Chương 5: Người lão đây đánh chính là thứ suy đồi như ông đấy!
Không ai nghĩ là Tần Tranh đã cứu người bệnh.
Đây chính là kỳ tích trong giới Y học! Nếu người nhà bệnh nhân có y thuật cao siêu đến thế thì còn đưa bệnh nhân vào bệnh viện làm gì?
"Tiểu Mạn!"
Lúc này Diệp Khinh Nhan chỉ quan tâm mỗi con gái, cô hô lên một tiếng, không ngừng rơi nước mắt.
"Mẹ ơi!"
Cô bé ngoan ngoãn giơ tay ra lau nước mắt cho Diệp Khinh Nhan: "Vừa nãy con đã mơ thấy bố đấy. Bố nói sẽ quay về tìm chúng ta, mẹ đừng khóc nữa, khóc là mẹ sẽ không đẹp nữa đâu, bố sẽ không cần chúng ta nữa!"
Diệp Khinh Nhan gật đầu, cô ôm chặt con gái trong lòng.
Tần Tranh cũng rơi nước mắt.
Nhưng lúc này anh không đi đến chỗ Diệp Khinh Nhan mà lại đi đến chỗ Lý Phúc An!
"Cậu, cậu muốn làm gì?"
Lý Phúc An kinh hoàng, ông ta mạnh miệng quát Tần Tranh: "Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có qua đây! Ông Hoa chỉ cứu con gái cậu tỉnh lại thôi, cậu mà dám động vào tôi..."
Bốp!
Một bạt tai nặng nề tung ra!
Tần Tranh cười lạnh, anh tóm lấy ngón tay Lý Phúc An rồi mạnh mẽ bẻ gãy!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên!
"A!"
Lý Phúc An ôm ngón tay nằm rạp xuống đất, ông ta gào lên thảm thiết như bị chọc tiết!
Vẻ mặt Tần Tranh vô cùng hung ác!
Đám bác sĩ này hoàn toàn không chữa trị tử tế cho con gái anh!
Bây giờ họ còn dám đem con gái ra uy hiếp anh!
Muốn chết sao!
Sát ý trong mắt anh cuồn cuộn.
Anh muốn giết người!
"Tần Tranh!"
Một tiếng gọi vang lên.
Tần Tranh như bị đánh thức, anh ngẩng đầu nhìn.
Bên cạnh đó, vẻ mặt Diệp Khinh Nhan và Diệp Tiểu Mạn đều vô cùng kinh hoàng.
Anh đã khiến con gái hoảng sợ!
Tần Tranh vội vàng thu sát khí lại, nhưng Diệp Tiểu Mạn đã rúc đầu vào trong lòng Diệp Khinh Nhan, không dám nhìn Tần Tranh nữa.
"Mẹ ơi! Chú hung dữ quá!"
Diệp Khinh Nhan nhìn Tần Tranh với mái tóc bạc trắng, ánh mắt cô đau đớn: "Tiểu Mạn, anh ta không phải chú đâu, anh ta là bố con".
Cô đã tha thứ cho Tần Tranh!
Tuy người đàn ông này hại cô vô cùng thảm, nhưng lúc cô bất lực nhất, người đàn ông này lại đứng ra, vì lo lắng cho con gái mà bạc cả đầu!
Khóe miệng anh còn rướm vệt máu đỏ tươi, nhìn mà phát hoảng.
Sự oán giận suốt bảy năm nay của cô đối với Tần Tranh lúc này đã bay biến hết.
Tần Tranh cảm động nhìn Diệp Khinh Nhan. Anh ngồi xổm trước người Tiểu Mạn, dịu giọng nói: "Tiểu Mạn, bố là bố con đây. Bố đã quay về rồi, sau này bố mãi mãi không bao giờ rời xa Tiểu Mạn nữa!"
Diệp Tiểu Mạn ngẩng đầu, cô bé nhìn Tần Tranh bằng đôi mắt to tròn sáng rực, rụt rè nói: "Bố ơi, bố đừng có đánh nhau được không?"
"Được! Được!"
Tần Tranh vội vàng gật đầu, vẻ mặt anh vô cùng kích động.
Con gái cuối cùng cũng gọi anh là bố rồi!
Đây chính là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho anh, cô bé là người mà anh quý trọng nhất cõi đời này, anh tuyệt đối không cho phép ai làm hại tới cô bé!
"Giám đốc Lý!"
Nhưng ngay lúc này, một đám bảo vệ vội vàng chạy tới vây Tần Tranh vào giữa.
Lý Phúc An được dìu lên, ông ta nhìn Tần Tranh với vẻ mặt độc ác: "Cậu tiêu đời rồi! Dám đánh tôi, các người chết chắc rồi! Cả Giang Bắc này sẽ chẳng có bệnh viện nào chữa bệnh cho con gái các người đâu, cứ chờ chết đi!"
Mặt Diệp Khinh Nhan trắng bệnh, ánh mắt cô tuyệt vọng!
Sao số cô lại khổ đau thế này!
Ông Hoa vừa cứu con gái cô mà Lý Phúc An đã chặn hết đường sống của con gái cô, khiến con gái cô phải chờ chết!
Mặt Tần Tranh lạnh lùng!
