Chương 493
Nhìn thấy điều này, Vệ Nam cũng không dám nói thêm gì nữa.
Nếu nói về cái tin đồn “Thiên Nam là đứa con riêng của Chử Chấn Phong” có tác động lớn nhất tới ai thì hiển nhiên là chính là Vương Thanh Hà.
Ngay từ cái lúc nhìn thấy bức ảnh của Thiên Nam, cô ta đã gần như khẳng định được đây chính là con trai của Chử Chấn Phong.
Hơn nữa, cô ta cũng chắc chắn đứa trẻ này cũng phải có quan hệ với Tân Hoài An.
Cái thứ nằm trong bụng của Tân Hoài An năm đó sợ rằng chính là cậu bé này!
Hiện giờ cậu nhóc này đã trở lại, vậy thì chắc chắn Tân Hoài An cũng đã trở lại!
Cô ta không khỏi băn khoăn liệu có phải Tân Hoài An có âm mưu nào đó mà mang đứa trẻ này quay về hay không.
Còn về âm mưu chuyện gì, dĩ nhiên là cái vị trí mợ chủ nhà họ Chử!
Gái vị trí đó bản thân mình tốn bao nhiêu tâm trí, vất vả chờ đợi ba năm cũng không đợi được, làm sao có thể trơ mắt nhìn Tân Hoài An mang đứa con rơi kia đoạt đi cơ chứ!
Sau khi điều tra, Vương Thanh Hà biết được Chử Chấn Phong đã sắp xếp Thiên Nam ở trong Bệnh viện Tư nhân Phú Khang.
Cô ta nóng lòng cùng với trợ lý đi tới bệnh viện.
“Chị Thanh Hà, cậu Chử đã ra lệnh không cho bất kì ai gặp đứa trẻ này, chị tới đây mà không nói với cậu Chử một tiếng, có khi nào sẽ làm cho cậu Chử không vui hay không?” Ngọc Điềm hơi lo lắng nói.
Vương Thanh Hà lạnh lùng lườm cô ta một cái, nói: “Cô đi lo li việc tôi đến đây ngày hôm nay không được để cho bất cứ ai biết Ngọc Điềm không hiểu chuyện gì, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo.
của cô ta, sau lưng liền bất giác run lên, cô ta liền vội vàng gật đầu: “Vâng ạ”
Vương Thanh Hà xoay người đẩy cửa phòng, trong nháy mắt cô ta liền nhìn thấy cậu nhóc ở trên giường bệnh.
“Mẹ ơi…”
Đứa bé đang ngủ say trên giường bệnh, vô thức nói mớ.
Vương Thanh Hà tiến lại gần nhìn kỹ gương mặt nhỏ đó, càng nhìn càng kinh ngạc.
Chưa nói tới đứa bé này rất giống Chử Chấn Phong, chỉ nhìn thế này thôi mà cũng đã có bảy tám phần giống. Nếu nói giữa hai người không có quan hệ ruột thịt thì cô ta tuyệt đối không tin.
Vương Thanh Hà chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ u ám tàn nhẫn.
Đúng vào lúc này, Thiên Nam từ từ tỉnh dậy.
Cậu bé giơ cái tay nhỏ lên dụi mắt, mang theo giọng điệu làm nũng theo bản năng mà lầu bầu một tiếng: “Mẹ ơi..”
Nhưng khi cậu bé nhìn kỹ, người đứng trước mặt hoàn toàn không phải người mẹ dịu dàng nền nã, mà là một cô lạ lãm trang điểm đậm chưa từng gặp qua.
Hơn nữa, dáng vẻ dữ tợn của cô này rất đáng sợ!
Tim gan Thiên Nam run rẩy, không khỏi rùng mình, cả người cuộn thành một quả bóng dưới lớp chăn, cảnh giác nhìn cô ta.
Vương Thanh Hà không hề để ý mình đã làm đứa nhỏ này sợ.
Thấy cậu bé tỉnh, cô ta lại gần, khẽ hỏi: “Cậu bé, nói cho cô biết, cháu có quan hệ gì với Tân Hoài An? Cô ta cố ý đưa cháu tới đây đúng không?
Thiên Nam hoài nghi chớp mắt vài cái. Cậu bé không trả lời mà thấp giọng nói: “Cô ơi, cô là ai ạ?”
“Cô?” Vương Thanh Hà cười lạnh nói: “Cô là người vợ tương lai của người đưa cháu về! Cháu muốn dùng thân phận con riêng vào nhà họ Chử thì trước tiên phải hỏi cô có đồng ý hay không đã!”
Nói xong, giọng điệu cô ta đột nhiên trở nên nghiêm khắc, ánh mắt còn lạnh hơn vài phần so với trước đó: “Trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, Tân Hoài An có phải mẹ của cháu? Cô ta bảo cháu tiếp cận Chử Chấn Phong đúng không?”