Chương 6: Sát ý cuồn cuộn!
Khi về đến nhà, Diệp Khinh Nhan vẫn không thể tin được.
Cô tò mò nhìn Tần Tranh, hỏi: "Tần Tranh, vì sao ông Hoa lại gọi anh là thầy Tần?"
Tần Tranh ôm con gái, giải thích bừa: "Lúc anh chữa bệnh cho Tiểu Mạn đã dùng một số châm pháp, có lẽ ông ấy thấy thế nên muốn nhận anh làm thầy".
"Ý anh là Tiểu Mạn được anh chữa ư?"
Diệp Khinh Nhan thì lại không tin, cô nghiêm mặt nhìn Tần Tranh: "Tần Tranh, sao anh có thể nói như vậy? Ông Hoa có ơn cứu mạng với chúng ta, hơn nữa ông ấy còn lo lắng giám đốc Lý báo thù nên cố ý hạ thấp thân phận để diễn kịch với chúng ta, chúng ta phải cảm kích ông ấy mới đúng!"
Cô đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
Một chuyên gia tài giỏi giới Y học đức cao vọng trọng không nhẫn tâm nhìn cô bị Lý Phúc An uy hiếp, nhưng lại không thể lúc nào cũng quan tâm được, chỉ đành bịa ra một lời nói dối đầy thiện ý. Thế nên ông ấy cố ý gọi Tần Tranh là thầy Tần để Lý Phúc An không dám làm xằng bậy.
Quả thật là một con người tốt bụng!
Thế mà Tần Tranh lại không hiểu sự tỉ mỉ tận tâm của ông Hoa mà lại còn muốn cướp công của ông Hoa, thế nên cô phải uốn nắn lại anh.
"Được rồi, đúng là như vậy, không ngờ em đã nhìn thấu..."
Tần Tranh lười chẳng muốn tranh luận.
Ngay sau đó, anh nhìn con gái, đột nhiên hỏi: "Khinh Nhan, em có nhớ Tiểu Mạn bắt đầu bị bệnh từ khi nào không?"
Trong bệnh viện anh chỉ cứu cho con gái tỉnh lại mà thôi, đơn giản là dùng Cửu Long Hoàn Hồn Châm để giữ lại sức sống của cô bé chứ chưa hề loại bỏ tận gốc căn bệnh này.
Con gái còn quá nhỏ, nếu cưỡng ép chữa trị thì con gái anh phải chịu nỗi đau đớn khó mà tưởng tượng nổi, anh không nhẫn tâm.
Trong lòng anh đang kìm nén sự tức giận điên cuồng!
Con gái anh chỉ là một đứa bé mấy tuổi thôi, ai lại nhẫn tâm hạ độc cô bé như vậy?
Anh phải điều tra chuyện này để tìm ra được kẻ hạ độc, bắt kẻ đó phải hứng chịu gấp trăm lần nỗi đau khổ của con gái anh.
Diệp Khinh Nhan thấy sắc mặt Tần Tranh khó coi thì cũng sợ hãi: "Ba năm trước nhà họ Diệp đón Tiểu Mạn đi một khoảng thời gian, sau khi quay về thì con bé bị bệnh".
Sắc mặt Tần Tranh càng khó coi hơn: "Sau đó thì họ có quan tâm đến con bé không?"
Diệp Khinh Nhan lắc đầu: "Họ nói là Tiểu Mạn không chịu nghe lời, không xứng làm người nhà họ Diệp nên họ không quan tâm nữa..."
Ầm!
Tần Tranh nắm chặt hai tay, một luồng sát ý cuồn cuộn nổi lên trong lòng anh.
Nhà họ Diệp!
Hay cho một nhà họ Diệp!
Năm đó, anh bị nhà họ Diệp thừa nước đục thả câu hãm hại, tống vào trong tù. Diệp Khinh Nhan lúc đó đang mang thai còn bị nhà họ Diệp đuổi đi suốt bảy năm không ngó ngàng đến, giờ họ còn không buông tha cho con gái anh nữa!
"Những chuyện lúc trước đều đã trôi qua rồi..."
Diệp Khinh Nhan an ủi Tần Tranh một câu, cô nhìn Diệp Tiểu Mạn đang ngủ say, nói: "Tiểu Mạn dù sao cũng là con cháu nhà họ Diệp, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Em sẽ đưa Tiểu Mạn đến xin ông nội chữa bệnh cho con bé, chắc chắn ông nội sẽ không bỏ mặc".
Cô không hề nghi ngờ nhà họ Diệp mà lại còn gửi gắm hy vọng vào họ!
"Xin nhà họ Diệp chữa bệnh cho con gái sao?"
Tần Tranh bị tức tới nỗi bật cười: "Khinh Nhan, năm đó nhà họ Diệp đối xử với em như vậy, tại sao em lại còn đi cầu xin bọn họ?"
"Tần Tranh! Anh làm loạn đã đủ chưa hả?"
Diệp Khinh Nhan tức giận, cô ngân ngấn nước mắt: "Ngay cả bệnh viện cũng không chữa được bệnh của Tiểu Mạn, chúng ta không cầu xin nhà họ Diệp thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ mở to mắt nhìn Tiểu Mạn chết sao? Hay là anh sẽ chữa khỏi bệnh cho con bé?"
Cô cũng không muốn phải cúi mình đi cầu xin người khác, nhưng cô không còn cách nào khác!
Là một người mẹ, cô không thể mở to mắt nhìn con gái bị bệnh tật giày vò mà không làm gì cả!
"Xin lỗi Khinh Nhan, anh hơi quá khích".
Tần Tranh hít sâu một hơi, đè nén sát ý trong lòng xuống.
Anh quá kích động.
Đây không phải là lỗi của Diệp Khinh Nhan, anh không nên tức giận với cô.
"Khinh Nhan, không phải em muốn đến nhà họ Diệp sao? Anh đi với em!"
Anh phải đến nhà họ Diệp điều tra xem ai là người đã hạ độc con gái anh.
....
Lúc này, bên trong biệt thự nhà họ Diệp, một đám người đang ngồi trong đó.
Người ngồi ở ghế chủ tọa là một ông già, ông ta chính là gia chủ nhà họ Diệp - Diệp Lâm Sâm.
"Ông nội, đây là quà của bọn cháu dành tặng ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!"
Một đôi nam nữ hành lễ chúc phúc với Diệp Lâm Sâm.
Họ chính là chị hai Diệp Tuyết Lan và anh rể Lý Đông.
"Tốt lắm!"
Diệp Lâm Sâm mừng rỡ liên tục gật đầu, ông ta đưa tay nhận lấy bức tranh chữ đắt tiền, yêu thích không nỡ buông tay.
"Ông nội, đây là món quà bọn cháu dành tặng ông, chúc cho nhà họ Diệp chúng ta ngày càng phát triển!"
Một đôi nam nữ lại bước ra chúc Diệp Lâm Sâm.
Họ chính là chị cả Diệp Thu Vân và anh rể Lưu Dương.
Nhìn món quà được đưa lên, Diệp Lâm Sâm kinh ngạc: "Đây là..."
"Đúng vậy!"
Lưu Dương rất đắc ý: "Hôm nay có một nhân vật tầm cỡ đến Giang Bắc, ngày mai người đó sẽ đến dự tiệc tại trang viên Bích Hải, mà năm tấm thiệp mời vào tiệc này chính là món quà mà cháu tặng ông nội!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh hãi!
Cả Giang Bắc này tin tức vô cùng nhanh chóng, có ai mà không biết một nhân vật tầm cỡ vừa đến Giang Bắc?
Nghe nói biến động trên sàn chứng khoán có liên quan đến nhân vật đó, những cổ phiếu người đó không thích thì giá sụt mạnh, có công ty thậm chí còn bốc hơi mấy tỷ tệ, mà những cổ phiếu người đó thích thì giá lại tăng vọt.
Có thể thấy sức ảnh hưởng khổng lồ của nhân vật đó!
Vì thế mà vô số gia tộc khắp Giang Bắc này đều tranh sứt đầu mẻ trán để tham gia bữa tiệc muốn làm quen với nhân vật đó, một bước lên trời.
Nhưng số lượng khách mời có hạn, nhà họ Diệp cũng chỉ lấy được bốn tấm thiệp mời thôi, giờ Lưu Dương lại lấy ra được những năm tấm.
Có thể thấy anh ta vô cùng bản lĩnh.
Mọi người đều nhìn Lưu Dương với ánh mắt ngưỡng mộ.
Diệp Thu Vân cười phất tay: "Lưu Dương nhà cháu làm việc trong thành phố, vừa hay nghe ngóng được chuyện này nên vận dụng quan hệ lấy được mấy tấm. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cũng chẳng có gì to tát mấy..."
Tuy nói có vẻ khiêm tốn nhưng giọng điệu cô ta không thể nào che giấu được sự đắc ý.
Vẻ mặt Diệp Lâm Sâm vô cùng vui mừng, vỗ tay cười lớn: "Được lắm, thế thì vừa đủ. Trừ nhà thằng ba thì tất cả mọi người trong nhà họ Diệp chúng ta đều có thể tham dự bữa tiệc! Nếu làm quen được với nhân vật đó thì nhà chúng ta sẽ một bước lên trời!"
Cả đám người đều bật cười.
Chỉ có hai người là xấu hổ cúi đầu xuống.
Họ là bố và mẹ kế của Diệp Khinh Nhan - Diệp Chí Khoan và Ngô Li Quyên.
Kể từ bảy năm trước khi Diệp Khinh Nhan bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, họ đều không thể nào ngẩng mặt lên trong mỗi buổi tụ họp gia đình.
"Ông nội, cháu quay về rồi..."
Một giọng nói hơi căng thẳng vang lên.
Diệp Khinh Nhan đưa Tần Tranh đi vào.
Thoáng cái, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Một buổi tiệc gia đình vô cùng náo nhiệt chợt im phăng phắc, tĩnh lặng vô cùng.
"Tần Tranh?"
Diệp Lâm Sâm không nhận quà, thậm chí không thèm nhìn Diệp Khinh Nhan mà chỉ lạnh lùng nhìn Tần Tranh: "Tần Tranh, ai cho cậu bước vào nhà họ Diệp?"
Diệp Khinh Nhan biến sắc, vội nói: "Ông nội..."
Rầm!
Diệp Lâm Sâm vỗ mạnh lên bàn, quát lớn: "Im mồm! Ai cho cháu nói chuyện! Cháu làm mất mặt nhà họ Diệp còn chưa đủ sao?"