• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Lâm Lâm lại gồng mình lên nắm lấy tay Từ Tùng, muốn tránh ra rồi bỏ đi.

Từ Tùng cũng muốn nhanh chóng rời đi, không muốn đôi co với cô gái xăm mình này nữa.

Nhưng đúng lúc này có mấy chiếc xe sang trọng đột nhiên lao tới từ phía xa, tốc độ nhanh đến mức giống hệt xe đua.

Sau khi tới gần, mấy chiếc xe sang đó phanh gấp lại làm phát ra tiếng phanh xe chói tai.

Ngay sau đó có khoảng năm đến sáu người bước xuống từ trên xe, người đi đầu mặc bộ vest trắng, mặc dù tuổi không lớn nhưng cũng trông rất ra gì và này nọ.

Khi nhìn thấy người đến, cô gái xăm mình mừng rỡ nịnh nọt: “Cậu Bạch, cậu đến rồi à, nhanh nhanh nhanh, em họ tôi đang chia tay với cái thằng Từ Tùng này rồi. Cậu ta cứ khăng khăng bám theo em họ tôi, phiền chết đi được”.

Nghe vậy, thanh niên mặc vest trắng lập tức ra lệnh: “Đánh cho tao, nó dám cướp người phụ nữ của tao, cũng không đi hỏi thăm xem tao là ai!”

Mấy thanh niên khác rõ ràng là đàn em sai đâu đánh đó của cậu Bạch, họ cầm dùi cui đen xông thẳng về phía Từ Tùng.

Lâm Lâm thấy thế thì kinh hãi, vội vàng đẩy Từ Tùng: “Từ Tùng, anh chạy nhanh lên, chạy nhanh lên đi”.

Nhưng Từ Tùng lại nắm chặt tay Lâm Lâm không chịu buông ra, cậu ấy sợ mình bỏ chạy, Lâm Lâm sẽ rơi vào tay những kẻ này.

Giờ phút này, cuối cùng ông Sáu Kim cũng không thể ngồi yên nữa, ông ta đâu thể nào trơ mắt nhìn con trai ruột của mình bị đánh như một con chó mất chủ ngay trong lần gặp mặt đầu tiên chứ.

Thế là ông ta mở cửa xuống xe.

Bà Sáu, Trương Mặc Vũ và tài xế cũng lập tức đi theo.

Mặc dù mấy thanh niên thấy họ xuống xe nhưng vẫn làm như không thấy, vẫn cầm dùi cui bao vây Từ Tùng và Lâm Lâm.

“Dừng tay lại!”, ông Sáu Kim quát với giọng vô cùng mạnh mẽ.

Trương Mặc Vũ nói bụng: “Kịch bản ông bố giàu có từ trên trời rơi xuống kiểu quái gì thế này? Nếu như tối nay ông Sáu Kim mệt nhọc quá độ, đi đời luôn trong đêm, Từ Tùng sẽ lập tức đặt chân lên con đường nhân vật chính may mắn nhặt được chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống”.

Một câu “dừng tay lại” của ông Sáu Kim khiến mấy thanh niên cầm dùi cui kia sững sờ.

Bạch Nhất Phàm nhìn lướt qua mấy người nhóm Trương Mặc Vũ, rồi lại nhìn biển số xe của ông Sáu Kim.

“Hơ, người ngoài à!”, anh ta gảy tàn điếu thuốc lá trong tay.

Sau đó anh ta nói với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Lão già, con mẹ nó, bớt xen vào việc của người khác lại đi, nếu không tôi đánh cả ông luôn đấy”.

Nghe anh ta nói như thế, Trương Mặc Vũ lập tức đầu đầy dấu hỏi chấm, mẹ nó, vừa rồi thấy thằng ngu này còn biết xem biển số xe, tưởng anh ta cũng được thông minh.

Dù sao biển số xe của ông Sáu Kim cũng khá đặc biệt.

Kết quả chỉ có thế thôi ư?