Nhưng anh còn chưa kịp ra tay thì một bóng dáng già nua đã chạy nhanh đến!
Bốp!
Một cái tát nặng nề nện lên mặt Lý Phúc An!
Nhìn ông Hoa thở phì phò, vẻ mặt kích động, còn nhìn ông ta như kẻ thù giết cha, Lý Phúc An sững sờ!
"Ông Hoa, tại, tại sao ông lại đánh tôi?"
Không nói còn đỡ, vừa nói thì vẻ mặt ông Hoa đã vô cùng kích động.
"Người lão đây đánh chính là thứ suy đồi như ông đấy!"
Mắt ông Hoa đỏ ngầu, chỉ vào Lý Phúc An mắng to: "Người bệnh trúng độc mà ông lại chẩn đoán thành chứng bệnh hiểm nghèo! Ông là bác sĩ, không chữa trị tử tế cho bệnh nhân thì cũng thôi đi, giờ lại còn chặn đường sống của bệnh nhân khiến bệnh nhân chờ chết!"
"Đó chỉ là một cô bé năm sáu tuổi mà thôi, sao ông lại nhẫn tâm như thế? Lương tâm bác sĩ của ông đâu rồi? Bị chó gặm rồi sao?"
"Lão đây thấy hổ thẹn vì có đám bác sĩ suy đồi đạo đức như các người!"
Ông Hoa mắng té tát một trận, khiến Lý Phúc An sững sờ ngay tại chỗ!
Ông Hoa không quan tâm đến Lý Phúc An nữa mà chạy đến chỗ Tần Tranh, nhìn anh với vẻ mặt cung kính: "Thầy Tần, lão đây nhất thời hồ đồ nên đã hùa với đám cặn bã này. Thầy yên tâm, chỉ cần lão đây còn ở Giang Bắc một ngày thì sẽ không để đám tiểu nhân này làm càn đâu!"
Thầy Tần?
Ông ấy nói vậy khiến Diệp Khinh Nhan sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Tần Tranh biết y thuật từ lúc nào vậy?
Một ông già đức cao vọng trọng, đầu tóc bạc trắng được mọi người kính trọng lại gọi Tần Tranh là thầy Tần, chuyện này quá đáng kinh ngạc.
Tần Tranh lại phất tay, vẻ mặt bình tĩnh: "Chúng ta không quen biết nhau, tôi không thể nhận xưng hô này được".
Anh có thể nhìn ra ông Hoa muốn nhận anh làm thầy.
Nhưng anh không muốn nhận ông ấy làm học trò.
Ngày xưa anh một thân áo trắng như tuyết, một mình bước vào trận địch hành y, hàng vạn quân địch không ai dám động vào anh một chút nào!
Mặc áo trắng làm thánh, mặc áo đen làm ma!
Người khoác lên áo trắng, chỉ cần ai dám đối đầu với anh thôi thì không chỉ phải nhận sự báo thù điên cuồng không chết không ngừng của Thiên Thần điện mà còn bị tất cả thế lực trên thế giới truy giết.
Ông Hoa trước mặt tuy hiểu vài phần Y thuật nhưng lại không có tư cách trở thành học trò của anh.
"Đúng đúng đúng! Lão đây đường đột quá!"
Ông Hoa liên tục gật đầu, không dám bất mãn chút nào: "Cậu Tần, lão đây cũng có chút danh tiếng ở Giang Bắc này. Nếu cậu có cần đến lão đây thì chỉ cần gọi một tiếng, lão đây sẽ hết lòng tương trợ!"
Sau khi cung kính tiễn Tần Tranh đi, ông Hoa quay đầu nhìn Lý Phúc An, đôi mắt tràn đầy ý muốn giết người.
Nếu không phải do tên Lý Phúc An này thì không chừng Tần Tranh đã nhận ông ấy làm học trò rồi!
Những cái khác không nói, chỉ riêng việc học Cửu Long Hoàn Hồn Châm thì ông Hoa đã có thể tiến thêm một bước lớn, đi vào hàng ngũ thần y, được ghi vào sử sách, tiếng thơm muôn đời!
Nhưng tất cả những chuyện này đã bị tên Lý Phúc An này phá hỏng.
Thù này thề không đội trời chung!
Nhưng ông ấy còn chưa kịp bùng nổ thì một cô gái tóc đỏ quyến rũ đã dẫn một đám người khí thế hùng hổ đi vào.
Đó chính là Chu Tước!
"Lý Phúc An, ông đã vi phạm luật y tế, phải đưa đi để điều tra! Bệnh viện sẽ bị niêm phong xử lý!"
Giọng nói lạnh lùng ập vào tai Lý Phúc An.
Sau lưng Chu Tước, sắc mặt đám người càng lạnh lùng hơn.
Nhân vật tầm cỡ này vừa mới tới Giang Bắc, còn chưa kịp giam gia bữa tiệc, chưa kịp tiếp nhận thiện ý của họ thì đã bị một tên Lý Phúc An cỏn con chọc giận.
Nếu khiến nhân vật tầm cỡ đó tức giận bỏ đi thì tên Lý Phúc An này chết một trăm lần cũng không hết tội!
Rầm!
Lý Phúc An kinh hoàng nhìn cảnh trước mặt, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
Hình như ông ta...xong đời rồi!