Chương 554
Lúc này, một phóng viên bước tới: “Cô Thanh Hà, đây là bức ảnh tôi vừa chụp. Cô nghĩ thế nào?” Trong ảnh, chính vẻ ngoài đãm nước mắt của cô khiến bản thân không khỏi xót xa.
“Tốt lắm” Vương Thanh Hà sắc mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên một sự gian sảo: “Bước tiếp theo các anh phải làm như thế nào đều biết cả rồi chứ?”
“Tôi biết, người giao phó cho chúng tôi đều đã sắp xếp xong rồi” Trên mặt phóng viên hiện lên một nụ cười đầy nham hiểm.
Tân Hoài An có một giấc mộng dài kinh khủng.
Cô mơ thấy Chử Chấn Phong sai người đưa mẹ con họ đến vùng ngoại ô thành phố, sau đó không còn người nào trên xe nữa, thay vào đó là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp.
Bọn họ mang theo súng và muốn lấy mạng của cô và Thiên Nam.
Sau đó, cô và Thiên Nam bị đẩy khỏi vách đá, và người đẩy cô chính là Chử Chấn Phong…
May mãn thay, cô đã tóm được một cành cây.
Nhưng cành cây không chịu nổi sức nặng của hai người, nên cô chỉ có thể dùng dây cuốn lấy Thiên Nam ở phía sau lưng để thằng bé có cơ hội sống sót.
Tưởng răng mình sẽ chết, nhưng may mắn thay… cô bị ngã trên một cái gốc cây lớn trên đường, một vết cắt lớn trên vai và sau đó cô rơi xuống vực sâu.
Dựa vào bản năng sinh tồn, cô cố gắng bơi bơi lại và cuối cùng cũng lên được bở.
Sau đó, cô bất chấp mưa to để leo lên vách đá, và phát hiện ra rằng cành cây bảo vệ Thiên Nam đã bị cắt gãy.
“Không.” Cô hét lên một tiếng chói tai rồi đột ngột ngồi dậy, đôi mắt của cô ấy mở to chợt hiện lên vẻ kinh hoàng.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gà gáy inh ỏi.
Gà gáy sao?
Tần Hoài An ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cửa sổ bằng gỗ chạm khắc, ánh nắng vàng tràn vào.
phòng, có thể thấp thoáng nhìn thấy bên ngoài hoa nở rực rỡ, mái hiên tường gạch ngói đất.
Một làn khói bay lượn lờ vào phòng, mang theo một mùi quen thuộc của… đó là hương vị của thuốc đông y.
Cô ngửi thấy trong thành phần có các loại thảo mộc, đó là những đơn thuốc có tác dụng chống viêm, giảm đau.
Lúc này, cô nhận thấy cơ thể đau dữ dội, tứ chỉ đã rã rời như bị tháo ra rồi sắp xếp lại.
Cúi đầu xuống nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ đã được băng bó.
Đồng tử của Tân Hoài An co rụt lại, như nhớ tới điều gì đó.
Hóa ra đó không phải là một giấc mơ.
Hóa ra là cô vẫn chưa chết…
Cô đột nhiên năm vật xuống giường, đôi mắt trống rỗng mở to nhìn lên trên trần nhà màu vàng ấm áp mang đầy đủ đặc trưng của khu dân cư.
Bên ngoài phòng, nghe thấy tiếng rảo bước của bước chân người đang tiến đến.
Nhìn thấy Tân Hoài An ở trên giường, trước tiên kinh ngạc kêu lên: “Cô tỉnh rồi sao?” Sau đó anh ta phát hiện vai trái của Tân Hoài An đang chảy máu, anh ta nhanh chóng kêu lên rồi chạy ra ngoài: “Không ổn rồi, cô Tứ, bả vai của cô ấy đang chảy máu..” Một lúc sau, một bóng người khác bước vào.
“Có chuyện gì vậy, không phải miệng vết thương đã khép lại rồi sao” Người vừa bước tới lẩm bẩm nói một mình.
Cô ta vội vàng bước tới, đi đến bên giường, cũng không thèm ngồi xuống trước, lập tức bắt mạch cho Tân Hoài An, khám cho cô và kiểm tra vết thương mà cô đã băng bó.
Tân Hoài An trợn mắt quan sát người trước mặt.
Vừa nhìn thấy cô có chút giật mình.
Đây là một người phụ nữ trạc tuổi cô, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, tinh xảo và hoạt bát.