Trương Mặc Vũ bèn lắc đầu, có một số người một khi đã ngu thì chẳng ai ngăn cản được.

Ông Sáu Kim sầm mặt hỏi: “Cậu họ Bạch à, nói đi, bố cậu là ai?”

Ý của ông Sáu Kim là muốn làm quen trước, nói vài câu cho qua chuyện.

Nhưng câu này lọt vào tai Bạch Nhất Phàm, anh ta lại cho rằng ông Sáu Kim đang mắng mình.

Thế là anh ta chửi thẳng: “Mẹ nó, con chó này ở đâu ra mà dám ra oai trước mặt tao nhỉ? Các anh em, dạy cho lão già này một bài học trước đã, để cho ông ta biết ra oai là phải bị ăn đòn”.

Mấy thanh niên cầm dùi cui kia lập tức xoay người, quay sang bao vây ông Sáu Kim.

Trương Mặc Vũ lắc đầu, cảm khái trong lòng, tố chất tổng hợp của con ông cháu cha ở thành phố này thua xa con ông cháu cha ở Kim Lăng, động một chút là lại cầm dao cầm gậy lên y hệt hành vi của người lỗ mãng.

Anh lùi lại một bước, làm ra vẻ xem náo nhiệt.

Dù sao đây cũng là chuyện nhà của ông Sáu Kim, anh không tiện nhúng tay vào.

Ông Sáu Kim làm mặt lạnh: “Oắt con, đừng có mà được nể mặt lại không cần!”

Nhưng có một thanh niên đã chạy tới gần, giơ dùi cui lên chuẩn bị đánh về phía ông Sáu Kim: “Nằm xuống!”

“Ông cụ ơi chạy mau lên!”, ở cách đó không xa, Từ Tùng lo lắng hô hoán lên.

Đúng lúc này, tài xế áo đen bên cạnh ông Sáu Kim đột nhiên bước tới một bước, nhẹ nhàng giơ tay lên nắm lấy cổ tay của thanh niên kia.

Một giây sau, cây dùi cui trong tay anh ta đã rơi vào tay tài xế áo đen.

Người tài xế này không chỉ đơn giản là một tài xế lái xe, cũng là vệ sĩ thân cận của ông Sáu Kim. Đây là nhân vật từng thấy máu thật sự, mấy thanh niên kia chẳng khác nào mấy đứa con nít ranh trong mắt tài xế áo đen.

Sau khi giật lấy dùi cui, tài xế thẳng tay cầm dùi cui đánh một phát vào cổ thanh niên thứ nhất.

Một tiếng “bốp” vang lên, thanh niên này bị đánh trẹo cổ, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Ngay sau đó, tài xế áo đen chủ động xông về phía mấy thanh niên khác, anh ta đánh rất mạnh tay, trông cứ như một con hổ dữ xông vào bầy cừu, một phát đánh gục một người.

Chỉ một lát sau, mấy thanh niên đều đã bị đánh ngã xuống đất.

Lần này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.

Bạch Nhất Phàm đứng dựa vào xe bên cạnh sợ đến nỗi làm rơi điếu thuốc xuống mui xe.

Cách đó không xa, cô gái xăm mình cũng sợ tới mức nín thở.

Từ Tùng và Lâm Lâm lại hết sức mừng rỡ, họ cảm thấy cảnh tượng trước mắt cứ như đang nằm mơ vậy.

Lúc này tài xế áo đen không hề có ý định bỏ qua cho Bạch Nhất Phàm, anh ta đi thẳng về phía Bạch Nhất Phàm.

Bạch Nhất Phàm sợ hãi la lên: “Anh đừng qua đây, anh đừng qua đây, anh có biết tôi là ai không hả? Anh có biết…”

Rầm!

Tài xế đập một phát vào đầu Bạch Nhất Phàm, máu bắn ra tung toé, anh ta lập tức ngồi xổm xuống trước xe, không đứng dậy nổi.

Sau đó tài xế tiếp tục đi lại gần cô gái xăm mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK