• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào. 'Trương Mặc Vũ, họ đều muốn xem liệu anh có thể giúp thanh niên này thực hiện nguyện vọng của mình được hay không.

Trương Mặc Vũ nghĩ ngợi, sau đó nói bằng giọng điệu rất nhanh: “Giờ cậu đi ra ngoài, rẽ trái rồi sẽ gặp một bà cụ bán bánh ú”.

“Sau khi gặp bà cụ bán bánh ú, cậu mua mười đồng bánh ú, mở một cái ra, không được ăn, cầm bánh ú chạy tới trước, khi nào gặp một người phụ nữ đang nhảy múa bên lề đường thì lập tức rẽ phải”.

“Sau đó đi thẳng về phía trước, đừng có dừng lại, tài vận sẽ tự đến!”

Anh nói xong, ai nấy cũng ngơ ngác.

Lúc này Thượng Quan Tinh không nhịn được nữa, thốt lên: “Gì mà lung tung thế? Mua bánh ú rồi lại không được ăn, chơi trò bí hiểm hả?”

Thượng Quan Tuyết cũng khó hiểu: “Trên con phố này có rất ít người bán hàng rong đấy, bên tôi quản lý rất chặt chế”.

Nhưng Trương Mặc Vũ không trả lời, anh chỉ nhìn thanh niên kia: “Nhớ rõ chưa?”

Gậu ta gật đầu: “Nhớ rõ rồi ạ!”

Ngay sau đó cậu ta quay lưng đi ra ngoài.

Thượng Quan Tỉnh và Thượng Quan Tuyết đều tò mò, nhưng cả hai người đều là người có thân phận, nhất định sẽ không đích thân đi ra ngoài xem.

Thượng Quan Tuyết lại đưa mắt ra hiệu cho Lâm Tư Ngữ, cô ta vội vàng đứng dậy lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Đúng như Trương Mặc Vũ đã nói, sau khi thanh niên đi ra ngoài rẽ trái, đi chưa được mấy bước quả nhiên gặp. một bà cụ bán bánh ú thật.

Bà cụ kia đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, vừa đi vừa rao. hàng: “Bánh ú đây, bánh ú ngọt đây, ba đồng một cái, mười đồng ba cái...”

Hầu hết những người mua bánh ú đều chỉ mua một cái, chỉ có thanh niên đó đi đến trước mặt bà cụ, thẳng tay lấy ra mười đồng mua ba cái.

Sau đó cậu ta làm theo lời của Trương Mặc Vũ, đầu tiên mở bánh ú ra, tiếp theo đi thẳng tới trước.

Đi được một lúc thì quả nhiên gặp được một người phụ nữ điên ăn mặc không chỉnh †ê. Hình như người phụ nữ kia từng bị gì đó kích thích tinh thần, cô ta vừa đi vừa khoa tay múa chân với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Thanh niên thấy thế, lại tiếp tục rẽ phải theo lời của Trương Mặc Vũ, đi vào một con hẻm nhỏ.

Cậu ta không quan tâm gì hết mà cứ đi thẳng về phía trước, Lâm Tư Ngữ suýt mất dấu cậu ta.

Sau một lúc đi bộ, từ ven đường chợt có một con chó lớn rất gầy chạy tới. Nó chặn đường thanh niên, sủa mấy tiếng gâu gâu với cậu ta.

Nghe thấy tiếng chó sủa, thanh niên lập tức hoảng sợ, bánh ú rơi xuống đất.

Cậu ta đã sợ chó từ nhỏ, lập tức xoay người định bỏ chạy.

Nhưng một giây sau, cậu ta chợt nhớ ra Trương Mặc Vũ đã dặn mình giữ cái bánh ú này, nó có liên quan đến tài vận của cậu ta, không thể cho chó ăn được.

Thế là cậu ta xoay người lại, định nhặt bánh ú lên.

Nhưng con chó hoang kia cũng đang đói muốn chết, nó nhào thẳng tới cướp lấy cái bánh ú ngọt.

Thanh niên chộp được cái bánh ú trước, mừng thầm trong lòng.

Nhưng con chó hoang lại trở nên tức giận, nó đã đói bụng suốt mấy ngày liền, trong mắt chỉ có cái bánh ú rơi xuống đất kia, vừa thấy thanh niên giành bánh với mình, con chó hoang này lập tức cắn vào tay cậu ta.

“ÁI", thanh niên hét toáng lên, chảy máu mất rồi.

Sau đó bánh ú rơi xuống đất, chó hoang giành được bánh ú, ăn luôn vào bụng.

Thanh niên lập tức sốt ruột, theo cậu ta nghĩ, nếu thầy bói đã yêu cầu cậu ta mua ba cái bánh ú, vậy nghĩa là ba cái bánh ú này đại diện cho tài vận.

Bị chó ăn hết làm sao được?

Thế là cậu †a tức giận xông thẳng về phía con chó hoang, muốn nó nhả cái bánh ú đã ăn vào kia.

Sau khi chó hoang ăn xong một cái bánh ú, nó phát hiện thanh niên còn ôm hai cái bánh ú khác trong ngực, liền muốn hai cái đó.

Và rồi một người một chó bắt đầu đánh nhau.

Cách đó không xa, Lâm Tư Ngữ ngơ ngác đứng nhìn, ngay sau đó cô ta nghĩ bụng: “Bánh ú đã bị chó cướp mất, cái gọi là tài vận chắc chắn sẽ không còn nữa rồi”.

Nghĩ tới đây, Lâm Tư Ngữ vội vàng xoay người rời đi.

Trong tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ, sau khi Lâm Tư Ngữ kể lại những gì mình nhìn thấy, Thượng Quan Tỉnh cười phá lên.

“Ha ha ha, cười chết mất, ha ha ha... Còn phát tài nữa cơ á? Kết quả hại người ta bị chó cắn, ha ha ha, bố mày cười chết mất”.

Nhưng Thượng Quan Tuyết lại sửng sốt, cô ngạc nhiên nhìn Trương Mặc Vũ với vẻ mặt khó hiểu, bởi vì lúc trước anh chưa từng sai bao giờ.

Trái lại Trương Mặc Vũ dửng dưng nói: “Vội gì chứ, chẳng phải vẫn chưa tới nửa tiếng à”.

Thượng Quan Tỉnh cười ha hả: “Nghe Lâm Tư Ngữ nói thanh niên kia làm rơi bánh ú, còn cắn nhau với chó, không chừng lát nữa cậu ta phải đi tiêm vắc xin ngừa dại, còn bị tốn mấy nghìn nữa kìa, đây là cái phát tài mà anh nói hả?”

Trương Mặc Vũ không trả lời, anh chỉ ngồi yên ở đó như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Thượng Quan Tỉnh giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó mới bảo: “Đã qua mười lăm phút, tôi cũng muốn xem xem sau mười lăm phút nữa, thanh niên kia sẽ phát tài như thế nào”.

Vào lúc này, ngoài cửa tiệm đột nhiên có tiếng động. ồn ào và tiếng chó sủa vang lên.

Thượng Quan Tỉnh lập tức đứng dậy: “Ha ha ha, cậu †a quay lại rồi, còn bắt con chó đã cắn cậu ta về nữa, ha ha ha...”

Lúc này, mấy người nhóm Thượng Quan Tuyết và Trương Mặc Vũ cùng đi ra ngoài tiệm.

Đúng như họ nghĩ, tay thanh niên kia bị chảy máu, cánh tay kẹp cổ con chó, đang lôi con chó hoang kia tới tiệm của Trương Mặc Vũ.

Cậu ta vừa đi về phía này, vừa la lối om sòm: “Thầy bói lừa tôi, thầy bói lừa tôi! Mọi người mau tới xem thầy bói lừa bịp người khác đây này!”

Phải, thanh niên kia cũng nổi giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK