Chương 594
Điều này anh phải thừa nhận, trước kia anh quá buông thả và bao dung với Vương Thanh Hà, vốn dĩ không tìm hiểu kĩ về con người của cô ta. Kết quả tra ra chuyện cô ta bày mưu hại Tân Hoài An thì anh mới biết, người đàn bà kia còn có một mặt độc ác như vậy.
“Vì việc anh từ hôn với cô ta đã khiến tôi bất ngờ, như tôi đã nói, anh đã từng yêu cô ta như vậy, còn thề hẹn sắt son sẽ kết hôn với cô ta. Không ngờ tới..”
Tân Hoài An vừa nói thì chợt nhìn Chử Chấn Phong, chậm rãi nói: “Lời thề có thể hủy bỏ, lời hứa có thể vi phạm, yêu thật cũng có thể không thương. Anh Chử, cách anh cư xử đối với tình cảm thật đúng là tùy tiện nhỉ?” Chử Chấn Phong: “ Cho nên ở trong mắt Tân Hoài An, Vương Thanh Hà là nữ cặn bã, còn mình… là nam cặn bã?
Tân Hoài An lại xem anh như vậy.
Chử Chấn Phong cảm giác trong lòng ngực có một luồng khí kìm nén đến khó chịu.
Anh đột nhiên hối hận khi thảo luận đề tài này với Tân Hoài An.
Chử Chấn Phong ho mãnh liệt.
Thấy vậy, Tân Hoài An lập tức đứng dậy, nhãn nhịn cơn đau ở bụng mà đi nhanh đến bên người anh.
Sau khi giúp hô hấp anh đều đều thì thuận tay để lên mạch đập của anh.
“Nhịp tim đập nhanh, mạch giống như là chạy loạn” Cô nhanh chóng nói một câu.
Lúc thu tay về, cô thay đổi cách trò chuyện tùy ý vừa rồi, như thể đã khôi phục thân phận bác sĩ của mình, nghiêm túc nói: “Chử Chấn Phong, cơ thể của anh đã như vậy rồi, quan trọng nhất vẫn là khống chế cảm xúc của mình. Có chuyện gì không vui thì cứ nói ra chứ đừng để trong lòng”
Chử Chấn Phong: “ Chờ đến khi cơn ho của anh thuyên giảm thì cô lúc này mới chậm rãi về giường ngủ của mình.
Cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, đắn đo rồi mới chậm rãi nói: “Chử Chấn Phong, anh bị như vậy đều là do tôi hại, tôi rất xin lỗi cho nên tôi tự nguyện chăm sóc anh cho đến khi cơ thể anh khôi phục lại. Chỉ là chờ khi anh khỏe có thể tha cho mẹ con tôi được không?” Chử Chấn Phong từ từ mở mắt, anh nghiêng đầu yên lặng nhìn cô.
” Tiếp tục ho.’’
Tân Hoài An đối mặt với anh, hơi do dự rồi dứt khoát nói thẳng: “Thật ra thì tôi biết, chuyện anh từ hôn với Vương Thanh Hà có liên quan gì tới mẹ con chúng tôi.” Chân mày Chử Chấn Phong hơi nhướng lên, thì ra người phụ này biết.
Nói sớm hơn cũng không sao.
Anh kìm lại độ cong của môi đang định nói.
Ánh mắt Tân Hoài An lại đột nhiên lạnh xuống, hỏi: “Không phải anh muốn tranh giành quyên nuôi dưỡng Thiên Nam với tôi đấy chứ?” Chử Chấn Phong ngẩn ra.
Trong con ngươi trong suốt của Tân Hoài An nổi lại sự lãnh lếo, cảnh cáo nói: “Tôi không thể nào đưa Thiên Nam cho anh. Nếu như anh nhất định phải với tôi, thì cho dù là tôi đánh cược cả tính mạng này cũng sẽ không nhường con trai ra!”
“.. Khụ, khụ!” Chử Chấn Phong lại nhịn không được mà ho.
Sau đó hai người sống chung rất yên bình.
Từ khi Chử Chấn Phong cảm thấy mình là nam cặn bã hay thay đổi tình cảm trong mắt cô, thì anh cũng muốn thảo luận về phương diện này nữa.
Mà Tân Hoài An cũng nhận ra được rằng chỉ cần mình ít nói, thì tần suất ho của người đàn ông này cũng hạ xuống rất nhiều.
Bởi vì Tân Hoài An cũng bị thương nên chăm sóc thay thuốc phần lớn đều giao cho y tá làm. Cho nên mặc dù nói Tân Hoài An chăm sóc Chử Chấn Phong ở trong phòng bệnh, nhưng thật là cùng anh dưỡng bệnh mà thôi.
Chỉ là cô thỉnh thoảng cũng sẽ bắt mạch cho Chử Chấn Phong, để xác định tình trạng khôi phục của anh.