Chương 2: Kết hôn? Kết hôn cái đầu cô ấy!
"Tần Tranh, anh phải hiểu là công chúa sẽ không bao giờ yêu một thằng ăn mày, tôi không thể nào đến với anh được! Mời anh cút ra ngoài!"
Giọng Trần Thiến vô cùng lạnh lùng.
Cả nhà họ đều ngạo nghễ nhìn Tần Tranh một cách khinh thường.
Lòng dạ độc ác như vậy quả là đáng sợ!
Năm đó ở Giang Bắc, nhà họ Trần vô cùng sa sút, họ sống vật vờ qua ngày như những kẻ ăn mày. May nhờ có bố mẹ Tần Tranh giúp đỡ nên nhà họ Trần mới không phải chịu cảnh cơ cực nữa!
Nhưng nhà họ Trần lại chiếm đoạt tài sản, chặt đứt tay chân của anh, khiến anh thân bại danh liệt! Giờ đây họ lại càng quá đáng hơn, đổi trắng thay đen, vu oan anh tham lam tài sản, khiến anh trở thành kẻ tiểu nhân lấy oán báo ơn!
Nhà họ Trần đã hoàn toàn chẳng còn chút lương tâm nào!
"Tần Tranh, tôi biết anh quay về để làm gì".
Trần Phi nở nụ cười nhạt đi tới: "Dù sao anh cũng vô liêm sỉ như vậy, thế thì chi bằng làm lớn luôn đi. Anh muốn chút tiền của nhà họ Trần chúng tôi, có đúng không?"
Bộp!
Một tấm thẻ bị ném trên mặt đất.
Hắn nhấc chân lên, dùng đôi giày da giẫm lên nửa tấm thẻ đó, ngạo nghễ nhìn Tần Tranh: "Nhà họ Trần này không thiếu tiền. Trong tấm thẻ này có một triệu tệ, chỉ cần anh quỳ xuống đất sủa ba tiếng thì một triệu tệ này sẽ là của anh!"
"Ha ha ha..."
Mọi người cười ầm lên.
"Chó biết lắc đuôi lấy lòng chủ nhân để xin ăn, anh ta không có đuôi thì chỉ có thể quỳ xuống sủa tiếng chó thôi!"
Trần Thiến châm chọc liếc nhìn Tần Tranh như đang nhìn một con chó.
Trần Huy kiêu căng ngạo mạn, vẻ mặt trào phúng: "Một triệu tệ đã nhiều lắm rồi, coi như nhà họ Trần chúng tôi hào phóng, còn niệm tình xưa".
Vương Bình gật đầu: "Đúng vậy, cũng chỉ có Tiểu Phi là mềm lòng thôi. Một triệu tệ đấy, cậu ta quỳ bên ngoài cả đời cũng không kiếm được nhiều thế này đâu!"
Họ đều ngạo nghễ nhìn Tần Tranh, muốn anh phải mất mặt.
Tần Tranh lại chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bốn người nhà bọn họ.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của anh, Trần Phi thấy bực bội một cách khó hiểu, liền chỉ vào Tần Tranh gầm lên giận dữ: "Không nghe thấy à? Tôi bảo anh quỳ xuống!"
Hắn thấy Tần Tranh không động đậy thì liền trực tiếp xông đến chỗ anh, ấn xuống vai anh muốn bắt anh quỳ xuống.
"Cút ra!"
Anh tát văng vào mặt hắn, khiến hắn ngã lăn ra đất.
"Tiểu Phi!"
Trần Huy kêu thất thanh, trợn to mắt: "Tần Tranh, cậu dám..."
Bốp!
Tần Tranh giẫm lên chân Trần Phi, bình tĩnh lướt qua người hắn.
"A!"
Mặt hắn trắng bệch, tay ôm chân kêu gào thảm thiết.
Đau!
Chân của hắn đã gãy rồi!
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tần Tranh dám làm gãy chân Trần Phi sao?
Mặt Trần Huy tái xanh, nhưng khi ông ta nhìn thấy Tần Tranh đi chầm chậm từng bước tới thì cảm thấy kinh hoàng một cách khó hiểu, không dám ngăn anh lại.
Tần Tranh đứng trên bục cao, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh.
"Có lẽ tất cả mọi người đều biết đến tôi..."
"Bảy năm trước bố mẹ tôi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nhà họ Trần chiếm đoạt tài sản nhà tôi, chặt đứt tay chân tôi, đưa tôi vào chốn gông cùm, mà bây giờ, tôi đã trở về rồi!"
"Tôi sẽ khiến bốn người nhà họ Trần muốn sống không được, muốn chết không xong. Tôi sẽ khiến họ phải nếm trải cảm giác đau khổ và tuyệt vọng đáng sợ nhất thế gian này!"
"Các người, ai muốn chung kết cục với nhà họ Trần thì ở lại đây, còn không muốn thì hãy mau cút đi!"
Giọng Tần Tranh lạnh băng.
"Ha ha ha..."
Vừa dứt lời, mọi người đã cười chảy cả nước mắt.
"Nhà họ Trần đã trở thành gia tộc danh giá rồi, Tần Tranh dùng cái gì để hủy diệt nhà họ Trần chứ?"
"Còn dám ngông cuồng uy hiếp tất cả chúng ta? Bị thần kinh à?"
"Ngồi tù bảy năm chắc là bị người ta đánh hỏng đầu rồi!"
Họ đều cười nhạo Tần Tranh.
