Chương 565
Ngày làm lễ cưới.
Trên dưới nhà họ Trạch đều tràn đầy sự vui mừng, khách khứa chật kín cả sảnh.
Lễ cưới làm theo kiểu truyền thống, do bà cụ nhà họ Chử Hoài Sơn mình chuẩn bị.
Nghe nói từ trước đến giờ bà cụ thương cháu trai nhất, chuyện này cũng xem như là khẳng định lại lời đồn.
Đương nhiên vẫn có một tin tức khác truyền ra… nói cậu Chử không hề bằng lòng với cuộc hôn nhân này, vì vậy mới giao cho bà cụ làm.
Nhưng mà vào ngày cưới như hôm nay thì cũng không ai kém hiểu chuyện mà đi thảo luận chuyện này.
Trong phòng khách, khách khứa đã đến đông đủ rồi, bà cụ Chử, Tống Cẩn Dung thay mặt người nhà họ Chử mà đứng tiếp khách.
Phía sau nhà thì đang vội vã chuẩn bị đồ ăn của lễ cưới hôm nay.
Mà chú rể và cô dâu cũng tự làm chuẩn bị của riêng mình.
Trong phòng trang điểm.
Thợ trang điểm đang giúp Vương Thanh Hà trang điểm.
Nhà thiết kế của lễ cưới đứng một bên cẩn thận mà hỏi: “Cô Thanh Hà, cô xem xem còn chỗ nào cần điều chỉnh nữa không?”
Vương Thanh Hà soi gương một chút rồi nói: “Tạm được rồi, cứ như vậy đi”
“Được, vậy chờ đến lúc cô cần thay quần áo thì tôi sẽ quay trở lại, để tôi đi xem một chút xem những thứ cần chuẩn bị để dùng cho hôn lễ đã có đủ hết hay chưa” Nói xong, dưới sự gợi ý của Vương Thanh Hà cũng kéo cả thợ trang điểm cùng nhau đi ra ngoài.
Trong phòng không có người ngoài, Trương Mỹ Văn lập tức đi tới, nói: “Con gái à, rốt cuộc con cũng được gả cho cậu Chử như ý nguyện, nhưng mà hình như nhìn dáng vẻ của con lại có vẻ không hào hứng một chút nào vậ Vương Thanh Hà không thể nói rõ được cảm giác ở trong lòng, từ sáng sớm hôm nay trong lòng cô ta đã có cảm giác khó chịu không nói rõ được.
“Cậu Chử ở bên kia thế nào rồi? Hôm nay con con chưa có gặp anh ấy đâu.” Vương Thanh Hà nói.
“Theo quy định khi kết hôn thì trước hôn lễ cô dâu và chú rể không được gặp mặt nhau. Một lát nữa còn con còn phải phủ thêm khăn voan lên trên đó” Vương Thanh Hà nhíu mày, có chút bực bội: “Nếu không phải là bà chủ thích kiểu truyền thống, thì con mới không có vì để lấy lòng bà ấy mà làm theo ý của bà ấy tới đây đâu”
“Lần này con có thể giữ được hôn ước cùng với cậu Chử thì ít nhiều cũng là nhờ bà ấy, chúng ta làm theo ý bà ấy một chút cũng không có sao cả” Trương Mỹ Văn trấn an cô ta xong thì đi đến chỗ chiếc váy cưới màu đỏ thẫm được thiết kể theo kiểu truyền thống treo ở bên cạnh.
Bà ta nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve mặt ngoài của bộ váy cưới, vừa xuýt xoa vừa nói: “Nghe nói b. cưới là là do bà chủ Chử cố ý tìm người làm theo yêu cầu, ở phía trên có đính phỉ thúy, ngọc trai và đá quý đó, giá trị không hề rẻ! Còn cả những đường thêu này nữa, tất cả đều được dùng sợ tơ tằm tốt nhất, các nét đều được móc nối bằng tơ vàng.”
Vương Thanh Hà nghe những lời này của bà ta, tầm mắt rơi vào trên bộ váy cưới đắt tiền không tâm thường một chút nào này, cuối cùng vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.
“Mẹ, mẹ nói đúng, suy nghĩ nhiêu cũng vô ích. Dù sao thì kết thúc buổi hôn lễ ngày hôm nay thì con sẽ chính là cô chủ chân chính của nhà họ Chử” Trên mặt của cô ta chãm rãi nở nụ cười.
Con người của Trương Mỹ Văn chuyển động, đi về bên cạnh người cô ta, hạ thấp giọng nói: “Con gái, con nói xem bây giờ chúng ta có nên nhân cơ hội lúc mọi người đều đang dồn sự chú ý lên hôn lễ của con và cậu Chử mà phái người đến bệnh viện giải quyết đứa con hoang kia hay không?”
“Ngộ nhỡ ngày nào đó thằng bé kia tỉnh lại rồi nhìn thấy mặt của mẹ, vậy chuyện mẹ làm lúc trước…” Trong lòng Trương Mỹ Văn hơi có chút lo lắng.
Vương Thanh Hà đồng ý với đề nghị này của bà ta, nhưng không sốt ruột: “Đứa bé kia không thể giữ lại được, chỉ là hôm nay là một ngày đặc biệt, nếu như bên kia mà xảy ra chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến hôn lễ của con, vẫn nên đợi thêm một hai ngày nữa đi”
“Con nói đúng, là do mẹ không có suy nghĩ cẩn thận” Trương Mỹ Văn lập tức vội vàng gật đầu.