• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuông vừa kêu, cả lớp liền loạn cào cào đổi chỗ cho nhau. Bạn cùng bàn mới của Tống Nhiên là ủy viên môn tiếng anh, tên Trình Dạng.

- Sau này có gì giúp đỡ nhau nhé!

- Tất nhiên, hình như trước đấy cậu toàn ngồi cạnh con trai, tớ là nữ đầu tiên ý nhỉ?

- Đúng vậy, cậu không những là bạn nữ đầu tiên, lại còn là học bá đứng thứ 2 của khối, có lẽ lần này tớ gặp may rồi.

- Haha, may gì chứ, đừng có trêu tớ.

Mạc Dương liếc sang thấy Tống Nhiên đang cùng Trình Dạng trò chuyện vui vẻ với nhau, mặt liền lạnh đi, liền gập sách lại rồi nằm bò ra bàn ngủ. Bạn cùng bàn mới không hiểu mô tê gì, chỉ thấy hình như cậu đang bực gì nên không dám mở miệng nói chuyện.

Đinh Tiểu Vy lần này ngồi ngay trên Mạc Dương, ngồi song song với Tống Nhiên cách một lối đi.

- Sau này tao cả mày có thể nói chuyện trong giờ với nhau rồi hihi.

Tống Nhiên thở dài.

- Tao không nói chuyện với mày được đâu.

- Tại sao?!

- Học kỳ này tao nhất định phải đứng thứ nhất!

Ánh mắt cô sáng rực như lửa, khí thế bừng bừng ấy khiến Đinh Tiểu Vy câm nín.

- Mày... vẫn chưa từ bỏ à?

- Bảo tao từ bỏ còn khó hơn là bảo tao vác 10 tấn đồ lên 5 tầng lầu.

- Xin lỗi, làm phiền mày rồi.

Tiết đầu tiên của năm học mới chính là môn toán. Thầy giáo bước vào lớp với quả đầu loáng quen thuộc, hắng giọng nói sơ qua về chương trình học năm nay rồi mới bắt đầu dạy. Thực ra những kiến thức cơ bản trên lớp Tống Nhiên đều có thể hiểu hết, chỉ cần đọc vài lần là có thể áp dụng làm bài rất nhanh. Nhưng để vượt qua được điểm hiện tại, thì cái Tống Nhiên cần là điểm ở những bài nâng cao cuối cùng.

- Mạc Dương, tớ muốn hỏi cậu cái này.

Hết giờ Tống Nhiên liền quay xuống chỗ Mạc Dương.

- Hỏi đi.

- Có phải là cậu đều học trước so với chương trình môn toán ở trường đúng không?

- Thì sao?

- Sau khi học xong mỗi chương, cậu dạy tớ mấy bài nâng cao được không?

- Không biết, đến lúc đấy rồi tính.

Tống Nhiên cứ cảm thấy Mạc Dương có gì đấy không đúng lắm, nhưng cậu đã nói thế thì đành vậy.

- Oke, cũng được.

Tống Nhiên vừa quay lên, Đinh Tiểu Vy liền quay xuống nói nhỏ với Mạc Dương.

- Mạc Dương, thái độ của cậu với Nhiên Nhiên sao vậy? Sáng nay vẫn bình thường cơ mà.

- Sao là sao?

Đinh Tiểu Vy cảm thấy mình sắp bị vạ lây nên không thèm nói chuyện cùng cậu nữa, hứ một tiếng rồi quay lên.

Mạc Dương biết rõ mình đang khó chịu cái gì, nhưng cậu có chết cũng sẽ không thừa nhận lý do.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, nhưng học sinh lớp 12 thì vẫn còn giờ tự học buổi tối, tiết học sẽ do chủ nhiệm lớp quản lý.

- Nhiên Nhiên, chỉ được nghỉ có 10 phút thôi, nhanh xuống căng tin với tao!

- Đây đây đợi tao cất bớt đồ đã.

Hai người vừa ra khỏi cửa đã thấy Cố Thanh Yên đứng bên ngoài, tay cầm hộp sữa ngó nghiêng nhìn vào lớp, cụ thể hơn thì là chỗ ngồi của Mạc Dương. Hai người đi mua đồ tầm 6 phút, quay về vẫn thấy Cố Thanh Yên đang đứng ngoài cửa lớp.

- Có chuyện gì à? - Đinh Tiểu Vy cười híp mắt hỏi

- Không có gì, cứ kệ tôi.

Cố Thanh Yên liếc hai người, lùi xuống mấy bước. Đinh Tiểu Vy cũng chỉ hỏi cho có, nghe vậy liền khoác tay Tống Nhiên đi vào lớp. Không biết Cố Thanh Yên nghĩ gì lại gọi giật hai người lại.

- Hai người có thể gọi Mạc Dương ra đây giúp tôi không? Hình như cậu ấy đang học nên không nhìn thấy tôi.

Đinh Tiểu Vy cười cười gật đầu rồi tung tăng kéo Tống Nhiên vào lớp.

- Kìa, Juliet đang chờ mà sao Romeo không ra gặp nàng thế ~

Cả cái lớp này ai mà không biết Cố Thanh Yên, đơn giản là vì cô nàng này đã kiên trì theo đuổi Mạc Dương từ rất lâu, thỉnh thoảng lại mua đồ đứng trước cửa lớp chờ cậu để tặng. Mạc Dương không thèm để ý đến Đinh Tiểu Vy, cũng chẳng liếc Cố Thanh Yên một cái mà chỉ nhìn sang phía Tống Nhiên, thấy cô vẫn bình thản hút sữa thì lại cúi đầu đọc sách tiếp.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK