờ các phóng viên đều rất ít dùng cuộn phim, truyền thông kỹ thuật số phát triển cao khiến studio ảnh càng ngày càng ít, phần lớn người thích chụp ảnh đều chọn cách rửa ảnh tại nhà. Cậu bắt chuyện khiến Thanh Trường Dạ tạm thời quên mất hỏi Alice. Ảnh Miller chụp rất đẹp: cầu sắt khổng lồ của thành phố York, nam nữ hoá trang thành đủ loại sinh vật trong lễ hội hoá trang, Alice chỉ vào chị gái mặc đồ cô dâu zombie cười không ngừng. Ngoài ảnh chụp cho cơ quan báo chí, còn có ảnh động vật nhỏ Miller chụp hàng ngày: Chim đậu trên sân bóng trường Trung học Quốc gia York, chắc cậu đã chụp sau một buổi tập bóng rổ, con chim nhỏ màu xám đậu trên khung bóng rổ, ánh nắng chiều kéo giá bóng rổ và con chim ra một cái bóng thật dài. Ảnh chụp còn có Kate làm mille-feuille dâu tuần trước, kem trắng tinh và dâu tây hồng nhạt trông thật hấp dẫn. Từ những bức ảnh này có thể nhìn ra nhiếp ảnh gia nhất định là một người yêu đời. Chuông cửa vang lên, Alice như một làn khói chạy ra mở cửa, sau khi nhỏ rời đi, Miller lấy ra một cái túi kraft khác. Thanh Trường Dạ làm theo ý cậu mở ra, ảnh chụp bên trong làm hắn sững sờ.

Tất cả đều là hắn. Kiểu gì cũng có, có những bức hắn còn không nhớ mình từng làm hành động đó. Có ảnh hắn đọc báo và lên mạng, cũng có khoảnh khắc hắn thư giãn trong sân vườn, hắn và Kate cùng làm thử đồ ăn phương đông, hắn đang đi dạo trong trường Miller, một bức cuối cùng là hắn quay đầu lại khẽ cười nhìn chăm chú người bên kia ống kính. Hắn có ấn tượng với bức ảnh này, ngày đó có người gọi tên hắn, hắn vừa nghiêng đầu đã thấy Miller đang chụp mình. Kể cả những người không quen hắn và Miller đến xem cũng có thể nhìn ra sự thân mật của nhiếp ảnh gia và người mẫu chỉ bằng những tấm ảnh này. Ánh mắt người kia thông qua ống kính nhìn hắn rất dịu dàng. Thì ra hắn sống cùng Miller thấm thoát đã hơn một tháng.

"Suỵt." Kate nhìn hai người trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ, bà kéo lại Alice muốn chạy về: "Chúng ta vào bếp trước đã, mẹ dạy con cách làm bánh ngàn lớp ngày hôm qua nhé."

Alice lập tức bị dời đi lực chú ý.

"A Dạ, xem cái này," Miller đưa hắn một tấm ảnh. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của cậu bé lộ ra nụ cười không rõ ý, tựa như cậu đang chơi khăm gì đó. Thanh Trường Dạ đưa mắt nhìn sang tay Miller. Người trong ảnh vừa tỉnh, vẻ lười biếng mãn nguyện trên mặt chứng tỏ hắn vừa trải qua một đêm khó quên. Sợi tóc đen khiến khuôn mặt càng trắng hơn, đôi môi sưng đỏ, mơ hồ có thể thấy dấu đỏ trên cổ.

"..." Thanh Trường Dạ thu mắt về, một lát sau, hắn nói khẽ: "Em học hư rồi."

"Em tưởng là anh sẽ khen em lớn rồi chứ." Miller cười cười rồi thu lại vẻ mặt đùa giỡn: "Cũng tính là chụp mà không được anh đồng ý, nếu anh không vui thì em sẽ đốt đi."

Thanh Trường Dạ không phủ nhận cũng không từ chối, đầu ngón tay Miller cháy lửa lên, cậu bé vừa cười vừa nói ngắm người thật đẹp hơn ảnh chụp nhiều. Cậu luôn săn sóc như vậy. Bọn họ đều biết Miller mất bao nhiêu tâm tư cho những bức ảnh này, lúc lửa trên đầu ngón tay sắp chạm tới những bức ảnh kia, Thanh Trường Dạ vỗ vỗ tay cậu. Ý là không sao cả.

Dạ tiệc cuối hè của học viện Hoàng gia Madeleine cũng có rất nhiều người cầm camera, một phần là người chuyên nghiệp được trường mời tới từ bên ngoài, một phần là những học sinh có hứng thú với chụp ảnh, cuối cùng, đêm ấy để lại vô số tiếng màn trập trong đầu Thanh Trường Dạ. Theo như thông lệ, tất cả học sinh và giáo viên đều phải đến dạ tiệc cuối hè hàng năm, nhưng Edwin rõ ràng là nằm ngoài quy tắc, y đến dạy ở Madeleine vào mùa đông năm ngoái, không ai biết y có tham gia dạ tiệc cuối hè được không. Cho dù thế nào, tất cả các nữ sinh lại đặt làm giày cao gót, vua rất cao, bạn nữ đồng hành với hắn cũng phải cao gầy. Nụ hôn mấy tháng trước trong lớp tâm lý học khiến Thanh Trường Dạ nổi đình đám trong Madeleine một lần, nhiều người chạy tới lớp bọn họ, muốn xem rốt cuộc dáng vẻ hắn thế nào. Chính là từ đó trở đi, Thanh Trường Dạ láng máng cảm giác bạn học trong lớp đang cô lập hắn. Hắn chỉ là một đứa con riêng của bá tước, đương nhiên không đáng chú ý trước mặt những cậu ấm tiểu thư dòng họ tôn quý hàng đầu. Huống hồ từ đó về sau, vua cũng không nhìn tới Thanh Trường Dạ nữa, đứa con riêng muốn dùng sắc đẹp hầu hạ người ta cũng không làm nổi! Người vua phải thấy hứng thú hẳn là siêu mẫu như tiên nữ, hoặc là tiểu thư thế gia cao quý, trong mắt bọn họ, chắc là hắn vô cùng đáng ghét, nên Thanh Trường Dạ muốn tìm một bạn nữ đồng hành trong dạ tiệc cuối hè quả thực khó khăn.

Hắn đi một mình tới dạ tiệc cuối hè.

Học viện Madeleine có lịch sử lâu đời, đã đào tạo ra vô số quan chức quan trọng trong lịch sử của Liên bang. Từng có 3 vị vua Liên bang theo học ở Madeleine, thủ tướng, hồng y... Những học sinh bước ra từ Madeleine dường như mang theo hào quang, trang hoàng bản thân, đồng thời làm trường cũ của mình toả sáng. Học viện quý tộc này như một tấm huy chương vàng, bảo đảm bạn trong tương lai có thể không gặp trở ngại gì trong giới chính trị. Nơi tổ chức tiệc tối đầy rượu ngon, rượu màu hổ phách lấp lánh dưới ánh trăng, đài phun nước không ngừng thay đổi kiểu phun. Thanh Trường Dạ mặc âu phục đen tuyền, lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn mình không phải phụ nữ. Nếu như một cô gái rơi vào tình cảnh hiện tại của hắn, cho dù là ăn mặc lộng lẫy hay váy áo đơn giản cũng sẽ dẫn tới chê cười. Vì sở thích của hiệu trưởng nên nhạc chơi trong dạ tiệc cuối hè đều là jazz phong cách vui vẻ, thỉnh thoảng có một hai điệu blues chậm rãi, rất hợp để khiêu vũ. Một mình hắn ăn không ngồi rồi, A ở đầu bên kia tai nghe bla bla chém gió, anh ta nói con trai à con cô đơn không, cô đơn thì để Natasha qua đó khiêu vũ cùng con nhé, bà điên trang điểm lên đi giày cao gót vào là vẫn ra ngoài gặp người được, dùng ngực cũng thắng một mớ tiểu thư quý tộc. Thanh Trường Dạ biết A lo hắn bị cô lập không vui, nhưng thực ra hắn gần như chẳng sao cả, hắn không để ý mấy người này. Khi đó hắn còn không biết chính vì thái độ thờ ơ của mình mà những quý tộc tâm tư nhạy cảm mới càng khó chịu với hắn.

Làn váy của các cô gái tràn đầy mùi hoa quế thơm ngào ngạt, váy dạ hội xoay tròn như từng đoá hoa sen nở rộ. Thanh Trường Dạ uống hơi nhiều, hắn vào toilet. Ký ức bắt đầu từ đây. Không biết có phải hiệu trưởng cố tình không, mà toilet cách hội trường tiệc tối gần nhất lại không chia giới tính, hắn vặn vặn chốt cửa, không khoá, Thanh Trường Dạ không chút nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào, bên trong truyền ra một tiếng chửi bới. Hắn nhìn thấy Edwin đang đứng, một thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo đang ngồi xổm bên cạnh, Thanh Trường Dạ phá cửa vào giật mình. Có gì đó bắn bên chân hắn, văng lên không ít, giày Thanh Trường Dạ cũng bị bắn lên một ít.

Phản ứng đầu tiên của Edwin lại là đột nhiên đá cô gái ra, tiếng đóng cửa to trong toilet cực kỳ rõ ràng. Thiếu nữ và Thanh Trường Dạ liếc mắt nhìn nhau, người trước đột nhiên mặt trắng bệch chạy ra ngoài, như vậy giống như trong toilet không phải một cao phú soái đỉnh cấp nắm quyền to, mà là một con khủng long bạo chúa chuẩn bị bùng nổ. Mấy phút sau, vua ngăn nắp chỉnh tề đi ra từ bên trong, y và Thanh Trường Dạ cùng rửa tay trong bồn rửa.

"Giáo sư," Thanh Trường Dạ phá vỡ sự im lặng, "Đã nghe đến chuyện trăng hoa của ngài từ lâu..."

"Chính cô ta đi vào, tôi không hề làm gì cả." Edwin nhìn qua cũng rất cáu kỉnh: "Em có tưởng tượng được lúc em đang phấn khởi thì một cô gái đi từ bên ngoài vào là cảm giác gì không? Em phải che cho mình trước hay là che mắt cô ta trước? Chưa đến 5 giây thì em lại vào, đúng là rất trăng hoa."

"Ý thầy là cô ta mang theo XX nhà vệ sinh vào?"

"... Được rồi," Edwin nhận ra thế này thực sự rất tức cười, y lười giải thích: "Dù sao bọn tôi cũng chưa kịp làm gì cả. Em cắt ngang diễm ngộ của thầy, có định dốc sức ra bồi thường chút không?"

"Quên đi thầy."

"..."

Thanh Trường Dạ uống đến choáng váng, lúc Edwin im lặng, hắn nói ra một câu sai lầm nhất.

"Thầy nhanh thật."

... Thực sự không thể tuỳ tiện nói một người đàn ông nhanh, nhất là khi người đàn ông này không chỉ nắm giữ số phận ngành học của bạn, mà còn là chóp bu trên đỉnh đầu bạn.

Bọn họ một trước một sau đi ra khỏi toilet, mấy chục bước sau, Edwin đi đằng sau bỗng kéo hắn lại về phía sau, Thanh Trường Dạ không chống cự được ngã vào lòng đối phương, vua nhẹ nhàng đè lên môi hắn. Cũng ngay trong nháy mắt này, cô gái lúc trước bỏ chạy lại quay về, tiếng thét chói tai của cô làm tầm mắt mọi người xung quanh đều liếc qua. Tin tức về chuyện trăng hoa của vua chưa từng đứt đoạn, vì y không chỉ là vua, mà mẹ nó y vừa hay còn là vị vua có dáng vẻ đẹp nhất trong lịch sử Liên bang. Những tin tức kia đều chưa từng được chứng thực, nhưng lần này, máy ảnh polaroid của các học sinh phun ra hàng đống tấm ảnh sáng màu, nhiếp gia vốn được mời tới cũng chĩa ống kính dài vào bọn họ. Edwin thậm chí còn cúi đầu nhìn hắn, môi bọn cách quá gần, suýt nữa là hôn lên.

Tiếng màn trập, tiếng màn trập kéo dài không ngừng. Giữa những ánh đèn loang loáng suýt làm Thanh Trường Dạ mù mắt, hắn nhìn thấy nụ cười có phần hả hê của Edwin.

Y cố tình.

"Thầy là trẻ con à." Thanh Trường Dạ chậc một tiếng.

Người đàn ông vốn đang ôm hắn một cách trìu mến cảm thấy đã đạt được mục đích, lập tức lật mặt thả tay: "Không." Trước khi cách nhau ra, y và Thanh Trường Dạ nắm chặt bốn ngón tay, dùng ngón cái vẽ hình vào lòng bàn tay hắn, một cái gậy hai quả cầu... Mẹ kiếp. Thanh Trường Dạ có phần kinh hãi trước sự vô liêm sỉ của y, hơi thở của Edwin sượt qua vành tai hắn: "Em có thể thử kiểm hàng."

Ký ức dừng lại ở đoạn này. Sau dạ tiệc cuối hè, Thanh Trường Dạ bị cô lập hoàn toàn. Hắn nghĩ kỹ lại, tính cách hắn không kiêu căng, bình thường cũng rất ít khi đắc tội người ta, sở dĩ thời gian đó bị người ta ghét đến vậy một phần rất lớn có thể là do Edwin, một phần khác là sau này hắn và Edwin xác lập quan hệ, các học sinh đành phải chạy qua lấy lòng hắn, một nữ sinh nói cho hắn như vậy.

"Tất cả mọi người hi vọng vua có thể liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng hắn chỉ nhìn cậu, trong dạ tiệc cuối hè, ánh mắt hắn nhìn cậu khiến bọn tôi đều cảm thấy hắn đã bị cướp đi rồi. Chắc cậu không biết, sau khi hai người tách ra, hắn từng lén theo dõi hành động của cậu." Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lộ ra chút do dự: "Hơn nữa cậu tỏ ra có phần 'không thức thời,' A Dạ đôi lúc thực sự khiến người ta cảm thấy rất lạnh nhạt, cậu giống như chẳng quan tâm bất cứ thứ gì, rơi vào mắt bọn tôi liền có vẻ rất kiêu ngạo."

Lúc hắn làm việc, cách đối xử với người không phải mục tiêu quả thực là thiếu nhẫn nại, huống hồ hắn vẫn luôn coi những quý tộc sinh ra trong tháp ngà này như trẻ con. Cho dù thế nào, điều này trực tiếp dẫn tới việc không ai muốn cùng một nhóm với hắn trong lớp tâm lý học hành vi. Trong ánh mắt không thể hiện thái độ gì của cả lớp, Edwin gọi tên hắn.

"Bạn Thanh Trường Dạ một mình à?"

"Vâng."

"Vậy được." Tất cả mọi người tưởng câu "vậy được" này của Edwin chính là thể hiện ý "đã biết," đã có người trộm cười phía dưới, một câu của vua Liên bang khiến độ cong khoé miệng nâng lên của người kia hạ xuống: "Em cùng nhóm với tôi."

Nhiều người ghen tị nhìn về phía hắn. Trong chủ đề mô phỏng này, các học sinh phải mô phỏng một mối quan hệ giữa người với người cùng bạn chung nhóm. Có người rút được cấp dưới và ông chủ, có người rút được cha mẹ và con cái, bạn bè và bạn bè. Để thực sự hiểu được ảnh hưởng của việc hình thành mối quan hệ lên tâm lý, đối tượng mô phỏng không chỉ giới hạn trong lớp học, mà hai bên tốt nhất phải giữ mối quan hệ mô phỏng bất cứ lúc nào. Thanh Trường Dạ ấn lên nút lựa chọn trên màn hình, kết quả rút được cuối cùng khiến đôi mắt của tất cả các học sinh nhìn hắn như sắp bốc hoả.

Người yêu.

"Wow," Đôi mắt xanh lục của Edwin tối lại: "Từ hôm nay trở đi các bạn có hoàng hậu rồi."

Tiếng cười của các học sinh truyền ra trong lớp, nhưng rõ ràng, không ai muốn cười từ đáy lòng mình. Thanh Trường Dạ đối mặt người trên bục giảng qua lớp học rộng rãi, đen kịt và xanh lục nhìn nhau. Đôi môi đỏ của người trước khẽ nhếch lên. Hắn dùng ánh mắt thợ săn nhìn con mồi về phía người đàn ông được tất cả coi là thần phật, hắn biết cách dễ dàng khơi dậy ham muốn của người đứng đầu, quả vậy, hắn đã làm được rất thành công. Lúc tan học, hắn được tài xế tư nhân mời tới sao Đế Đô ăn tối cùng vua, lí do là để thực hành chủ đề.

"A Dạ," Có người quơ quơ tay trước mặt hắn, trong tầm mắt như đột nhiên chiếu vào một tia sáng. Hắn thấy Kate ngồi bên kia bàn đang cầm tay Alice cắt bánh ngàn lớp đã nướng xong: "Cháu sao vậy?"

"... Dạ." Thanh Trường Dạ day mi tâm.


"Dạo này sao cháu cứ ngẩn người ra vậy?"


"Có sao ạ."


Miller lại gần: "Giúp anh được cái gì không?"


Không có gì cả, chỉ là ở cạnh em làm anh dễ nhớ tới một người khác, nhưng hai người rõ ràng chẳng có điểm tương tự nào. Nói ra lời như vậy chính hắn cũng thấy bản thân cặn bã, Miller chắc chắn cũng sẽ không thích hắn nói thế. Thanh Trường Dạ lắc đầu, Alice đẩy bánh ngàn lớp cà chua đã cắt tới trước mặt hắn, trên tay cô bé vẫn cầm dao nhỏ, trong đôi mắt của cô bé như mèo con tràn đầy chờ mong. Thanh Trường Dạ cười nói cảm ơn với nhỏ, hắn cắn một miếng.


Sau khi ăn cơm xong, hắn và Miller giúp Kate rửa bát, người phụ nữ tốt tính kia lại cứ thấy như vậy là làm phiền bọn họ, Thanh Trường Dạ bị bà làm cho hiếm khi ngượng ngùng một lần. Miller cứ nói đùa với Kate, nói cậu và Thanh Trường Dạ đều cần rèn luyện. Trước khi lên tầng, Miller trêu Alice, tiếng cười của cô bé vang lên trong phòng khách tràn đầy ánh đen, nụ cười trên mặt Miller vừa rực rỡ vừa dịu dàng.


"Vậy," Sau khi lên tầng, Miller đi tới, cậu cao hơn Thanh Trường Dạ, khuôn mặt tuấn mỹ hơi lại gần, khiến ánh nhìn chăm chú của Miller gần như có ảo giác bề trên. Rời khỏi Kate và Alice, trong đôi mắt sáng của Miller vẫn mang theo ý cười, chỉ là nụ cười của cậu trông không giống như xuất phát từ trái tim: "Anh có thể nói cho em biết..."


Cậu giơ tay khoá cửa, để ý thấy Thanh Trường Dạ quan sát động tác của mình, cậu bé cười híp mắt tiếp tục nói: "Vì sao trong lúc vô ý thức anh lại gọi tên của vua, A Dạ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK