• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Thượng Quan Tinh chợt nhớ đến một tin đồn đáng sợ.

Nghe nói từng có người mời thầy phong thủy đến xem phong thủy cho nhà mình, hứa răng nếu phát tài sẽ chia một nửa gia sản cho thầy phong thủy.

Nhưng sau khi phát tài thật rồi, người đó lại hối hận, cảm thấy số tiền kia kiếm được là nhờ bản lĩnh của mình, không chỉ không đưa một nửa gia sản mà còn cho người đánh đuổi thầy phong thủy kia đi.

Cuối cùng thầy phong thủy chôn mấy cái đỉnh trong mộ tổ nhà ông ta, không bao lâu gia đình đó liên tục xảy ra án mạng, chưa tới ba tháng đã tan nhà nát cửa.

Thậm chí có lời đồn bảy tám năm trước, nhà họ Phùng là gia tộc lớn có một không hai ở Kim Lăng chỉ vì đắc tội một thầy phong thủy lợi hại mà bị hại đến mức người trong nhà chết hết, biến mất khỏi thế gian.

Tin đồn thế này rất nhiều, nên gia tộc lớn bình thường rất sợ đắc tội với thầy phong thủy.

Đặc biệt là không thể đắc tội với thầy phong thủy có năng lực thật sự.

Lúc này, Thượng Quan Tinh chợt thấy chân mềm nhữn, anh ta quỳ phịch xuống, dập đầu mấy cái với 'Trương Mặc Vũ.

Đồng thời còn nói với anh: “Anh Trương, tôi sai rồi”.

Nhưng Trương Mặc Vũ lại nhíu mày tỏ vẻ không vui.

Vì lần này Thượng Quan Tinh dập đầu lại không khởi động được phù hiệu bí ẩn.

“Fuck, chuyện gì thế này? Vì sao tên ngu xuẩn này. dập đầu với mình lại không có phù hiệu bí ẩn? Chẳng lẽ vẫn phải có giá trị công đức?”, Trương Mặc Vũ thầm nói trong lòng.

Sau đó anh chợt thấy tức giận với Thượng Quan Tỉnh, dập đầu không có phù hiệu thì anh dập làm cái gì?

Vì thế Trương Mặc Vũ nói với vẻ không vui: “Gọi ông tổ đi!"

“Ông tổ!", tuy Thượng Quan Tinh rất không vui, nhưng anh ta vẫn cố gọi thành tiếng.

Lâm Tư Ngữ ở bên cạnh há hốc miệng với vẻ khó tin, cô ta không hiểu vì sao Thượng Quan Tỉnh thật sự quỳ xuống.

Chẳng lẽ đây là nhân phẩm khi cá cược? Trương Mặc Vũ hờ hững phẩy tay như đuổi ruồi: “Đứng dậy rồi cút đi, gọi một tiếng này cũng không thiệt thòi cho anh”.

Sau khi đứng dậy, Thượng Quan Tinh xoay người đen mặt chạy đi, thật sự không còn mặt mũi ở lại đây

Sau khi rời khỏi tiệm được một khoảng thời gian, Thượng Quan Tinh không nhịn được tát vào mặt mình một cái: “Con mẹ nó, mình đúng là một tên ngốc, rảnh rỗi đến cửa hàng của thầy phong thủy gây chuyện làm gì!"

Sau đó, Thượng Quan Tinh bực bội túm tóc mình: “Hầy, mình sai rồi, ngay từ đầu mình không nên đối đâu với Trương Mặc Vũ, mình phải tươi cười chào đón thăm dò anh ta có bản lĩnh không mới đúng!”

Lúc này, Thượng Quan Tinh bắt đầu tự kiểm điểm sai lầm của mình.

Thật ra con người Thượng Quan Tỉnh vẫn luôn là như thế, làm rồi mới chịu suy nghĩ, sau khi xong chuyện thì cái gì cũng hiểu. Nhưng lúc gặp chuyện lại không khỏi hồ đồ.

Nói tóm lại Thượng Quan Tỉnh cũng thông minh, nhưng không nhiều, anh ta giỏi nhất là tổng kết lại sự việc, nhưng lại không giỏi tùy cơ ứng biến.

Thượng Quan Tỉnh vừa đi, trong cửa hàng chỉ còn lại bà Sáu, Thượng Quan Tuyết và Lâm Tư Ngữ.

Lúc này đương nhiên bà Sáu cũng trở thành nhân vật chính.

Thượng Quan Tuyết đích thân rót cho bà Sáu một tách trà, sau đó hỏi bằng thái độ cung kính: “Bà Sáu, thật không ngờ bà lại đến phố Phù Dung”.

Bà Sáu nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó mới nói: “Thật ra hôm nay tôi đến phố Phù Dung cũng vì nghe nói nơi này xuất hiện một thầy bói lợi hại, muốn qua đây xem một quẻ”.

Trương Mặc Vũ lập tức hỏi: “Vậy cho hỏi bà đây muốn xem cái gì ạ?”

Bà Sáu ôm con chó, nét mặt rất dịu dàng: “Tôi muốn tìm Bối Bối, nhưng không ngờ còn chưa xem bói đã tìm thấy nó rồi”.

Nói xong, bà Sáu nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Nói mới nhớ, thật sự rất cảm ơn cậu”.

Thượng Quan Tuyết không nhịn được hỏi: “Sao nó lại đi lạc thế?”

Đáng lý ra thú cưng của bà Sáu nhà họ Kim chắc chắn phải có địa vị rất cao trong nhà, không thể để lạc mất được.

Lúc này bà Sáu thở dài: “Mười mấy ngày trước tôi về nhà mẹ đẻ ở thành phố Nguyên, dẫn cả Bối Bối đi theo, không ngờ...”

Nói đến đây, bà Sáu lắc đầu: “Hầy, nhà nào cũng có chuyện khó nói, nói chung là Bối Bối bị lạc mất ở thành phố Nguyên”.

Thượng Quan Tuyết lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thành phố Nguyên cách chỗ chúng ta hơn hai trăm kilomet mà? Chẳng lẽ Bối Bối tự chạy về sao?”

Bà Sáu cũng rất đau lòng: “Phải, tuy tôi từng ra lệnh treo thưởng ở Kim Lăng, nhưng nói thật tôi cũng không ngờ Bối Bối có thể chạy về Kim Lăng từ nơi xa như thế”.

Lúc này Trương Mặc Vũ cất lời: “Cháu đoán nó cũng vừa về mấy ngày gần đây thôi, gầy đi nhiều như thế, có lẽ mười mấy ngày qua nó đã chịu khổ nhiều rồi”.

Bà Sáu đau lòng ôm lấy nó: “Phải, thật sự không thể tưởng tượng nổi nó đã chạy về như thế nào, khiến tôi đau lòng chết đi được”.

Lúc này có một chiếc xe chạy đến trước cửa tiệm, mấy vệ sĩ mặc vest, đeo kính đen bước xuống.

Đây là vệ sĩ của bà Sáu, bọn họ đến để đón con chó đi gặp bác sĩ thú y.

Con chó nhanh chóng được vệ sĩ đưa đi, nhưng bà Sáu vẫn chưa rời đi mà tiếp tục ở lại trong tiệm.

Lúc này, bà Sáu nói với Trương Mặc Vũ: “Cậu Trương, chuyện lần này thật sự rất biết ơn cậu, để thể hiện lòng biết ơn, tối nay tôi và chồng tôi muốn mời cậu một bữa, không biết cậu Trương có rảnh không?”

Trương Mặc Vũ không có cảm giác gì khi được bà Sáu mời cơm.

Nhưng nét mặt Thượng Quan Tuyết lại trở nên cứng đờ, cô ta không nhịn được trợn to mắt tỏ vẻ khó tin: “Bà Sáu, bà nói tối nay bà và ông Sáu Kim cùng nhau mời Trương Mặc Vũ ư?”

Ông Sáu Kim là ai? Đó là một người có quyền quyết định trong nhà họ Kim ở thành phố Kim Lăng.

Toàn bộ thành phố Kim Lăng có rất nhiều người muốn gặp ông Sáu Kim, dù gia chủ nhà Thượng Quan muốn gặp ông ta e rằng cũng phải hẹn trước một tuần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK