Tống Dịch thay mẹ đưa Tống Nhiên đến địa điểm thi, lúc này ở trước cổng trường và trong sân trường đã có rất đông học sinh đứng chờ. Tống Dịch đưa cô đến cổng trường, lo lắng nhắc nhở qua một lượt trước khi cô vào trong, cậu nói nhiều đến mức cô nghe đến mòn cả tai. Tống Nhiên bất lực cứ nói “biết rồi” cho xong, sau lại bĩu môi nói:
- Rốt cuộc chú đây là em trai hay anh trai của chị mà nói lắm thế?! Làm như em từng đi thi đại học rồi ý, đúng là ông cụ non.
Tống Dịch đánh nhẹ một cái vào tay cô, hùng hổ đáp trả:
- Mẹ bảo như nào thì em làm đúng như thế, nhắc cũng không thừa được. Được rồi, chị mau vào đi, em ở đây chờ đến lúc chị thi xong. Cố gắng lên, phải làm gia đình nở mày nở mặt!
Tống Nhiên phì cười, vỗ vỗ vai cậu rồi chạy vào bên trong.
- Đi nhé!
Phải chờ rất lâu sau mới nghe thấy tiếng chuông vang lên, kì thi đại học toàn quốc chính thức bắt đầu. Tống Nhiên trước khi cầm bút làm bài đã hôn lên sợi dây chuyền Mạc Dương tặng cô một cái, cầu nguyện rằng cả hai đều sẽ hoàn thành tốt bài thi đầu.
Tống Dịch nhìn sân trường vừa chật kín người giờ đây lại im lìm không tiếng động thì hồi hộp giống như người đi thi là cậu vậy. Xung quanh mấy bác phụ huynh đưa con đi thi đang chắp tay khấn ông bà, Tống Dịch thấy vậy thì cũng ngơ ngác làm theo, thỉnh thoảng mê tín một tí chắc cũng không sao đâu nhỉ? Phụ huynh ở nhà cũng lo lắng không kém, Dương Mạn Văn thậm chí còn thắp hương tổ tiên, mong cho Tống Nhiên làm bài thi thật tốt.
2 tiếng thi nhanh chóng trôi qua, Tống Dịch nghe tiếng chuông reo mà thở hắt ra. Má, không phải thí sinh mà còn căng thẳng như này, năm sau cậu phải lên thớt chắc thì phải làm sao?! Đứng ngó mãi mới thấy bóng dáng nhỏ bé đang lững thững đi ra, Tống Dịch hét to:
- Tống Nhiên!
Tống Nhiên nghe vậy thì nhìn về phía phát ra tiếng hét, trợn tròn mắt nhìn thằng em láo lếu của mình. Cô chạy đến đấm Tống Dịch một cái, nhướng mày nói:
- Vừa gọi chị là gì cơ nhóc?
- Hì hì, em sợ chị không nghe thấy ý mà ~ Sao rồi, chị làm bài thế nào? Đề có khó không chị?
Tống Nhiên tự nhiên nổi hứng trêu Tống Dịch, cô giả vờ tỏ ra buồn bã, giọng nói cũng ỉu xìu hẳn:
- Cũng tàm tạm…
Tống Dịch thấy chị đột nhiên trùng xuống có chút hốt hoảng, gặng hỏi lại cô:
- Tàm tạm là sao? Không… tốt lắm à?
- Haiz, nếu mà không có sai sót gì trong lời văn, thì chắc cũng tầm…
Tống Dịch muốn an ủi cô, xen ngang nói:
- Nhất định vẫn sẽ cao thôi, em biết học lực của chị mà. Chắc cũng tầm…
- Tầm 100 trở lên.
Tống Dịch đang thao thao bất tuyệt, nghe con số 100 lập tức câm miệng tròn xoe mắt nhìn cô, thấy cô đang cười ngặt nghẽo không ngậm được mồm.
Tống Dịch: “…”
Thôi được rồi, nể tình chiều nay và ngày mai chị vẫn phải thi nên cậu bỏ qua cho lần này. Tống Dịch không thèm để ý đến bộ dạng cười không để ý hình tượng của chị mình, gằn giọng hỏi:
- Chiều còn phải thi tiếp nên mẹ bảo bọn mình ăn ở ngoài luôn cho nhanh. Chị muốn ăn gì nào?
- Ừm ăn gì cũng được, em chọn đi.
Tống Nhiên leo lên đằng sau xe đạp Tống Dịch, hí hửng nhắn tin cho Mạc Dương hỏi tình hình của anh.
“Chắc không có vấn đề gì. Em thế nào?”
“Hmm không tệ!”
“Vậy tốt rồi! Chiều còn phải thi tiếp, em nhớ ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi nhé”
Tống Dịch đưa chị đi ăn mì, còn nhiều thời gian nên hai người rảnh rỗi đi dạo trung tâm thương mại. Mỏi chân rồi thì ghé tạm vào một quán nước trong đó luôn, hai chị em đang thảo luận về đề thi năm nay và việc năm sau Tống Dịch sẽ thi đại học, chợt có một người xuất hiện trước bàn hai người ngạc nhiên chào hỏi:
- Trùng hợp quá lại gặp hai đứa ở đây!
Tống Nhiên và Tống Dịch cùng ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt liền sầm mặt. Xui xẻo, đúng là xui xẻo cực độ! Tại sao lại có thể đụng mặt Chu Giai Tuệ ở đây được vậy? Tống Nhiên nhìn Tống Dịch, hiểu ý nhau không đáp lại cô ta, đồng thời cũng hết hứng uống nước, đứng lên định tính tiền đi về. Chu Giai Tuệ thấy vậy cũng không có ý định buông tha, cô ta níu tay Tống Nhiên lại, có vẻ khẩn cầu nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút được chứ? Không làm mất nhiều thời gian đâu!
Tống Dịch nhíu mày nhìn cô, lắc đầu liên tục không cho cô đi. Tống Nhiên thì ngược lại, cô thì vô cùng tò mò muốn biết người phụ nữ này còn có thể giả tạo được đến mức nào.
- Được, ra cầu thang thoát hiểm đi. Ở đây không tiện.
Tống Nhiên đưa cặp của mình cho Tống Dịch cầm, trấn an cậu:
- Tính tiền xong đứng ở ngoài chờ chị, không có gì phải lo. Chuyện hôm nay cũng giữ kín với mẹ nhé!
- Hừ!
Hai người cùng đi vào bên trong thang thoát hiểm rồi đóng cửa lại, Tống Dịch có muốn nghe trộm cũng không được.
- Có chuyện gì thì nói luôn đi.
- Chỉ muốn hỏi thăm cháu một chút thôi, hôm nay cháu thi đại học mà đúng không? Làm bài tốt chứ?
Tống Nhiên khó chịu với kiểu cư xử bề trên của Chu Giai Tuệ, cô ta có lớn hơn cô bao nhiêu đâu, cùng lắm 7 tuổi là cùng. Vậy mà bây giờ lại ra vẻ trưởng bối hỏi chuyện con cháu trong nhà, Tống Nhiên kiềm lại cảm giác ghê tởm trong người, vạch trần cô ta:
- Ở đây chỉ có chúng ta, bỏ cái vẻ giả tạo kinh tởm đấy của cô đi. Có gì thì nói nhanh, tôi còn bận việc.
Chu Giai Tuệ bật cười, cô ta chỉ muốn diễn một chút cho vui, ai ngờ Tống Nhiên lại thẳng thắn thế. Nếu vậy thì cô ta cũng chẳng cần ra vẻ khách sáo làm gì, Chu Giai Tuệ nhếch mép nghịch nghịch móng tay của mình, chế giễu:
- Cô hiểu lầm rồi Tống Nhiên, tôi chỉ là nghĩ mẹ con cô dạo này sống chắc cũng không yên ổn gì, chỉ muốn quan tâm chút thôi mà, lá lành đùm lá rách!
Tống Nhiên dựa vào tường, không nhịn được tiếng cười của mình. Chu Giai Tuệ thấy cô không nói không rằng gì tự nhiên cười thì nhíu mày, vênh mặt lên hỏi:
- Cô cười cái gì?
- Tôi chỉ đang cảm thấy nực cười, chắc cô cũng phải ngu ngốc lắm mới nghĩ mình có đủ tư cách để quan tâm đến mẹ con chúng tôi.
Chu Giai Tuệ nghĩ Tống Nhiên chỉ đang cố chống chế, dù sao tình cảnh bây giờ của họ chẳng khác gì chó cắn áo rách, chỉ được cái mồm to thôi. Cô ta không giễu cợt nữa, lần này lại thể hiện khuôn mặt buồn bã, thành tâm chia sẻ:
- Tống Nhiên, tôi thực sự không muốn mọi chuyện thành ra thế này đâu. Cũng chỉ vì anh Tống đối xử với tôi quá tốt, khiến một người chưa bao giờ cảm nhận được tình thân cảm thấy rất cảm động. Chúng ta cũng nên thông cảm cho hoàn cảnh của nhau một chút…
Tống Nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ kinh tởm đang liên thiên trước mặt, não tàn như này mà cũng làm tiểu tam được cơ à? À không, trà xanh cỡ này thì bảo sao Tống Viễn Minh lại ngu muội tin sái cổ lời cô ta nói. Tống Nhiên đi từng bước lại gần Chu Giai Tuệ, ép cô ta đến sát mép bậc thang, Chu Giai Tuệ hơi hoảng bám lấy thanh lan can, nói ầm lên:
- Cô định làm cái gì đấy?!
- Chu Giai Tuệ, trần đời tôi chưa thấy ai làm đ* mà còn muốn lập đền thờ đâu! Tự nhìn lại bản thân mình đi chứ, cô cũng chỉ là đang dùng lại thứ mà mẹ tôi đã ruồng bỏ mà thôi.
- Mày…
Chu Giai Tuệ không ngờ rằng con bé này lại có thể độc mồm độc miệng đến thế, đến cả ba ruột cũng bị nói cho không ra gì. Tưởng chỉ là hổ giấy, ai ngờ lại thực sự là hổ thậm chí còn biết cắn người! Cô ta cứng họng, không biết phản bác lại gì mà chỉ lặp đi lặp lại từ “mày”.
- Tôi thành tâm chúc hai người hạnh phúc trọn đời, tốt nhất đừng có buông tay nhau ra kẻo lại làm khổ người khác!
Tống Nhiên nói xong liền quay người đi ra ngoài, khi vừa cầm vào tay nắm cửa, cô nghe thấy một loạt tiếng va chạm ở đằng sau lưng. Tống Nhiên thấy có điềm không lành liền quay ngoắt lại nhìn, vừa thấy cô liền không giữ được bình tĩnh.
- Rốt cuộc chú đây là em trai hay anh trai của chị mà nói lắm thế?! Làm như em từng đi thi đại học rồi ý, đúng là ông cụ non.
Tống Dịch đánh nhẹ một cái vào tay cô, hùng hổ đáp trả:
- Mẹ bảo như nào thì em làm đúng như thế, nhắc cũng không thừa được. Được rồi, chị mau vào đi, em ở đây chờ đến lúc chị thi xong. Cố gắng lên, phải làm gia đình nở mày nở mặt!
Tống Nhiên phì cười, vỗ vỗ vai cậu rồi chạy vào bên trong.
- Đi nhé!
Phải chờ rất lâu sau mới nghe thấy tiếng chuông vang lên, kì thi đại học toàn quốc chính thức bắt đầu. Tống Nhiên trước khi cầm bút làm bài đã hôn lên sợi dây chuyền Mạc Dương tặng cô một cái, cầu nguyện rằng cả hai đều sẽ hoàn thành tốt bài thi đầu.
Tống Dịch nhìn sân trường vừa chật kín người giờ đây lại im lìm không tiếng động thì hồi hộp giống như người đi thi là cậu vậy. Xung quanh mấy bác phụ huynh đưa con đi thi đang chắp tay khấn ông bà, Tống Dịch thấy vậy thì cũng ngơ ngác làm theo, thỉnh thoảng mê tín một tí chắc cũng không sao đâu nhỉ? Phụ huynh ở nhà cũng lo lắng không kém, Dương Mạn Văn thậm chí còn thắp hương tổ tiên, mong cho Tống Nhiên làm bài thi thật tốt.
2 tiếng thi nhanh chóng trôi qua, Tống Dịch nghe tiếng chuông reo mà thở hắt ra. Má, không phải thí sinh mà còn căng thẳng như này, năm sau cậu phải lên thớt chắc thì phải làm sao?! Đứng ngó mãi mới thấy bóng dáng nhỏ bé đang lững thững đi ra, Tống Dịch hét to:
- Tống Nhiên!
Tống Nhiên nghe vậy thì nhìn về phía phát ra tiếng hét, trợn tròn mắt nhìn thằng em láo lếu của mình. Cô chạy đến đấm Tống Dịch một cái, nhướng mày nói:
- Vừa gọi chị là gì cơ nhóc?
- Hì hì, em sợ chị không nghe thấy ý mà ~ Sao rồi, chị làm bài thế nào? Đề có khó không chị?
Tống Nhiên tự nhiên nổi hứng trêu Tống Dịch, cô giả vờ tỏ ra buồn bã, giọng nói cũng ỉu xìu hẳn:
- Cũng tàm tạm…
Tống Dịch thấy chị đột nhiên trùng xuống có chút hốt hoảng, gặng hỏi lại cô:
- Tàm tạm là sao? Không… tốt lắm à?
- Haiz, nếu mà không có sai sót gì trong lời văn, thì chắc cũng tầm…
Tống Dịch muốn an ủi cô, xen ngang nói:
- Nhất định vẫn sẽ cao thôi, em biết học lực của chị mà. Chắc cũng tầm…
- Tầm 100 trở lên.
Tống Dịch đang thao thao bất tuyệt, nghe con số 100 lập tức câm miệng tròn xoe mắt nhìn cô, thấy cô đang cười ngặt nghẽo không ngậm được mồm.
Tống Dịch: “…”
Thôi được rồi, nể tình chiều nay và ngày mai chị vẫn phải thi nên cậu bỏ qua cho lần này. Tống Dịch không thèm để ý đến bộ dạng cười không để ý hình tượng của chị mình, gằn giọng hỏi:
- Chiều còn phải thi tiếp nên mẹ bảo bọn mình ăn ở ngoài luôn cho nhanh. Chị muốn ăn gì nào?
- Ừm ăn gì cũng được, em chọn đi.
Tống Nhiên leo lên đằng sau xe đạp Tống Dịch, hí hửng nhắn tin cho Mạc Dương hỏi tình hình của anh.
“Chắc không có vấn đề gì. Em thế nào?”
“Hmm không tệ!”
“Vậy tốt rồi! Chiều còn phải thi tiếp, em nhớ ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi nhé”
Tống Dịch đưa chị đi ăn mì, còn nhiều thời gian nên hai người rảnh rỗi đi dạo trung tâm thương mại. Mỏi chân rồi thì ghé tạm vào một quán nước trong đó luôn, hai chị em đang thảo luận về đề thi năm nay và việc năm sau Tống Dịch sẽ thi đại học, chợt có một người xuất hiện trước bàn hai người ngạc nhiên chào hỏi:
- Trùng hợp quá lại gặp hai đứa ở đây!
Tống Nhiên và Tống Dịch cùng ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt liền sầm mặt. Xui xẻo, đúng là xui xẻo cực độ! Tại sao lại có thể đụng mặt Chu Giai Tuệ ở đây được vậy? Tống Nhiên nhìn Tống Dịch, hiểu ý nhau không đáp lại cô ta, đồng thời cũng hết hứng uống nước, đứng lên định tính tiền đi về. Chu Giai Tuệ thấy vậy cũng không có ý định buông tha, cô ta níu tay Tống Nhiên lại, có vẻ khẩn cầu nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút được chứ? Không làm mất nhiều thời gian đâu!
Tống Dịch nhíu mày nhìn cô, lắc đầu liên tục không cho cô đi. Tống Nhiên thì ngược lại, cô thì vô cùng tò mò muốn biết người phụ nữ này còn có thể giả tạo được đến mức nào.
- Được, ra cầu thang thoát hiểm đi. Ở đây không tiện.
Tống Nhiên đưa cặp của mình cho Tống Dịch cầm, trấn an cậu:
- Tính tiền xong đứng ở ngoài chờ chị, không có gì phải lo. Chuyện hôm nay cũng giữ kín với mẹ nhé!
- Hừ!
Hai người cùng đi vào bên trong thang thoát hiểm rồi đóng cửa lại, Tống Dịch có muốn nghe trộm cũng không được.
- Có chuyện gì thì nói luôn đi.
- Chỉ muốn hỏi thăm cháu một chút thôi, hôm nay cháu thi đại học mà đúng không? Làm bài tốt chứ?
Tống Nhiên khó chịu với kiểu cư xử bề trên của Chu Giai Tuệ, cô ta có lớn hơn cô bao nhiêu đâu, cùng lắm 7 tuổi là cùng. Vậy mà bây giờ lại ra vẻ trưởng bối hỏi chuyện con cháu trong nhà, Tống Nhiên kiềm lại cảm giác ghê tởm trong người, vạch trần cô ta:
- Ở đây chỉ có chúng ta, bỏ cái vẻ giả tạo kinh tởm đấy của cô đi. Có gì thì nói nhanh, tôi còn bận việc.
Chu Giai Tuệ bật cười, cô ta chỉ muốn diễn một chút cho vui, ai ngờ Tống Nhiên lại thẳng thắn thế. Nếu vậy thì cô ta cũng chẳng cần ra vẻ khách sáo làm gì, Chu Giai Tuệ nhếch mép nghịch nghịch móng tay của mình, chế giễu:
- Cô hiểu lầm rồi Tống Nhiên, tôi chỉ là nghĩ mẹ con cô dạo này sống chắc cũng không yên ổn gì, chỉ muốn quan tâm chút thôi mà, lá lành đùm lá rách!
Tống Nhiên dựa vào tường, không nhịn được tiếng cười của mình. Chu Giai Tuệ thấy cô không nói không rằng gì tự nhiên cười thì nhíu mày, vênh mặt lên hỏi:
- Cô cười cái gì?
- Tôi chỉ đang cảm thấy nực cười, chắc cô cũng phải ngu ngốc lắm mới nghĩ mình có đủ tư cách để quan tâm đến mẹ con chúng tôi.
Chu Giai Tuệ nghĩ Tống Nhiên chỉ đang cố chống chế, dù sao tình cảnh bây giờ của họ chẳng khác gì chó cắn áo rách, chỉ được cái mồm to thôi. Cô ta không giễu cợt nữa, lần này lại thể hiện khuôn mặt buồn bã, thành tâm chia sẻ:
- Tống Nhiên, tôi thực sự không muốn mọi chuyện thành ra thế này đâu. Cũng chỉ vì anh Tống đối xử với tôi quá tốt, khiến một người chưa bao giờ cảm nhận được tình thân cảm thấy rất cảm động. Chúng ta cũng nên thông cảm cho hoàn cảnh của nhau một chút…
Tống Nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ kinh tởm đang liên thiên trước mặt, não tàn như này mà cũng làm tiểu tam được cơ à? À không, trà xanh cỡ này thì bảo sao Tống Viễn Minh lại ngu muội tin sái cổ lời cô ta nói. Tống Nhiên đi từng bước lại gần Chu Giai Tuệ, ép cô ta đến sát mép bậc thang, Chu Giai Tuệ hơi hoảng bám lấy thanh lan can, nói ầm lên:
- Cô định làm cái gì đấy?!
- Chu Giai Tuệ, trần đời tôi chưa thấy ai làm đ* mà còn muốn lập đền thờ đâu! Tự nhìn lại bản thân mình đi chứ, cô cũng chỉ là đang dùng lại thứ mà mẹ tôi đã ruồng bỏ mà thôi.
- Mày…
Chu Giai Tuệ không ngờ rằng con bé này lại có thể độc mồm độc miệng đến thế, đến cả ba ruột cũng bị nói cho không ra gì. Tưởng chỉ là hổ giấy, ai ngờ lại thực sự là hổ thậm chí còn biết cắn người! Cô ta cứng họng, không biết phản bác lại gì mà chỉ lặp đi lặp lại từ “mày”.
- Tôi thành tâm chúc hai người hạnh phúc trọn đời, tốt nhất đừng có buông tay nhau ra kẻo lại làm khổ người khác!
Tống Nhiên nói xong liền quay người đi ra ngoài, khi vừa cầm vào tay nắm cửa, cô nghe thấy một loạt tiếng va chạm ở đằng sau lưng. Tống Nhiên thấy có điềm không lành liền quay ngoắt lại nhìn, vừa thấy cô liền không giữ được bình tĩnh.