Chương 4: Cửu Long Hoàn Hồn Châm!
Sắc mặt cô bé trắng bệch, cô bé nằm lẻ loi trên giường bệnh.
Cô bé như một đóa hoa tươi đẹp đang héo rũ, lại tựa như một thiên sứ trong sáng nhất bị bẻ gãy đôi cánh.
Hình ảnh đó khiến trái tim anh vỡ nát.
Phụt!
Tần Tranh phun một ngụm máu ra!
Anh một tay xây dựng nên Thiên Thần điện, một mình anh khiến vô số thế lực nơi hải ngoại phải run sợ!
Nhưng ông trời cứ như đang trêu đùa anh vậy, cướp đi thứ quý giá nhất của anh!
"Không! Tôi tuyệt đối không cho phép!"
Tần Tranh gầm lên tựa như một con dã thú!
Anh không cho phép tất cả những chuyện này xảy ra!
Ngay sau đó, anh lấy máu trong tim ra quệt lên mắt mình!
Thuật Thiên Y bao trùm vạn vật, trong đó có vô số bí pháp!
Mà lúc này anh lấy máu đầu tim quệt lên mắt, đó là một loại bí pháp của thuật Thiên Y, thiêu đốt sinh mệnh để mở ra Thông Thiên Nhãn!
Sức sống trong cơ thể không ngừng trôi đi, Tần Tranh lại chẳng hề đoái hoài, vẻ mặt anh vô cùng điên cuồng!
Anh phải cứu lấy sinh mạng của con gái!
....
"Đánh người này! Đánh người này!"
Bên ngoài phòng bệnh, một đám bác sĩ đang tụ lại, vẻ mặt họ vô cùng phẫn nộ!
Mà khi có hai người đi đến, cảm xúc của tất cả các bác sĩ đều sôi trào!
"Giám đốc Lý! Cuối cùng ông cũng đến rồi!"
"Người nhà của bệnh nhân này không những không nộp tiền mà còn đánh bác sĩ!"
"Mỗi ngày chúng tôi phải cứu chữa cho bệnh nhân, nhưng những người đó không cảm kích mà còn thù hận chúng tôi!"
Người đàn ông trung niên béo mập trong số hai người đó chính là giám đốc bệnh viện - Lý Phúc An.
Lúc này Lý Phúc An không quan tâm đến đám bác sĩ mà xin lỗi ông già đứng bên cạnh: "Ông Hoa, ngại quá, người nhà của bệnh nhân này cứ mãi không chịu nộp viện phí khiến bệnh tình của bệnh nhân ngày một nghiêm trọng, không chống đỡ được khi ông đến... Đây chính là tổn thất to lớn của cả giới Y học! Giờ đây còn xảy ra chuyện người nhà bệnh nhân hành hung bác sĩ, quả thực là nghe rợn cả người!"
"Xin ông hãy đợi một chút, tôi sẽ xử lý ổn thỏa!"
Ông già bên cạnh cũng vô cùng tức giận!
Râu tóc ông ấy trắng xóa, vẻ mặt kiêu ngạo, đó là bác sĩ Hoa nổi tiếng khắp Giang Bắc.
Lần này ông ấy đến đây vì nghe nói trong bệnh viện này có một bệnh nhân mắc căn bệnh vô cùng hiếm gặp, tựa như một loại độc lạ vậy. Ông ấy vô cùng kích động, đáng tiếc đã đến chậm một bước!
Một sinh mệnh mất đi khiến ông ấy vô cùng đau đớn!
Không sưu tầm được loại bệnh hiếm gặp, đó là tổn thất lớn của giới Y học!
"Giám đốc Lý không phải xin lỗi, đây không phải trách nhiệm của ông, nếu xin lỗi thì cũng phải là người nhà bệnh nhân xin lỗi!"
Ông Hoa lạnh lùng liếc nhìn Diệp Khinh Nhan, vẻ mặt vô cùng chán ghét: "Trên đời này sao lại có bố mẹ tàn nhẫn đến như vậy? Hổ dữ không ăn thịt con, vì một chút tiền thôi mà lại từ bỏ mạng sống của đứa trẻ sao? Bây giờ lại còn gây chuyện trong bệnh viện nữa chứ?"
Diệp Khinh Nhan khóc đầy tuyệt vọng.
Trái tim cô đã vỡ nát!
Nhưng ông Hoa lại chẳng thèm nhìn cô.
"Các người đứng đây đợi, tôi vào trong xem sao!"
Ông ấy lạnh lùng phất áo đi nhanh vào trong.
Lý Phúc An thì lại vội vàng giơ tay ngăn cản: "Ông Hoa, người nhà bệnh nhân trong đó cực kỳ hung ác, đã phát điên rồi, tôi lo lắng..."
"Lo lắng cái gì?"
Ông Hoa lại cười lạnh khinh thường: "Tôi đây hành nghề nửa đời, cứu mạng người vô số, loại người nào mà tôi chưa từng thấy chứ? Lão đây chính khí toàn thân, ai dám động vào lão đây?"
Ông ấy có chính khí toàn thân, không sợ Tần Tranh chút nào!
Rõ ràng là người nhà bệnh nhân không nộp viện phí kịp thời nên mới có chuyện bất hạnh, thế mà người nhà bệnh nhân còn chạy đến bệnh viện gây chuyện? Lại còn đẩy hết trách nhiệm cho các bác sĩ đã cực khổ cứu chữa bệnh nhân?
Quả thực là ngu dốt cùng cực!
Rầm!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Ông Hoa bước vào trong, đang định lạnh giọng quát mắng thì vừa nhìn một cái ông ấy đã sững người!
Máu!
Máu chảy đầy đất!
Một người thanh niên miệng dính đầy máu, tóc trắng xóa nhưng vẻ mặt lại vô cùng trang nghiêm đang ra tay nhanh như chớp, từng cây kim bạc bay ra với tốc độ vô cùng ảo diệu.
Ông Hoa vô cùng kinh hãi!
Ông ấy hành nghề y nửa đời người, cứu người vô số nhưng lại chưa từng nhìn thấy cảnh nào chấn động đến thế.
Chờ đã!
Ánh mắt ông Hoa đổ dồn vào cây kim bạc trong tay Tần Tranh, vẻ mặt ông ấy vô cùng kinh hãi!
Cửu Long Hoàn Hồn Châm!
Ông ấy từng đọc được một đoạn ngắn liên quan đến châm pháp này trong sách cổ. Chín chín tám mốt cây kim bạc làm điểm cực có thể ngưng tụ sức sống, dù vết thương nặng thế nào cũng có thể bảo vệ được không chút tổn hại, đó là châm pháp đứng đầu trong chín loại châm pháp mạnh nhất thời thượng cổ.
Lúc đó ông ấy chỉ nghĩ đó là một câu chuyện, còn khịt mũi khinh thường!
Mắc bệnh hiểm nghèo, đang lúc hấp hối rồi, cắm hai cây kim vào là có thể cứu sống được sao?
Nghe thật vô lý!
Người xưa quả đúng là hay khoác lác!
Mà lúc này, chuyện thần thoại trong sách cổ bị ông ấy khịt mũi khinh thường lại diễn ra vô cùng chân thực trước mắt. Vô số sức sống đang từ từ ngưng tụ trong cơ thể người bệnh!
Chấn động!
Kinh hãi!
Kích động!
Lúc này ông Hoa đã quên việc trách mắng Tần Tranh, quên đi việc bản thân là một bác sĩ nổi tiếng, thậm chí quên đi mình đang ở đâu.
Lúc này trong mắt ông ấy chỉ có châm pháp vô cùng ảo diệu này.
....
Bên ngoài cửa.
Lý Phúc An đợi mãi mà không thấy ông Hoa đi ra, vẻ mặt không khỏi trở nên sốt ruột.
Bên trong quá yên lặng!
Thậm chí còn không nghe thấy câu nói nào!
Chẳng lẽ ông Hoa vừa vào trong đã bị Tần Tranh tóm lấy thậm chí là giết hại?
Nghĩ vậy, Lý Phúc An không khỏi rùng mình!
Ông Hoa là bậc danh y đức cao vọng trọng bậc nhất Giang Bắc đấy!
Nếu ông ấy xảy ra chuyện gì trong bệnh viện này thì ông ta phải gánh chịu hậu quả!
Lý Phúc An cắn răng, trong lòng đã quyết định. Ông ta nói với mọi người: "Tuy đã chết rồi nhưng bệnh nhân vẫn còn giá trị nghiên cứu nhất định. Hiếm khi ông Hoa đích thân đến đây, mọi người hãy vào trong cùng học tập, có lẽ ông Hoa sẽ không trách mắng chúng ta".
Nghe vậy, đám người vô cùng kích động.
Ông Hoa là bậc danh y của Giang Bắc!
Nhân vật tầm cỡ như vậy dù chỉ nói một câu thôi thì họ cũng học hỏi được rất nhiều, càng đừng nói đến việc được đứng cạnh học hỏi.
Thấy đám người đang định đi vào trong phòng bệnh, Diệp Khinh Nhan lại đứng vọt lên, giơ tay chặn trước cửa: "Các người không được đi vào!"
Đám người này không chữa bệnh cho con gái cô thì cũng thôi đi, giờ còn muốn mổ xẻ nghiên cứu con gái cô sao?
Có chết cô cũng không đồng ý!
Nhưng sức lực của cô quá yếu ớt, hơn nữa cô đang đau lòng, sau cơn khóc lóc cô đã chẳng còn chút sức lực nào.
"Đồ điên, cút ra!"
Lý Phúc An phất tay đẩy Diệp Khinh Nhan ra, đi đầu vào trong.
Nhưng ông ta vừa đi vào trong có nửa bước...
Rầm!
Một tiếng vang lớn vang lên!
Lý Phúc An bay ngược ra ngoài với tốc độ nhanh chóng mặt!
Ầm!
Ông ta nện mạnh xuống mặt đất, ngay cả đám bác sĩ cũng ngã xuống như ngả rạ!
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân vang lên.
Tần Tranh đi từng bước ra ngoài.
Đám bác sĩ ngơ ngác.
Lý Phúc An cũng đần mặt ra.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Không chỉ bởi đầu tóc Tần Tranh trắng xóa mà còn bởi vì cô bé anh đang ôm trong lòng!
Tuy sắc mặt cô bé vẫn trắng bệch, nhưng bên trong đôi mắt to sáng rực lại lấp lánh sức sống.
Người chết sống lại!
Việc chết đi sống lại chỉ có trong tiểu thuyết giờ đây lại diễn ra ngay trước mặt họ!
Mọi người đều chấn động!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải người bệnh đã hết hy vọng rồi sao?"
"Chết đi sống lại! Không hổ là ông Hoa! Y thuật cao siêu hơn chúng ta gấp trăm lần!"
"Chỉ riêng công trạng này thôi đã đủ khiến ông Hoa được ghi vào sử sách!"