Trần Huy thì cười lạnh khinh thường: "Tần Tranh, đừng khoác lác nữa, cậu lấy cái gì để hủy diệt nhà họ Trần chứ? Tôi cho cậu mười năm, tôi thách cậu khiến nhà họ Trần tổn hại dù chỉ một phân đấy!"
Ông ta hoàn toàn không tin Tần Tranh có thể làm được!
Giờ đây nhà họ Trần đã bước vào giới quý tộc, một Tần Tranh cỏn con vừa mới ra tù hoàn toàn không thể chọc vào!
Tần Tranh lại giơ ba ngón tay lên.
"Ba ngày! Trong vòng ba ngày, tôi muốn tất cả những người trong nhà họ Trần các người phải quỳ trước bia mộ bố mẹ tôi sám hối, lấy cái chết để tạ tội!"
"Tất nhiên các người có thể huy động tất cả lực lượng, tất cả mối quan hệ, sau đó mở to mắt nhìn tôi giẫm nát nhà họ Trần các người, các người sẽ giãy giụa trong tuyệt vọng, muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Anh nở nụ cười lạnh.
Tần Tranh xoay người, đi chầm chậm ra bên ngoài.
"Đứng đó! Cậu khiến Tiểu Phi bị thương mà dám nghênh ngang rời đi thế à!"
Vương Bình thét lên, muốn chặn Tần Tranh lại.
Trần Huy thì lại nói: "Bình nhi, để thằng đó đi đi. Tên đó sống không quá ba ngày đâu, hôm nay đừng để máu làm bẩn nhà họ Trần chúng ta!"
Ông ta híp mắt, sâu thẳm trong đó là sự lạnh lùng nguy hiểm.
Trần Thiến cũng gật đầu: "Bố nói phải, anh ta chỉ là thứ tép riu thôi. Hôm nay là ngày vui của con, hôn lễ mà đổ máu là anh Đào sẽ không vui đâu".
"Vậy thì để cậu ta sống thêm hai ngày, coi như cậu ta may mắn!"
Vương Bình tức tối nhìn bóng dáng Tần Tranh rời đi.
Khi anh đi rồi, bầu không khí trong hội trường lại trở nên tưng bừng náo nhiệt.
Nhưng đột nhiên một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
"Thôi xong rồi! Cổ phiếu công ty tôi sụt giá rồi! Có bên thứ ba đang gấp rút mua vào!"
"Tinh tinh tinh!"
Từng tiếng chuông điện thoại vang lên, khách khứa đua nhau nghe điện thoại, tiếng kêu vang lên không dứt!
"Tôi cũng tiêu rồi! Công ty mất tư cách lên sàn chứng khoán!"
"Công ty tôi trực tiếp phá sản rồi!"
"Tự dưng tôi bị chủ tịch mắng cho một trận, trực tiếp bị sa thải!"
"Sao lại như vậy chứ? Chúng ta đã làm sai cái gì?"
Mặt họ trắng bệch, không hiểu vì sao lại như vậy. Không ai rảnh mà tham gia hôn lễ nữa, ai nấy đều vội vã rời đi.
Nhìn đám khách khứa lục tục rời đi, sắc mặt bốn người nhà họ Trần vô cùng khó coi.
"Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Thiến vô cùng tức giận!
Ngày vui của cô ta mà lại bị Tần Tranh làm loạn hết cả, giờ đây khách khứa cũng đi hết sạch!
"Đừng hoảng loạn, chỉ là sự kiện biến động thị trường cỏn con thôi mà!"
Trần Huy vô cùng bình tĩnh: "Nhưng nhà chúng ta rất may mắn, bị Tần Tranh làm loạn khiến lỡ dở việc công ty được đưa lên sàn chứng khoán, cũng coi là trong họa có phúc, không bị tổn thất".
Mấy người đều bật cười.
Sợ bóng sợ gió một hồi!
Vừa nãy họ giật nảy mình, vô thức cho rằng Tần Tranh đang giở trò.
Nhưng giờ khi bình tĩnh lại thì thấy thật nực cười, Tần Tranh vừa mới ra tù, người không xu dính túi, sao có bản lĩnh khiến thị trường cổ phiếu dao động được?
Nhưng, ngay sau đó.
Tinh tinh tinh!
Tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt tựa như chuông đòi mạng.
"Chủ tịch Trần, không xong rồi, công ti xảy ra chuyện rồi. Có mấy dự án quan trọng đột nhiên xảy ra vấn đề, bước đầu tính toán tổn thất hơn một tỷ tệ!"
Mặt Trần Huy trắng bệch!
Nhưng ông ta còn chưa kịp tiếp nhận tin dữ này thì...
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân vang lên.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ cưới nhẹ nhàng đi tới, đó chính là chú rể Chu Đào!
"Anh Đào, anh đến rồi!"
Trần Thiến vội vàng đi lên đón: "Nhà em gặp chút rắc rối, anh mau giúp nhà em đi..."
"Cút ra!"
Chu Đào lại đẩy cô ta ra, chỉ vào Trần Huy giận dữ quát: "Nhà họ Trần các người đã làm cái gì vậy? Thông gia với nhà các người mà thị trường cổ phiếu chấn động dữ dội. Cả Giang Bắc này, nhà họ Chu chúng tôi thảm nhất, bốc hơi hai tỉ tệ trong nháy mắt!"
"Kết hôn, kết hôn cái đầu cô ấy!"
Anh ta ném giấy chứng nhận kết hôn lên mặt Trần Huy rồi quay người tức tối bỏ đi.