Nơi Bắc cực lạnh lẽo đầy gió tuyết, ở sâu thẳm bên trong một tòa cung điện, một người thanh niên từ từ mở mắt ra.
"Thấm thoắt đã bảy năm trôi qua, đã đến lúc quay về thăm cố nhân ngày xưa rồi!"
Người thanh niên đứng dậy, đẩy cửa ra rồi từ từ đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa, gió lạnh thấu xương rít gào, một đám người khí thế ngút trời yên lặng đứng đó, cung kính nhìn người thanh niên trước mắt.
Người thanh niên tên Tần Tranh, là chủ nhân của một tổ chức lớn bậc nhất nơi hải ngoại - Thiên Thần điện. Anh lãnh đạo mười chiến thần, hai mươi Diêm La, chín chín tám mốt Bách Chiến quân đoàn của Thiên Thần điện, quyền thế vô song!
Trước kia có một đất nước chọc giận anh, anh đã thống lĩnh Thiên Thần điện chém giết một trăm nghìn binh sĩ, tự tay chém đứt long mạch và vận khí của đất nước đó, kể từ ấy đất nước đó suy bại hoàn toàn, mọi người nhắc đến Tần Tranh là đều biến sắc!
Anh khiến cả thế giới phải chấn động!
Sau này, Tần Tranh thống lĩnh Thiên Thần điện chinh chiến khắp nơi. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Thiên Thần điện nhanh chóng quật khởi, trở thành tổ chức lớn mạnh bậc nhất nơi hải ngoại, mà Tần Tranh cũng trở thành con người nguy hiểm nhất và quyền lực nhất mà cả thế giới phải công nhận!
"Lão đại, cậu định trở về thật sao?"
Một người đàn ông cường tráng bước ra. Người hắn cao to như một con khủng long bạo chúa hình người, hắn là Kim Long, một trong những chiến thần trong thập đại chiến thần của Thiên Thần điện.
Mọi người đều nhìn Tần Tranh, họ không nỡ để Tần Tranh rời đi.
Tần Phong thì lại gật đầu không chút do dự, nói với vẻ kiên quyết: "Không phải khuyên nữa, tôi phải quay về!"
"Bảy năm trước bố mẹ tôi đột nhiên mất đi, nhà họ Trần đã hạ thuốc khiến tôi và Diệp Khinh Nhan xảy ra quan hệ để chiếm đoạt gia sản của tôi, khiến tôi phải vào tù. Trong tù tôi may mắn gặp được quý nhân, tu thành thuật Thiên Y, một tay xây dựng nên Thiên Thần điện. Giờ đây thoáng cái đã bảy năm trôi qua, cũng không biết những người đó bây giờ thế nào rồi..."
Khi nhắc đến chuyện xưa, ánh mắt Tần Tranh khi thì hiền hòa, khi lại sắc bén như dao!
Ở đó, có quá nhiều thứ anh không thể vứt bỏ... Anh nhất định phải quay về!
"Chu Tước, cô là người chín chắn nhất, lần này cô theo tôi về Hoa Hạ! Những người khác ở lại Thiên Thần điện đợi tin tức của tôi... Đi thôi!"
Sau lưng anh, tất cả mọi người đều hành lễ.
"Cung tiễn điện chủ!"
Ngày hôm sau, Giang Bắc.
Tần Tranh nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, chợt cảm thán.
Đã bảy năm anh chưa từng quay lại nơi đây. Nhà họ Trần năm đó hãm hại anh, nhà họ Diệp năm đó thừa nước đục thả câu, và cả cô gái nở nụ cười dịu dàng đó, tất cả những cố nhân ngày xưa liệu có còn như trước?
"Lão đại, dọc đường trở về chúng ta đã nhận được vô số lời mời từ khắp nơi ở Hoa Hạ, bọn họ rất muốn gặp lão đại, nên đều bày tỏ thiện ý với chúng ta".
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ bên cạnh vừa lựa chọn tài liệu vừa nói.
Cô ta chính là Chu Tước!
"Những chuyện nhỏ này cô tự xử lý là được..."
Tần Tranh phất tay với vẻ không hề để ý, anh đẩy cửa xe bước ra.
Ở phía trước, nơi cửa khách sạn Minh Nguyệt, từng dãy đèn lồng đỏ treo cao.
Tần Tranh chắp hai tay sau lưng, chầm chậm bước vào.
Thiện ý của những nhân vật tầm cỡ của Hoa Hạ cũng chỉ là những thứ vặt vãnh trong mắt anh, mà một nhà họ Trần cỏn con lại là chuyện lớn đối với anh!
Hôm nay là hôn lễ của nhà họ Trần, anh không thể vắng mặt!
....
Bên trong khách sạn Minh Nguyệt, khách khứa ngồi đầy ắp.
Gia chủ nhà họ Trần là Trần Huy mặt mày sáng láng: "Nhà họ Trần lăn lộn nhiều năm nay, trải qua bao nhiêu trắc trở, hôm nay công ty cuối cùng cũng được đưa lên sàn chứng khoán, đồng thời hôm nay cũng là hôn lễ của Thiến Nhi, song hỷ lâm môn!"
Hôm nay, nhiều người máu mặt ở Giang Bắc đều đến tham gia hôn lễ, đây chính là sự thừa nhận thực lực đối với nhà họ Trần!
Bảy năm lăn lộn, nhà họ Trần cuối cùng cũng thành công chen chân vào hàng ngũ quý tộc!
Từ đây, nhà họ Trần đã trở thành một gia tộc danh giá!
Vợ của Trần Huy là Vương Bình nở nụ cười rạng rỡ: "Nói ra thì phải cảm ơn Tần Tranh, nếu không phải là cậu ta tin vào bản di chúc đó, ngu ngốc trao gia sản nhà họ Tần vào tay nhà họ Trần chúng ta thì nhà chúng ta cũng không thể quật khởi nhanh như vậy..."
Sắc mặt Trần Huy thay đổi.
Trần Thiến vội vàng kéo góc áo Vương Bình: "Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Nhà họ Trần chúng ta quật khởi là do chúng ta phải nỗ lực từng bước một mới có được, liên quan gì đến Tần Tranh chứ?"
Con trai của Trần Huy là Trần Phi thì lại không nghĩ như vậy: "Chị, chị nhạy cảm quá đấy. Tần Tranh chỉ là một con chó mà nhà họ Trần chúng ta nuôi mà thôi. Hắn dâng gia sản cho nhà chúng ta không phải là điều hắn nên làm sao?"
Ha ha ha....
Cả nhà họ đều bật cười.
Tần Tranh chỉ là một thằng hề trong mắt bọn họ!
Bảy năm trước nhà họ Tần gặp phải biến cố, nhà họ Trần lập di chúc giả lừa Tần Tranh giao gia sản ra, sau đó còn bày mưu hãm hại đánh gãy tay chân Tần Tranh rồi tống anh vào tù.
Giờ đây Tần Tranh chỉ là một tên phế vật, cho dù có biết tất cả chuyện này thì cũng đâu thể làm gì họ!
"Nhắc đến Tần Tranh, nếu tính thời gian thì hôm nay hình như là ngày cậu ta ra tù..."
Không biết là ai đã nói câu này.
Nhất thời, Trần Thiến bày ra vẻ mặt xúi quẩy: "Hôm nay là ngày vui của tôi, nhắc đến cái này làm gì chứ?"
Vương Bình cũng vô cùng ghét bỏ: "Tôi xin cậu đó Tần Tranh, ra tù rồi thì đừng có mà bám lấy nhà họ Trần chúng tôi nữa!"
Bốp bốp bốp!
Trong hội trường có tiếng vỗ tay vang lên.
Trên thảm đỏ, có một người đang chầm chậm bước đến, anh vỗ tay rất vang dội.
Dáng người anh thẳng tắp, bước đi mạnh mẽ, chỉ đi bộ thôi cũng khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
"Tần Tranh! Anh ta là Tần Tranh!"
Có người nhận ra Tần Tranh, không khỏi hô lên đầy kinh ngạc!
Thoáng cái, khách khứa trong hội trường đã xôn xao cả lên!
Thanh danh của Tần Tranh, cả Giang Bắc này chẳng ai là không biết!
Bảy năm trước, nhà họ Tần gặp phải biến cố, gia sản lớn như vậy bị Tần Tranh tự tay tặng cho nhà họ Trần. Sau đó Tần Tranh phát điên lên, không từ thủ đoạn chiếm đoạt lấy thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp, liền bị đánh gãy tay chân, tống vào trong tù.
"Anh ta là Tần Tranh sao? Nhìn cũng không ngốc, tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?"
"Nhà họ Trần coi anh ta như một con chó, thế mà chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi ra tù lại là chạy về nhà họ Trần làm một con chó?"
"Sinh con ra đừng có giống Tần Tranh! Bố mẹ anh ta dưới suối vàng mà biết anh ta vô dụng như vậy thì chắc lại tức chết một lần nữa đấy!"
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
Tần Tranh coi như không nhìn thấy họ, anh nhìn chằm chằm bốn người nhà họ Trần: "Trần Huy, nghe nói hôm nay công ty của ông được đưa lên sàn chứng khoán, ông thấy vui không?"
Trên bục cao, Trần Huy ngạo nghễ nhìn Tần Tranh, lạnh lùng nói: "Tần Tranh, cậu còn dám quay về sao?"
"Khách sạn Minh Nguyệt là tài sản của tôi, vì sao tôi lại không dám quay về?"
Giọng anh trầm thấp.
"Tài sản của cậu? Nực cười!"
Trần Huy cười lạnh: "Một phân một tấc của nhà họ Trần đều là do Trần Huy này lăn xả mà kiếm được! Trước đó nhà họ Tần của cậu xảy ra biến cố, tôi nể mặt bố cậu mới chăm sóc cậu hai năm, không ngờ cậu lại lòng lang dạ sói, muốn chiếm lấy gia sản nhà họ Trần chúng tôi!"
Vương Bình đứng bên cạnh cũng tức tối chỉ vào Tần Tranh mắng chửi: "Đồ súc sinh! Tôi đã nhận ra cậu chẳng phải thứ tốt đẹp gì từ lâu rồi. Trước đó cậu làm vấy bẩn thiên kim nhà họ Diệp, hôm nay lại là ngày vui của Thiến Nhi, thế mà cậu dám lấy oán báo ơn tới đây làm loạn, cậu không có liêm sỉ sao?"
Hai người họ đổi trắng thay đen, cứ như nhà họ là kẻ bị hại, mà Tần Tranh mới là kẻ lấy oán báo ơn, là kẻ tiểu nhân tham lam tài sản nhà họ!
Lòng dạ độc ác cỡ này quả là đáng sợ!
"Bố, mẹ, hai người không hiểu sao? Anh ta đang thèm muốn sắc đẹp của con!"
Trần Thiến đeo khăn voan cũng đi ra, ngạo nghễ nhìn xuống Tần Tranh.