• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ còn vài ngày nữa sẽ đến ngày lễ Giáng Sinh, khắp nơi đều tràn ngập sự hào hứng, các cửa tiệm trên đường tối nào cũng lung linh ánh đèn; ở trung tâm quảng trường thành phố còn đầu tư hẳn một cây thông lớn trang trí đèn đóm rực rỡ. Trường trung học cũng rất hiểu tâm lý học sinh, cuối giờ ngày cuối tuần còn tổ chức cho mọi người trang trí lớp học và hành lang.

Chỉ có một điều duy nhất làm mọi người suy nghĩ: năm nay vẫn chưa có dấu hiệu tuyết đầu mùa rơi. Giáng Sinh mà thiếu tuyết thì mất đi hẳn một nửa không khí hân hoan rồi! Tống Nhiên ngồi trong lớp học cũng thi thoảng nhòm ra ngoài cửa sổ hóng tuyết rơi, ai cũng như vậy nên thành ra cả lớp không ai tập trung vào bài giảng. Giáo viên cũng hết hứng dạy nên cho mọi người về sớm, Đinh Tiểu Vy lập tức lao xuống bàn cuối khoác vai Tống Nhiên.

- Sao trông mày ủ rũ thế?

- Tao đang mong tuyết rơi.

- Ôi không rơi thì thôi! Tuyết mà rơi thì lạnh lắm, mà tao đã có ai để ôm đâu!

Tống Nhiên nghe vậy híp mắt nhìn sang phía Mạc Dương cười, buông lời trêu chọc Đinh Tiểu Vy:

- Thế thì tao lại càng mong tuyết rơi!

- Biến!



[…]

Tối hôm trước ngày Giáng Sinh, Tống Nhiên lôi kéo Đinh Tiểu Vy ra chỗ quầy hàng ở quảng trường để mua táo.

- Mày lôi tao đi làm gì, tao làm gì có ai để tặng!

- Đi chọn với tao cho vui, mày mua cho bạn bè cũng được mà!

Hai người đi hết quầy này đến quầy khác, chỗ thì táo trông có vẻ hơi úa, chỗ thì bọc không đẹp. Đi mãi hai người mới tìm được một quầy bán táo ưng ý, nhưng giá thì lại hơi chát.

- Anh trai, anh xem giảm cho chúng em một chút, bọn em học sinh sinh viên không có nhiều tiền đâu anh ơi!

- Không giảm được đâu, cuối ngày rồi khó bán lắm, các em thông cảm chút đi!

Đinh Tiểu Vy nói đến mức bắn nước bọt tung tóe mà anh trai chủ quầy vẫn không bị lay động, cương quyết phải bán với giá gốc. Tống Nhiên nhìn chằm chằm một quả táo đỏ tươi ở trong quầy, nhìn lại số tiền mình mang theo, Tống Nhiên cắn răng với lấy quả đấy rồi đưa cho chủ quầy nói:

- Anh gói lại cho em quả này, thật đẹp vào nhé!

Đinh Tiểu Vy trợn tròn mắt nhìn cô, chưa kịp nói gì đã thấy anh trai cười hớn hở càm lấy táo rồi bọc lại. Cô nói nhỏ với Tống Nhiên:

- Sao không nói thêm chút nữa, giờ này mà mày mua giá gốc là đắt lắm đấy!

- Quả này tao tặng Mạc Dương.



Đinh Tiểu Vy: “…”

À phải rồi, người ta đây là muốn vung tiền cho tình yêu của mình. Đinh Tiểu Vy thấy Tống Nhiên vui vẻ cầm lấy gói quà được bọc đẹp đẽ, tự nhiên cô cũng không muốn mặc cả nữa, thậm chí còn nổi hứng mua táo. Đinh Tiểu Vy cũng chọn ra một quả mà cô cho là đẹp nhất rồi nhờ người ta bọc lại, Tống Nhiên thấy vậy thì cười bí ẩn:

- Hào phóng như vậy là muốn tặng ai đây hả?

- Kệ tao, mai thì biết!

