Chương 3: Anh quay về quá muộn rồi!
"Lão đại, trong vòng mười phút chúng tôi đã tiến hành tấn công chuẩn xác tất cả mục tiêu. Nhà họ Trần tổn thất vô cùng nặng nề, nhưng theo lời dặn dò của lão đại, tổn thất đó không chí mạng, không để nhà họ Trần hoàn toàn tuyệt vọng".
Nghe Chu Tước bên cạnh báo cáo, Tần Tranh hài lòng gật đầu.
Anh sẽ không để nhà họ Trần hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong vòng ba ngày, anh sẽ khiến nhà họ đau đớn cực độ, và cũng vui mừng cực độ, cảm xúc lên xuống bất ngờ, để họ phải nếm trải đau khổ từng chút một, rơi vào tuyệt vọng đau khổ.
Mà bây giờ, anh phải đi gặp Diệp Khinh Nhan.
Bảy năm trước anh bị nhà họ Trần bỏ thuốc hãm hại nên đã xảy ra quan hệ với Diệp Khinh Nhan. Không chỉ bản thân anh vào tù mà điều đó còn khiến Diệp Khinh Nhan thân bại danh liệt, không còn mặt mũi nào.
Anh có lỗi với cô.
Trước khi vào tù anh từng hứa với Diệp Khinh Nhan, sẽ cưới hỏi cô đàng hoàng.
Bây giờ, anh đã quay về rồi!
Anh phải nắm lấy tay Diệp Khinh Nhan đứng trên đỉnh của thế giới này!
....
Trong một phòng bao của Hoàng Gia Nhất Hào, một cô gái trẻ tuổi, thân hình lả lướt xinh đẹp đang ăn cơm với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên béo mập, ánh mắt dung tục.
Mà cô gái trẻ tuổi kia chính là Diệp Khinh Nhan.
"Cô Diệp, cô suy nghĩ thế nào rồi?"
Ánh mắt hắn đánh giá cô gái không hề kiêng dè, cười ha hả: "Làm tình nhân của Hoàng Vạn Ba tôi đây là giấc mơ của biết bao nhiêu thiếu nữ đấy, cô đừng có mà không biết điều".
Mặt Diệp Khinh Nhan trắng bệch: "Chủ tịch Hoàng, lúc trước không phải anh nói rằng chỉ cần tôi ăn cơm với anh là anh sẽ đưa tiền cho tôi sao?"
Ha ha ha!
Hoàng Vạn Ba cười lớn: "Cô Diệp, lúc trước là lúc trước, giờ tôi hối hận rồi! Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, sao tôi lại phải đưa cô nhiều tiền thế chứ? Nhưng nếu cô đồng ý làm tình nhân của tôi, thế thì lại khác..."
Mặt Diệp Khinh Nhan càng trắng hơn: "Chủ tịch Hoàng, tôi, tôi không thể đồng ý được".
Hửm?
Vẻ mặt Hoàng Vạn Ba giận dữ.
Bốp!
Hắn tát một cái thật mạnh lên mặt Diệp Khinh Nhan!
"Tiện nhân! Tôi nể mặt cô mà cô được đằng chân lân đằng đầu đấy hả! Ở Giang Bắc này, chưa ai có thể từ chối Hoàng Vạn Ba này đâu!"
"Mau ngồi lên đùi tôi, đừng bắt tôi phải nổi giận!"
Hắn cười gằn, giơ tay ra kéo Diệp Khinh Nhan đang kinh hoàng vào lòng mình.
Nhưng ngay lúc này...
Binh!
Cánh cửa kính khóa chặt chợt vỡ nát, Tần Tranh đi từ từ vào. Anh nhìn Diệp Khinh Nhan, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Bảy năm nay, đã vô số lần anh nghĩ về cảnh gặp lại cô.
Nhưng anh không ngờ được Diệp Khinh Nhan sẽ trở nên như thế này!
Thất vọng cùng cực!
Trong lòng anh có ngọn lửa tức giận bùng cháy!
"Cậu là ai?"
Mặt Hoàng Vạn Ba tái xanh.
Nhưng Tần Tranh hoàn toàn không nói gì, trực tiếp bóp chặt cổ hắn, lật tay nện mạnh hắn vào đống mảnh vỡ cửa kính.
Rầm!
Một tiếng vang lớn vang lên!
Trên mặt đất, từng mảnh kính vỡ bị nhuộm đỏ!
"A!"
Hoàng Vạn Ba kêu gào thảm thiết, sau lưng hắn găm đầy mảnh kính vỡ.
Sát ý trên người Tần Tranh không hề giảm bớt, anh muốn giết hắn!
Nhưng đột nhiên, cánh tay anh bị ai đó kéo lấy.
Diệp Khinh Nhan mở to đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm Tần Tranh, đôi mắt cô lấp lánh ánh lệ.
Cô đã chắc chắn!
Là người đàn ông này, đây chính là người đàn ông đã khắc sâu trong linh hồn cô.
Bốp!
Tiếng bạt tai vang lên.
Tần Tranh không tránh, thậm chí không quan tâm đến Hoàng Vạn Ba đang nhếch nhác tháo chạy, anh chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Khinh Nhan đứng trước mặt.
"Diệp Khinh Nhan, vì sao? Vì sao em lại làm như thế?"
Trong đôi mắt anh tràn ngập thất vọng.
Trong bảy năm, anh một mình bôn ba nước ngoài, một tay lập nên Thiên Thần điện, trải qua bao nhiêu gió tanh mưa náu, nhưng lại chưa bao giờ quên đi Diệp Khinh Nhan.
Giờ đây khi cuối cùng anh cũng đứng trước mặt cô... nhưng dường như ông trời lại đang đùa cợt với anh!
Diệp Khinh Nhan là người phụ nữ như vậy sao?
Trong ánh mắt thất vọng của Tần Tranh, Diệp Khinh Nhan hoàn toàn sụp đổ.
"Đều là tại anh, Tần Tranh, đều do anh hại tôi!"
Diệp Khinh Nhan nước mắt đầy mặt: "Năm đó anh hại tôi bị nhà họ Diệp đuổi đi, bản thân anh thì biến mất dạng, bảy năm chẳng có chút tin tức nào. Sau khi tôi sinh Tiểu Mạn ra thì một mình phải làm tận mấy công việc, nhưng thậm chí đến tiền khám bệnh cho Tiểu Mạn cũng không đủ. Tần Tranh, tại sao bây giờ anh mới quay về? Những năm nay anh đã trốn đi đâu? Tôi đến tù cũng không tìm thấy anh!"
"Bảy năm nay anh chẳng hề đoái hoài quan tâm tôi, bây giờ quay lại làm gì? Anh cút đi!"
Người Tần Tranh run lên!
Anh chưa bao giờ biết mình có một đứa con gái, càng không biết Diệp Khinh Nhan lại bị nhà họ Diệp đuổi đi!
"Tiểu Mạn là con gái anh ư?"
Anh vô cùng kích động, vội nắm chặt tay Diệp Khinh Nhan: "Mau nói cho anh biết, con bé bị bệnh gì? Anh có thể chữa khỏi cho con bé!"
Diệp Khinh Nhan khóc lóc giãy khỏi tay Tần Tranh: "Tần Tranh, tôi không nói cho anh đâu! Con gái tôi không có bố!"
Ầm!
Tần Tranh lùi về sau hai bước, vẻ mặt đau khổ tột cùng!
Reng reng reng.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Diệp Khinh Nhan nghe máy, khi nghe thấy tin tức trong điện thoại, mặt cô trắng bệch, giọng run rẩy: "Được, được, bác sĩ Vương, tôi đến ngay đây!"
Cúp máy, Diệp Khinh Nhan liền đi nhanh ra ngoài.
Tần Tranh xông lên trước: "Diệp Khinh Nhan, có phải con gái anh xảy ra chuyện không? Mau nói cho anh biết!"
Mắt anh đỏ ngầu!
Diệp Khinh Nhan lại khóc lóc đẩy anh ra: "Tần Tranh, xin anh đừng có bám lấy tôi nữa!"
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Diệp Khinh Nhan, trái tim Tần Tranh nhỏ máu.
Hối hận!
Tự trách!
Anh không phải một người chồng tốt, càng không phải một người bố tốt, anh trở về quá muộn! Nhưng bây giờ...không phải là lúc đau khổ!
"Mau đi theo chiếc taxi phía trước!"
Ngồi vào xe, Chu Tước giật bắn mình, không hề do dự giẫm ga, chiếc xe liền lao đi như một mũi tên.
"Cô là người nhà bệnh nhân sao?"
Diệp Khinh Nhan vội vàng chạy tới bệnh viện, còn chưa đi vào phòng bệnh thì một bác sĩ trung niên đã đi ra: "Cô tới quá trễ, bệnh nhân không thể cứu được nữa rồi. Ký tên đi rồi nộp tiền".
Câu nói lạnh lùng đó nện thẳng vào người Diệp Khinh Nhan!
Cô đau đớn ngồi sụp xuống, khóc trong câm lặng.
Cô hoàn toàn sụp đổ!
"Không thể cứu được nữa? Tôi thậm chí còn chưa được gặp con gái mà con gái tôi đã không thể cứu được nữa?"
Tần Tranh vội vàng chạy tới bị đả kích nặng nề!
Anh còn chưa kịp bù đắp cho con gái, thậm chí anh còn chưa nghe thấy con gái gọi anh là bố mà con gái đã rời bỏ anh!
Sao anh có thể chấp nhận được?
Ngay sau đó anh vọt qua bác sĩ, đi nhanh vào trong phòng bệnh!
Anh không tin!
Anh không cho phép!
Con gái anh nhất định còn sống!
Cho dù có phải đánh đổi tất cả anh cũng phải cứu con gái!
"Anh làm gì thế?"
Bác sĩ trung niên bực bội, giơ tay ra ngăn anh lại mắng chửi: "Hai kẻ nghèo kiết xác! Tiền mỗi kỳ đều không nộp đúng hạn, nộp tiền đã rồi mới được đi vào! Người đâu! Ngăn anh ta lại, không cho vào!"
Hửm?
Tần Tranh đột nhiên quay đầu!
Anh bóp chặt cổ bác sĩ, đập mạnh ông ta lên tường.
Bốp!
Cả bức tường đều vỡ nứt!
Anh phải đi cứu con gái!
Ai ngăn anh đều phải chết!
Anh đi nhanh vào phòng bệnh, vừa nhìn một cái đã thấy cô bé nằm trên giường bệnh.
Cô bé có ngũ quan tinh xảo, sắc mặt trắng bệch, có nét rất giống anh và Diệp Khinh Nhan, hơn nữa anh còn cảm thấy có một sự gắn kết huyết thống với cô bé!
Đây là con gái anh!
Nhìn một cái anh đã nhận ra, đây là con gái anh!
Mà lúc này cô bé lại lẻ loi nằm trên giường bệnh trắng tinh, sức sống trôi đi không thể níu giữ!