Vì lúc đầu hôn sự của ông ta với bà Sáu cũng không nhận được sự cho phép của gia tộc, cho nên ông ta và bà Sáu mới chạy đến một thành phố rất xa, muốn lén sinh con ra.
Nếu ông Sáu Kim là người của nhánh phụ còn đỡ, chỉ là ông Sáu Kim lại có địa vị đặc biệt ở nhà họ Kim.
Cho nên từ đầu trong gia tộc đã có người nói không cho phép một đào hát sinh con cho ông Sáu Kim.
Lúc này, ông Sáu Kim và bà Sáu đã hoàn toàn tin lời Từ Oánh.
Quả nhiên Từ Oánh thở dài một tiếng: “Hai người có biết người có thể đưa ra mấy trăm nghìn vào hai mươi mấy năm trước đáng sợ như thế nào không?”
“Hai người có biết hai mươi mấy năm trước, người có tiền muốn giết chết một nhân viên y tế bình thường đơn giản ra sao không?”
Nhưng sau đó Từ Oánh nói: “Nhưng chúng tôi là bác sĩ, không phải đồ tể, chúng tôi không thể giết người”.
“Nên chúng tôi đã đưa ra một quyết định to gan”.
“Quyết định gì?”, ông sáu Kim hỏi.
Từ Oánh nói: “Chúng tôi quyết định thay thế con của hai người bằng thi thể của bé gái chết ngày hôm trước”.
“Chúng tôi đoán người muốn giết con của hai người chỉ là không muốn hai người có con mà thôi”.
“Nên sau khi đỡ đẻ xong, chúng tôi nói với hai người rằng hai người có một bé gái, tiếc là đã chết”.
“Còn bé trai mới sinh đó được chúng tôi lặng lẽ giấu đi”.
“Chúng tôi không thể giết chết một bé trai đang sống sờ sờ được”.
Nghe thấy những lời này, ông bà Sáu Kim đều vô cùng kích động!
Tất cả sự thật đều đã rõ ràng, họ thật sự có một đứa con trai vẫn còn sống trên đời!
Đứa bé đó được mấy nhân viên y tế tốt bụng giấu đi.
Thật ra với quản lý và điều kiện của bệnh viện nhỏ năm đó, muốn làm chuyện này không có gì khó khăn cả.
Lúc này, bà Sáu đứng bật dậy, quỳ phịch xuống trước mặt Từ Oánh, dập đầu thật mạnh, nước mắt tuôn rơi: “Cảm ơn, cảm ơn, bà đúng là Bồ Tát sống, tất cả mọi người đều là Bồ Tát sống”.
Lúc này ông sáu Kim cũng không thể kìm nén sự kích động trong lòng, cũng quỳ xuống dập đầu thật mạnh.
“Đừng đừng đừng, hai người làm gì thế!”, Từ Oánh luống cuống đứng dậy, vội vàng đỡ bà Sáu và ông Sáu Kim dậy.
Ông Sáu Kim thở dài: “Hai mươi mấy năm trước, tôi thế đơn lực bạc, khi đó có người muốn hãm hại con trai tôi, tôi thật sự không có bản lĩnh ngăn cản, nếu không nhờ các cô cứu thằng bé thì tôi thật sự không tưởng tượng nổi…”
Bà Sáu cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt.
Lúc này Trương Mặc Vũ hỏi: “Đúng rồi, tại sao cuối cùng đứa bé này lại đi theo bà vậy?”
Từ Oánh cười khổ: “Có lẽ đây là duyên phận”.
“Chúng tôi vốn muốn đưa đứa bé đến cô nhi viện”.
“Nhưng đứa bé lại không muốn xa tôi, toàn bộ phòng không ai bế được, cứ khóc mãi, chỉ khi được tôi bế thằng bé mới cười, hơn nữa còn rất dễ ngủ”.
“Nên tôi quyết định sẽ tự mình nuôi đứa bé này”.
“Về sau tôi sợ người muốn giết thằng bé phát hiện tôi và thằng bé, nên tôi xin chuyển công tác với một bác sĩ vùng khác, tôi đến Hoàng Hùng, từ đó an cư ở nơi này”.
Lúc này, nét mặt Từ Oánh cũng rất phức tạp.
Bà ấy nói tiếp: “Thật ra mấy năm đầu, tôi vẫn luôn hy vọng hai người có thể tìm tới”.
“Nhưng cẩn thận nghĩ lại lừa hai người như thế, có lẽ hai người hoàn toàn không biết có một đứa bé tồn tại trên đời, nên dần dần suy nghĩ chờ mong hai người tìm đến cũng phai nhạt đi”.
“Tôi thật sự không ngờ có một ngày hai người sẽ tìm đến, đúng là khó tin”.
Ông Sáu và bà Sáu Kim lập tức nhìn về phía Trương Mặc Vũ, nếu không nhờ một câu nói của anh, e rằng cả đời họ cũng không thể suy nghĩ tới điều này.
Có thể nhìn ra bây giờ Từ Oánh cũng rất lưu luyến, dẫu sao cũng là một tay bà ấy nuôi lớn Từ Tùng.
Thậm chí vì nuôi dưỡng Từ Tùng mà bà ấy còn không kết hôn.
Lúc này bà Sáu nói: “Bác sĩ Từ yên tâm, dù chúng tôi tìm tới, nhưng bà mãi mãi là mẹ của Từ Tùng!”
Ông Sáu Kim cũng nói: “Đúng thế, mấy năm qua cô đã chịu khổ nhiều rồi, nhà họ Kim chắc chắn sẽ không bạc đãi bà”.
Từ Oánh chỉ nói mấy câu khách sáo chứ không yêu cầu cái gì.
Tiếp theo, hai nhà cũng thảo luận sẽ nói chuyện này với Từ Tùng thế nào, để Từ Tùng nhận lại bố mẹ ruột.