Tống Nhiên nghĩ mãi không ra Đinh Tiểu Vy muốn tặng cho ai. Theo như cô biết thì Đinh Tiểu Vy không có đối tượng để theo đuổi, cô ấy cứ tự do tự tại chẳng quan tâm đến người khác giới xung quanh một chút nào.

[…]

Ngày hôm sau đến lớp, hầu như mọi người đều mang theo táo để tặng cho người mình yêu quý. Tống Nhiên cũng tặng cho Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ mỗi người một quả, còn quả đẹp nhất thì đương nhiên cô để dành cho Mạc Dương. Nhưng đợi mãi cũng không thấy cậu đến, Tống Nhiên lo lắng đến văn phòng hỏi thì mới biết hôm nay cậu xin nghỉ. Tống Nhiên từ trạng thái hào hứng chợt ỉu xìu, định sau giờ học thì đến tìm cậu sau.

Trái ngược với tâm trạng của Tống Nhiên, cô để ý Lục Minh Từ và Đinh Tiểu Vy cùng nhau ra ngoài sau tiết 1. Nghĩ họ chỉ đi mua đồ gì đấy nên cô cũng không quan tâm lắm, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ đợi Mạc Dương trả lời tin nhắn cô vừa gửi. Lúc Tống Nhiên vừa cúi xuống nhìn điện thoại một chút, bỗng cô nghe thấy mọi người xung quanh reo hò lên, hóa ra là tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi rồi. Tống Nhiên nhanh chóng lại gần cửa sổ để ngắm tuyết với mọi người, cô còn chụp lại rồi gửi cho Mạc Dương. Cảnh đẹp như vậy mà lại chỉ có mình cô ngắm… Tống Nhiên có hơi buồn, nhưng nghĩ đến việc chút nữa sau giờ học đi gặp cậu thì cô cũng phấn chấn hơn hẳn, vui vẻ ngắm đợt tuyết mà cô hằng mong chờ cùng các bạn.

Lục Minh Từ và Đinh Tiểu Vy đi một lúc lâu mới quay lại lớp học, nhưng gương mặt họ có gì đó không đúng cho lắm. Tống Nhiên thường hay để ý đến những người thân thiết với cô, vậy nên cô rất nhanh đã phát hiện ra sự bất thường của hai người. Giờ ăn trưa, không cần đợi Tống Nhiên hỏi đến, chỉ cần nhìn cái cách Lục Minh Từ gắp miếng thịt vào khay của Đinh Tiểu Vy cô liền hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa họ.

- Fuck! Hai người…?!

Âm lượng của Tống Nhiên có hơi lớn nên thu hút mấy bạn ngồi xung quanh, Đinh Tiểu Vy không nói gì chỉ nhướng mày với cô. Tống Nhiên tròn mắt nhìn sang phía Lục Minh Từ, đợi một câu khẳng định từ cậu. Lục Minh Từ bị cô nhìn chằm chằm thì mất tự nhiên hắng giọng một cái nói:

- Đúng như cậu nghĩ đấy.

Tống Nhiên câm nín luôn. Hai người này rốt cuộc bắt đầu có ý với nhau từ khi nào, tại sao cô lại không nhìn ra vậy?! Nếu vậy cô biết quả táo hôm qua Đinh Tiểu Vy dành cho ai rồi, chứng tỏ con nhỏ này cũng có ý định tỏ tình với người ta rồi. Đúng là người làm gì cũng dứt khoát, chuyện tình cảm cũng phát một như vậy!

- Giờ thì tớ hiểu được tại sao cậu lại sốc khi biết tớ và Mạc Dương yêu nhau rồi A Từ ạ! Tớ cảm thấy mình phản ứng cũng không kém cậu là bao.

Lục Minh Từ: “…” cậu hiểu được là tốt rồi.

- Nhưng mà vi diệu thật đấy, bốn người chơi cùng nhau giờ thành 2 đôi rồi! Tớ nhất định phải kể cho Mạc Dương nghe mới được!

- Ừ nhưng mày be bé cái mồm thôi, ai cũng đang nhìn kia kìa má!

Tống Nhiên nhìn xung quanh thì đúng là có mấy bạn đang nhìn thật, cô hơi rụt cổ lại ngại ngùng nói:

- À ừ sorry hihi ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK