Liễu Mộng Đình cũng biết điều, biết mình không phù hợp với nhân vật như thế, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo giao hẹn, đưa cho Trương Mặc Vũ hai trăm nghìn trước.
Cửu Thập cũng không làm việc không công, Liễu Mộng Đình đưa hai nghìn tệ cho anh ta xem như tiền công.
Làm xong chuyện, Trương Mặc Vũ chuẩn bị rời đi.
Nhưng Liễu Mộng Đình lại xem Trương Mặc Vũ như thần tiên, cô ta vội vàng ngăn cản anh: “Đại sư, ăn cơm xong hẳn đi!”
Rõ ràng Liễu Mộng Đình vẫn có chuyện muốn nhờ Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Không cần đâu”.
Lúc này Liễu Mộng Đình lại cầu xin một lần nữa: “Đại sư, tôi vẫn muốn nhờ anh nghiêm túc xem hộ tôi bạn trai bây giờ của tôi có thật lòng với tôi không?”
Lần này Trương Mặc Vũ không khách sáo nữa: “Anh ta chỉ thật lòng với tiền thôi!”
“Vậy tôi chỉ cần nghĩ cách giữ được số tiền này thì anh ấy sẽ thật lòng với tôi đúng không?” , Liễu Mộng Đình hỏi.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Nghe tôi nói một câu”.
Liễu Mộng Đình lập tức dựng thẳng tai, nghiêm túc nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ cất lời:
“Người khôn không chìm đắm trong biển tình, nồi sắt đun một con ngỗng lớn, cô sẵn sàng làm con ngỗng để người ta ăn thịt uống canh thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao”.
Nói xong, Trương Mặc Vũ để lại Liễu Mộng Đình đang ngơ ngác, dẫn theo Cửu Thập rời đi.
Trong tay nải màu đen có hai trăm nghìn tiền mặt khiến tâm trạng Trương Mặc Vũ rất vui vẻ.
“Hòa thượng, đi thôi, tôi mời anh uống rượu”.
...
Nhà hàng Hàm Hưởng.
Một đĩa lạc, một đĩa thịt bò, hai đĩa đậu tằm.
Trương Mặc Vũ cụng ly với Cửu Thập, ăn uống vui say.
Sau đó, Cửu Thập cất lời: “Trương Mặc Vũ, đừng trách tôi đả kích cậu, cậu vẫn nên từ bỏ ý định mở tiệm ở phố Phù Dung đi”.
Nghe Cửu Thập nói thế, sắc mặt Trương Mặc Vũ lập tức trở nên kỳ lạ: “Hòa thượng, anh nói thế là có ý gì? Tôi còn chưa mở cửa hàng mà anh đã nguyền rủa tôi rồi”.
Cửu Thập nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu mới đến thành phố Kim Lăng nên không hiểu, phố Phù Dung này không phải con phố bình thường đâu”.
“Cậu muốn mở cửa hàng khác thì rất đơn giản”.
“Nhưng cậu lại muốn mở cửa hàng phong thủy, bói toán, ha ha, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, khó lắm!”
“Khó ư?”, Trương Mặc Vũ ngạc nhiên nhìn về phía Cửu Thập: “Nói tôi nghe xem khó ở chỗ nào?”
Cửu Thập hỏi: “Cậu từng nghe nói tới ba gia tộc lớn ở Kim Lăng chưa?”
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Tôi vừa mới đến Kim Lăng, chưa từng nghe nói tới gia tộc lớn nào cả, tôi chỉ biết phố Phù Dung rất nổi tiếng, còn rất náo nhiệt”.
Lúc này Cửu Thập uống một ngụm rượu rồi mới nói: “Kim Lăng có ba gia tộc lớn, lần lượt là nhà họ Kim, nhà Thượng Quan và nhà họ Châu”.
“Phố Phù Dung này là con phố do cô cả nổi tiếng nhất nhà Thượng Quan là Thượng Quan Khuynh Tuyết quản lý”.
“Con phố đó của người ta nổi tiếng nhờ uy tín, dù mua phải hàng giả hay bị lừa gạt ở đây, cậu đều có thể khiếu nại thẳng với nhà Thượng Quan, một đền một trăm!”
“Tôi cũng từng nghe nói về quy định một đền một trăm này”, Trương Mặc Vũ nói.
Cũng vì có cái tiếng tốt đó nên phố Phù Dung mới trở thành con phố nổi tiếng nhất, phồn hoa nhất thành phố Kim Lăng.
Cửu Thập nói tiếp: “Lúc trước có một hòa thượng vào đó bán pháp khí khai quang, cuối cùng chưa tới ba ngày đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi”.
“Vì hòa thượng kia không biết khai quang, đạo hạnh kém, anh ta chỉ bán pháp khí bình thường. Thượng Quan Khuynh Tuyết là người cầu toàn, thẳng tay đuổi đi luôn”.
Trương Mặc Vũ nhìn hoà thượng bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cửu Thập, anh nói thật cho tôi đi, hòa thượng bị đuổi ra ngoài kia có phải là anh không?”
“Chuyện này không quan trọng!”, Cửu Thập đáp.
“Quan trọng ở chỗ con phố kia của người ta không hoan nghênh mấy tiệm bói toán hay bán đồ Phật giáo”.
“Nếu cậu đi chắc chắn sẽ bị Thượng Quan Khuynh Tuyết đuổi ra ngoài, nếu xui xẻo còn sẽ bị đánh một trận nữa”.
Nói xong, Cửu Thập vui vẻ ăn hai hạt lạc, cười tươi nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ nhíu mày, nghe có vẻ hơi khó khăn.
Nhưng sư phụ ma nữ đã bảo anh phát triển cho ra hồn ở phố Phù Dung thì anh nhất định phải đến đó!
Nếu phố Phù Dung các người không hoan nghênh tôi thì tôi sẽ nghĩ cách mua cả con phố lại, ba gia tộc lớn ở Kim Lăng gì chứ? Trương Mặc Vũ không quan tâm.
Lúc này, Trương Mặc Vũ nâng ly: “Ha ha, hòa thượng, người bình thường muốn đi vào con phố đó chắc hẳn sẽ có điều hạn chế, nhưng Trương Mặc Vũ tôi muốn làm chuyện gì thì không có ai làm khó được tôi đâu”.
Cửu Thập cười khẽ: “Vậy chúc cậu may mắn, tôi vẫn sẽ giữ lại cơ hội đến phố Ngọc Bình cho cậu”.
“Không cần, đợi tôi phát tài rồi, tôi sẽ xây cho anh một cái chùa, để anh nằm ở đó cũng có thể lừa được tiền”.
“Ha ha ha ha...”
Một hòa thượng đẹp trai không nghiêm chỉnh, một đệ tử của ma nữ nghìn năm cùng nhau nâng chén, hình ảnh vừa hài hòa vừa thuận mắt.
...
Phố Phù Dung, Trương Mặc Vũ tìm đến quản lý nơi này, thuê một cửa hàng nhỏ.
Thuê cửa hàng cũng không có gì khó khăn, người ta chỉ bảo Trương Mặc Vũ phải buôn bán uy tín, Trương Mặc Vũ cũng không nói là mình bán cái gì.
Mãi đến khi Trương Mặc Vũ dẫn nhân viên sửa chữa đến dán một hình bát quái trước cửa, phong cách mới có vẻ hơi sai sai.
Trương Mặc Vũ đặt một cái bảng hiệu, bên trên viết bốn chữ “Thiết Khẩu Trực Đoạn”.
“Mau đi nói với cô chủ có người mở cửa hàng phong thủy ở phố Phù Dung!”, ở chỗ quản lý khu phố, một nữ giám đốc nói với cô gái bên cạnh mình.
“Giám đốc, chuyện này vì sao phải tìm đến cả cô Khuynh Tuyết thế, chúng ta đuổi thẳng người đó đi là được rồi mà”, cô gái thắc mắc.
Giám đốc lắc đầu: “Cô nghĩ xa quá rồi, nhà Thượng Quan có quy tắc của nhà Thượng Quan, thầy phong thủy không tiện đắc tội, trừ khi chắc chắn đối phương là một kẻ lừa đảo”.
“Bây giờ chúng ta cũng không biết người này có bản lĩnh thật hay là một kẻ lừa đảo, chuyện cần đưa ra quyết định như thế vẫn phải để cô Khuynh Tuyết đích thân xử lý thì tốt hơn”.
“Tôi từng gặp chủ cửa hàng kia, cùng lắm chỉ khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, còn trẻ thế chắc chắn là một kẻ lừa đảo rồi!”, cô gái lẩm bẩm.
Nhưng Thượng Quan Khuynh Tuyết có cách quản lý riêng, tuy những người này thấy nghi ngờ nhưng vẫn không dám vượt quyền nên vẫn đi báo cáo với cô ta.
...
Cửa hàng của Trương Mặc Vũ trang hoàng lại rất nhanh, chỉ đặt thêm máy bộ bàn ghế, bày đồ trang trí và đạo cụ liên quan đến phong thủy là có thể khai trương.
Không lâu sau đó, cửa tiệm mở ra, có hai cô gái trẻ tuổi đi vào.
Trương Mặc Vũ ngẩng đầu, khi thấy người đi vào, anh lập tức sởn tóc gáy, đứng bật dậy, nét mặt thay đổi!
Hai chữ “Sư phụ” suýt thì thốt ra từ trong miệng.