• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này biểu cảm của Trương Mặc Vũ mang đầy vẻ khó hiểu: “Cho nên?”

Thượng Quan Tỉnh nói thẳng: “Chẳng lẽ mày không nên giải thích à? Lưu sẹo chết rồi, dãy số mà mày cho. gã lại vừa hay là bộ số trúng thưởng ngày hôm qua”.

Trương Mặc Vũ hơi mỉm cười, dùng ánh mắt như nhìn đứa ngu để nhìn Thượng Quan Tinh: “Không phải anh định nói, cái chết của Lưu sẹo có liên quan đến tôi chứ?”

Không đợi Thượng Quan Tỉnh mở miệng đáp lại, một viên cảnh sát vội nói: “Cái chết của gã không liên quan gì đến anh, chúng tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ”.

“Tôi nói rồi, cái này là do tôi bói ra được, mấy người nếu không tin thì có thể hỏi Thượng Quan Tuyết, cô ấy chính là nhân chứng”, Trương Mặc Vũ nói.

Thượng Quan Tuyết bước lên trước, khế gật đầu: “Không sai, tôi có thể làm chứng”.

“Không thể nào!", Thượng Quan Tỉnh ngạc nhiên kêu lên, anh ta cảm thấy quá là khó tin, Trương Mặc Vũ sao có thể bói được cả vé số trúng thưởng!

Mặc dù trên mặt Thượng Quan Tinh đầy vẻ không †in, nhưng Thượng Quan Tuyết lại khoanh tay trước ngực. nói: “Chính mắt tôi chứng kiến, đây là sự thật”.

"Tiếp sau đó, Thượng Quan Tuyết nhìn về phía mấy viên cảnh sát: “Tôi cảm thấy, nguyên nhân cái chết của Lưu sẹo vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ chuyện này cũng có thể trách được Trương Mặc Vũ?”

Một viên cảnh sát vội nói: “Không phải không phải, chỉ là cảm thấy chuyện này quá ly kỳ, cho nên mới đến đây hỏi lại một chút”.

Vốn dĩ, theo như ý của Thượng Quan Tinh thì bọn họ phải đưa theo Trương Mặc Vũ đi về đồn để điều tra chuyện này.

Cho dù cái chết của Lưu sẹo không liên quan gì đến 'Trương Mặc Vũ, nhưng dựa vào mảnh giấy kia để bắt giữ Trương Mặc Vũ vài ngày cũng không phải vấn đề gì to tát.

Nhưng bây giờ có Thượng Quan Tuyết ra mặt, rất rõ ràng, Thượng Quan Tuyết muốn bảo vệ Trương Mặc Vũ, bọn họ chắc chắn không thể cứ thế đưa anh đi được.

Lúc này Thượng Quan Tuyết nói: “Hỏi xong là hết chuyện rồi đúng không?”

Mấy viên cảnh sát ghi chép lại lời khai, lúc này mới nói: “Không có gì nữa, nếu sau này có vấn đề gì, chúng tôi sẽ lại đến điều tra".

Nhưng Thượng Quan Tỉnh lại không chịu cho qua: “Từ đã, tôi không tin, anh ta có thể bói ra được bộ số trúng thưởng, trong này chắc chắn là có vấn đề!”

Tiếp đó Thượng Quan Tỉnh nghiến răng nói: “Tôi đề nghị, bắt gã Trương Mặc Vũ này về trước, nhốt lại vài ngày, phải điều tra ra bằng được chân tướng”.

Trương Mặc Vũ bật cười, mình có gây sự gì với cái thể loại này đâu, anh ta cứ thích đối đầu với mình như vậy sao?

Chẳng lẽ, giữa anh ta và Lưu sẹo có bí mật gì không thể để lộ?

Mặc dù nhà Thượng Quan rất có khả năng là đời sau của Thượng Huyền Nguyệt, nhưng khi mà con trẻ trong nhà náo loạn vô lý thế này thì anh cũng sẽ không nuông chiều.

Cho nên Trương Mặc Vũ nói bằng giọng lạnh lùng: “Chân tướng? Anh muốn chân tướng gì?”

Thượng Quan Tỉnh hừ mũi: “Chỉ cần là một người có chút thường thức thì đều biết, chắc chắn không thể tính ra được bộ số trúng thưởng”.

“Cho nên, tao nghi ngờ, mày chắc chắn có vấn đề”. “Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu mày đã bói ra được bộ số trúng thưởng rồi, tại sao mày còn đưa dãy số này cho Lưu sẹo mà không tự mình đi mua?”

“Điều này vô cùng không hợp logic, cho nên, thằng nhãi, mày chắc chắn là có vấn đề”.

“Tao nghỉ ngờ, cái chết của Lưu sẹo chắc chắn có nguyên nhân phía saul”.

Thượng Quan Tỉnh luôn mồm nói một hồi, nói đến mức Trương Mặc Vũ cũng thấy chột dạ, bởi vì, hắn nói hoàn toàn là sự thật.

Cái chết của Lưu sẹo đúng là có nguyên nhân khác, là Trương Mặc Vũ quả thực đã tiếp tay cho sự việc này.

Nhưng, mấy viên cảnh sát lại lắc đầu, một người nói: “Cái chết của Lưu sẹo là chuyện vô cùng rõ ràng, gã bị người ta báo thù, đâm chết ngay trên phố, việc này không liên quan gì đến Trương Mặc Vũ”.

“Chúng tôi đến đây lần này, chỉ là muốn tìm hiểu rõ mảnh giấy kia mà thôi”.

“Bây giờ, xem ra đây chỉ là tình cờ”. Nói xong, mấy viên cảnh sát xoay người rời đi.

Đùa, nếu như Trương Mặc Vũ người cô thế cô, chỉ có một mình thì bọn họ còn có thể làm theo ý của Thượng

Quan Tỉnh, dẫn người đi rồi nhốt vài ngày cũng đươhc.

Nhưng bây giờ, Thượng Quang Tuyết tỏ rõ ý muốn bảo vệ Trương Mặc Vũ.

Mấy người nhà Thượng Quan các người đánh nhau, người ta còn lâu mới thèm tham gia vào.

Cho nên, mấy viên cảnh sát dứt khoát bỏ đi, không hề có ý định gây khó dễ cho Trương Mặc Vũ, càng không có lý do gì để làm như vậy.

Cũng không thể nói, bởi vì người ta đoán mò được bộ số trúng thưởng nên bắt người ta giam lại chứ, lại nói, bộ số kia cũng chẳng trúng thưởng, cũng chỉ là tờ giấy bỏ đi.

Rất nhanh, Lâm Tư Ngữ đã trở lại

Bên trong cửa hàng của Trương Mặc Vũ chỉ còn lại 'Thượng Quan Tinh, Thượng Quan Tuyết cùng Lâm Tư Ngữ.

Thượng Quan Tỉnh không hề có ý định bỏ đi.

Lúc này trên mặt Thượng Quan Tuyết đã đeo một nụ cười: “Thượng Quan Tinh, anh còn muốn làm cái gì?”

Thượng Quan Tỉnh biểu cảm giận dữ: “Thượng Quan Tuyết, cô đừng có đắc ý, việc này chắc chắn là có vấn đề”.

Tiếp đó Thượng Quan Tỉnh nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Thằng nhãi, mày nói mày có thể bói được vé số trúng thưởng đúng không? Nào, xem cho tao, nếu như mày xem đúng thì tao sẽ thừa nhận là mày biết xem bói”.

Trương Mặc Vũ cười lạnh: “Anh cũng muốn bói số trúng thưởng à? Được thôi, xem ra, việc của Lưu sẹo không làm cho anh rút ra được bài học gì”.

Thượng Quan Tỉnh vừa nghe thì biến sắc.

“Ý mày là gì?”, Thượng Quan Tinh nhìn chằm chằm 'Trương Mặc Vũ, trong lòng chột dạ lo lắng.

Trên thực tế, Thượng Quan Tỉnh với thân phận con cháu nhà Thượng Quan, cũng có nghe qua những câu chuyện về phong thủy.

Thượng Quan Tỉnh đương nhiên cũng hiểu mệnh hèn thì không trấn áp được lộc trời.

Bây giờ, Trương Mặc Vũ nói như vậy làm anh ta rùng mình một cái, anh ta bỗng ý thức được điều gì đó.

Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Lại đây, muốn vé số trúng thưởng đúng không, tôi thành toàn cho anh”.

Thượng Quan Tỉnh bỗng lui về sau một bước, anh ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Lúc này, biểu cảm của Thượng Quan Tuyết cũng thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK